Rynir vừa đặt lưng xuống, đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cả cơ thể mệt mỏi làm cho giấc ngủ của hắn thật thoải mái. Hắn đã ngủ ngon một cách kì lạ, có lẽ là do buổi nói chuyện kia chăng. Trải lòng với mọi người thật tốt, hắn không còn có cảm giác phải chịu đựng mọi chuyện một mình nữa. Giờ đây những người anh em mà hắn điều tin tưởng đã nghe hiểu được nỗi lòng hắn cố gắng cho dấu suốt một thập kỉ. Nếu cứ tiếp tục kể chuyện một ngày nào đó hắn có thể sẽ khôngbị quá khứ ám ảnh nữa chăng.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua, nỗi đau hắn bắt nguồn từ đâu, từ cái chết của mẹ hắn hay là từ nàng Masalyn, không…..có khi là cả hai. Một lần nữa kí ức về ngày đó 10 năm trước lại hiện về trong giấc mơ của hắn. Một đoạn hồi tưởng mờ ảo về những ngày đau thương xoay vòng trong não hắn.
Ngày đó, hắn là một tên lính vô danh tiểu tốt trong trại quân đội thành nam Babuka, cách làng Dolt 592 km.
“Rynir, lại viết thư cho mẹ và người yêu à…sướng vậy”-một người cùng đơn vị của hắn nói
“ừm”-hắn mỉm cười
Hắn luôn vui vẻ mỗi khi được viết thư hay đọc thư từ Emillia và Masalyn
“Ước gì tôi cũng biết chữ giống cậu, tôi cũng muốn gửi thư cho em gái tôi”
“Tôi sẽ viết cho anh”
“Thật không?”
“Trả tiền công là được”
“XÌ cậu đúng là kẻ ham tiền”
“Đùa thôi tôi sẽ viết cho anh”
“Tôi cũng nói đùa thôi, em gái tôi đâu biết chữ, cả làng tôi cũng vậy”
“Bộ gia đình cậu túng thiếu lắm hả, tôi tưởng làng tôi đã nghèo lắm rồi chứ, nhưng tôi chẳng bao giờ phải gửi tiền về cho gia đình. Còn cậu cứ có tiền là đem hết về cho mẹ. Cũng chưa thấy cậu xài tiền cho bản thân vào việc gì”
“Ở trong quân đội đối với tôi như thiên đường vậy, được ăn được mặc, lại còn được phát tiền lương….”
“Nhưng cậu sẽ có thể sẽ phải chết ngoài chiến trường…..”
“Tôi sẽ không chết đâu, tôi sẽ chờ ngày chiến tranh kết thúc….
Rồi sau đó dùng số tiền tôi dành dụm được để cưới Masalyn, nàng thơ của cuộc đời của tôi”
Hắn nói câu cuối với niềm đam mê và ước mong cháy bỏng, hắn muốn được nhanh chóng trở về bên Masalyn, được sự chúc phúc của mẹ mình và cha cô ấy, được cùng nắm tay nhau xây dựng tổ ấm của hai người. Hắn muốn hằng ngày được vuốt ve khuôn mặt dễ thương của Masalyn, muốn được âu yếm nàng trong vòng tay, rồi bọn họ sẽ tạo ra những đứa trẻ xinh xắn, tiếng cười sẽ luôn mở rộng trên môi họ. Một tương lai đáng mong chờ của Rynir, bỏ đi những ngày cùng cực trong đói khổ và tiến về ngày mai.
Rynir tiếp tục những chuỗi ngày chém giết liên miên, đơn vị của cậu không tham gia cuộc chiến với Redgi mà là đi chinh phạt vùng rìa biên giới với đế quốc Marxus. Một người lính như cậu đáng lẽ phải được phải được chiến đấu với binh lính với quốc gia đối phương, nhưng không….những người cậu phải giết lại là những người nông dân vô tội. Quân đội Demaxilia sẽ lấy nơi đây làm cứ điểm trong cuộc đại chiến sau này nên họ quyết tâm diệt tận cỏ tất cả những người ở đây, dù đã chặt đầu thủ lĩnh chiếm được vùng đất của rìa biên giới, nhưng họ vẫn càn quét tất cả, không được chừa bất cứ ai. Đã vô số lần, Rynir không thể ra tay, hắn để họ đi, nhưng đều bị bắt lại và chứng kiến họ bị treo cổ. Những cái chết khốc liệt của chiến tranh làm hắn khó chịu, nỗi nhức nhối ngày càng lớn lên trong hắn. Hắn ghét chiến tranh, và chiến tranh sẽ không kết thúc ít nhất trong nhiều thập kỉ nữa.
Đến một ngày, hắn nhận được thư gửi từ làng Dolt, trong thư lão học giả Vunik báo cho hắn một thông tin khiến tim hắn đau nhói. “Emilla có thể sẽ không qua khỏi, cậu nên về đây gặp mẹ cậu lần cuối”.
Hắn vừa đọc dòng chữ vừa run cầm cập, học đọc đi đọc lại dòng chữ đó, chỉ mong nó biến mất đi. Người mẹ đáng thương của hắn đang chịu dày vò vì bệnh tật, và có thể sẽ không qua khỏi. Hắn không thể chấp nhận được chuyện đó. Hắn phải về gặp mẹ…ngay… ngay lập tức…ngay lúc này. Hắn vội vã chạy tới chỉ huy.
“Thưa đội phó Poevin, tôi muốn xin nghỉ phép….mẹ tôi đang ốm năng, tôi cần trở về ngay”
Tên đội phó mũi tẹt cầm quyển sách trên tay liếc nhìn hắn
“Không được”
“Nhưng thưa đội phó, đã gấp lắm rồi”-hắn như gào lên
“Ta không quan tâm, đang thời kì chiến tranh, không ai được phép rời khỏi vị trí của mình”
Rynir mắt đỏ như máu, hắn tức giận vì bị từ chối. Tay hắn nắm chặt như muốn đấm chết tên chỉ huy máu lạnh
“Nhưng mà….”
“Cậu định kháng lệnh ta sao. Cút đi, trước khi ta đày cậu vào đơn vị Monsiker”
Có một lời răn lan truyền giữa các binh lính, trước khi phạm sai lầm nào đó hãy nghĩ tới Monsiker đầu tiên. Còn hơn lao tù đó là địa ngục, là nơi các binh lính bị đày vào để chết. Bị đày vào Monsiker đồng nghĩ với đi tìm cái chết.
“Khốn nạn”-Rynir nghĩ thầm
Rynir không nói không rằng, hắn quay lưng bước đi. Hắn không về lại trại của mình mà đi thẳng tới chuồng ngựa. Hắn giựt lấy dây cương của một con ngựa đen to khỏe nhất. Đương nhiên bọn lính canh sẽ ngăn cản hắn lấy ngựa khi không được phép. Đang trong cơn tức tối, hắn vung tay đấm trẹo hàm viên chăn ngựa. Rồi nhảy lên yên, hướng thẳng về làng Dolt.
Hắn chạy liên tục hai ngày hai đêm không nghỉ, hắn không hề cảm thấy mệt, chỉ cảm thấy bất an không thôi. Khi tới làng Dolt hắn vất con ngựa ở cổng làng, chạy một mạch tới nhà tập trung phụ nữ của các già làng.
Hắn mở cửa hối hả đi vào, hắn nhìn thấy hình bóng Masalyn đang ngồi bên cạnh mẹ mình. Nàng vẫn xinh đẹp như hai năm trước, với khuôn mặt nàng buồn bã, con ngươi rươm rướm nước mắt. Emillia thì nằm đó, người mẹ tỏ vẻ đau đớn nhưng không phát ra thành tiếng. Ánh sáng lay lắt từ nến làm cho hình ảnh đó càng thêm u sầu. Rynir lòng đau xót, tay chân hắn run run, sống mũi hắn tê rần. Hắn lê từng bước chân tới bên cạnh người mẹ
“Mẹ ơi, con đã về”-hắn nắm lấy tay mẹ hắn
“Ryn …là ryn”-người mẹ nghe thấy tiếng hắn liền phản ứng
“Con về rồi, Ryn…mau mau lại đây”
“Mẹ, con đây rồi, mẹ ốm đi nhiều quá…”
“….nhưng…nhưng giờ con ở đây rồi….mẹ sẽ không sao đâu…mẹ nhất định sẽ khỏi bệnh”
“ôi con trai của mẹ, vị anh hùng của mẹ….”
Bà vuốt ve bàn tay Ryn, nước mắt bắt đầu chảy ròng trên khuôn mặt nhăn nheo của Emilia
“Mẹ sắp phải xa con rồi”
“Không…không thể được…con không chấp nhận”
“Con trai ngoan của mẹ, ai rồi cũng sẽ chết…và giờ là thời khắc của mẹ…mẹ đã chiến đấu với bệnh tật nhiều năm rồi, hãy để cho mẹ đi…và đừng đau buồn quá con trai yêu à”
“Mẹ sẽ không chết đâu…con sẽ đưa về thầy thuốc giỏi nhất…cho mẹ ăn những món ăn ngon nhất…rồi mẹ sẽ khỏe lại nhanh thôi”
“Ôi Con trai, mẹ biết con thương mẹ nhiều lắm….đêm qua mẹ đã nằm mơ thấy đức mẹ Myranar, đức mẹ đã nói là con sẽ về, bà cho mẹ con ta gặp nhau lần cuối rồi bà sẽ đưa mẹ đi tới Khu Vườn Vĩnh Hằng….vậy nên con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ luôn dõi theo con Ryn à”
“Không…không mà mẹ, xin mẹ đừng…..”
Hắn không cầm được nước mắt, hắn đã cố nén lại để không cho mẹ và Masalyn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của hắn
“Nào nào, con trai của mẹ…vị anh hùng niềm kiêu hãnh của quân đội Demaxilia đâu rồi…đừng khóc nữa”
Bà đặt tay lên bờ má đang ngập tràn nước mắt của hắn
“Kể cho mẹ nghe chiến công tiếp theo của con đi nào Ryn…một mình con đánh bại hơn trăm binh sĩ, rồi những lần cứu sống chỉ huy của mình, rồi câu chuyện con đánh bại một bầy quái vật để giải vây cho tiểu đội của con nữa….còn gì nữa nhỉ kể mẹ nghe đi nào”
“Mẹ ơi con….con….”
“Mẹ rất thích nghe những câu chuyện của con…mẹ mong ước đi khắp mọi nơi, trải qua vô số chuyến phiêu lưu như con…con trai của mẹ đã làm được điều mẹ ước mơ…mẹ rất vui”
“Con sẽ đưa mẹ đi…chỉ cần mẹ khỏe lại, con cùng mẹ sẽ đi phiêu lưu đến bất cứ đâu”
“Ôi đức mẹ Myranar, ngài đã đến rồi….ôi ngài thật đẹp”-Emilia nhìn vào bên cạnh Rynir
“Mẹ…mẹ đang nói gì vậy…đừng làm con sợ mẹ ơi”
“Mẹ phải đi rồi Ryn…hãy tiếp tục chuyến phiêu lưu của con…cuộc đời con còn dài….rồi con sẽ tìm được những người quan tâm con như mẹ vậy”- Emilia nhìn vào Masalyn đang đứng bên cạnh Rynir nói
Rồi Emilia mỉm cười, bà nhìn đắm đuối khuôn mặt đáng thương của Rynir nói
“Ôi cậu con trai bé bỏng của mẹ….vì thù hận mẹ đã che dấu tên thật của con”
“Ryr vinde Lavas”
“Đó là cái tên cha con đặt cho con….hắn là tên tồi tệ….nhưng mà con nên được biết cái tên này…một cái tên mang họ hoàng tộc”
Rynir trợn tròn mắt
“Con không cần cái tên rác rưởi từ con người đó…con là Rynir ileno và sẽ mãi mãi như vậy”- hắn nắm chặt lấy đôi tay yếu mềm của người mẹ và nói
“Ryn…con trai mẹ….con là món quà tuyệt nhất”
“Hãy nhớ rằng mẹ luôn ở bên con”