Chương 12: Đấu tập

“Được rồi tiếp tục câu chuyện đi nào”- Mudock nói

“Sau đó một khoảng thời gian, mẹ con tôi đã có thịt để ăn, xương và da con sói thì đem bán. Những người thợ săn trả gía khá ổn để mua cái đầu sói để hăm dọa các vùng khác. Gia đình Umar nghe dân làng đồn tôi giết con sói cũng không đụng tới mẹ con tôi nữa. Lũ Hungor quanh làng cũng được quân đội giải quyết. Và sau đó, Tôi gia nhập quân đội”

“Gia nhập quân đội…có nghĩ là cậu phải xa mẹ và người yêu…cậu đồng ý với chuyện đó sao”-Rome nói

“Tôi chưa bao giờ bằng lòng với việc đó cả…đó là ý muốn của mẹ tôi…và cũng là cách tôi kiếm được tiền trong thời gian đó…..đó là thời gian gấp rút chiến tranh giữa Demixila và tộc Redgi, quân đội thiếu người nên huy động mọi thanh niên trong làng gia nhập….những người con trai và người chồng phải gia nhập quân đội, nên các già làng đã tập trung các phụ nữ lại ở chung chăm sóc lẫn nhau….mẹ tôi được chăm sóc và cả Masalyn cũng ở đó…nên tôi yên tâm lên đường nhập ngũ….

“tôi vẫn thường xuyên trao đổi thư từ với mẹ và Masalyn nên cũng đỡ lo lắng….yên lòng phục vụ trong quân đội hai năm….sau đó….sau đó”

Rynir ngập ngừng

“sau đó tôi phạm lỗi và gia nhập Monsiker”

Cảm nhận được nét buồn trên khuôn mặt Rynir, Mudock lên tiếng

“Hôm nay thế là đủ rồi…Đi ngủ thôi”

Cảm bọn phát giác ra ý nghĩ trong lời của Mudock, tất cả đều đồng ý đi ngủ. Có lẽ câu chuyện nên tiếp tục vào ngày khác thì hơn. Chẳng cần chuẩn bị gì, cả sáu người ngả lưng xuống mặt cỏ, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm trong khu rừng dần tĩnh lặng đi, không còn nghe tiếng nói chuyện huyên náo hay tiếng sói tru nữa. Mặt trăng ngày càng tỏa sáng chiếu rọi xuyên qua phiến lá. Nữa đêm hôm đó, tiếng xoẹt xoẹt của thanh kiếm chém vào khoảng không phát ra đã đánh thức Mudock. Là một tên lính lão làng, ông rất cảnh giác với mọi tiếng động, nhất là trong khi ngủ. Ông nhìn xung quanh, mọi chuyện vẫn ổn, mọi người vẫn yên giấc nồng bên cạnh đống lửa….ngoại trừ Rynir.

Ông thở dài, đứng dậy và bước đi. Tiếng xé gió của thanh kiếm ngày một rõ ràng theo mỗi bước chân của Mudock. Chỉ cách có vài bước chân, ông đã nhìn thấy một cậu thanh niên đang cởi trần múa kiếm.

Thân thể vạm vỡ, với từng khối cơ chuyển động liên tục. Mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể rắn chắc đó. Hai cánh tay một cầm thanh kiếm dài đã cũ nhưng vẫn sắc bén, còn một tay thì cầm một thanh đoản kiếm với những đường vân nổi và một lưỡi kiếm lóe sáng. Miệng hắn thở hồng hộc, nhưng khuôn mặt vẫn sắc lạnh, uy lực mỗi cú chém tung ra đều khiến cho khoảng không xung quanh phát ra tiếng động xoẹt xoẹt.

“Vẫn luôn tập luyện tới khuya như thế này à?”

“Thỉnh thoảng”

Cậu thanh niên đáp lại nhưng vẫn chuyển động không ngừng

“Không định đi ngủ sao, trời sắp sáng rồi đấy”

“Đêm tới những kí ức cũ tràn về mãnh liệt hơn khiến tôi không ngủ được….chỉ có cách tập luyện cho kiệt sức, tôi mới dễ dàng đi vào giấc ngủ”

Mudock nhìn cậu con trai, ông im lặng một hồi. Tự hành hạ bản thân, chính là điều ông lo lắng về cậu thanh niên này

“Tập luyện một mình sẽ chán lắm….một trận đấu tay đôi, tôi và cậu thì sao?”

Cậu thanh niên dừng lại, nhìn Mudock nói

“ý kiến hay đấy đội trưởng…”

Mudock mỉm cười, ông cởi bỏ bộ giáp ngoài đi. Lộ ra hai bắp tay cuồn cuộn, khuôn ngực căng phồng rắn chắc như đá tảng. Thân hình ông to lớn, cao hơn Rynir cả một cái đầu. Cơ thể ông uốn éo, lắc các khuỷu tay chân kêu rắc rắc. Xong xuôi, ông rút thanh gươm dài hơn bình thường của mình ra, tiến tới trước mặt cậu thanh niên. Hai tay nắm chặt đưa ra trước mặt, ra dánh vẻ tư thế chiến đấu

“Không được dùng sức mạnh của chiếc nanh nhé”

“Đương nhiên rồi”

Rynir đút cây đoản kiếm vào túi da bên hông rồi cũng hai tay nắm chặt cán kiếm, vào tư thế chiến đấu

Hai người nhìn nhau một hồi, trong đầu suy nghĩ vô số hình ảnh chiêu thức có thể sử dụng. Một cơn gió nổi lên, làm tung bay tóc tai hai người, làn gió thổi vào da thịt mát lạnh. Một bông hoa bồ công anh bay theo cơn gió va vào mũi kiếm của Rynir rồi rơi xuống. Mudock đột nhiên thay đổi trạng thái, khuôn mặt lúc nào cũng giống như đang cười ha hả của ông giờ đây biến thành một bộ mặt dữ tợn. Ông lao đến Rynir chém một cú bổ ngang như đang muốn lấy đầu kẻ trước mặt.

Rynir cầm kiếm dỡ lại cú chém mạnh mẽ kia, hai thanh kiếm va vào nhau phát ra tiếng choeng. Mudock không dừng lại, ông buông tay trái đấm một cú đấm thôi sơn vào mặt đối phương. Cú đấm chứa sức mạnh phi thường của Mudock làm Rynir phải nhảy ra phía sau. Tay phải của cậu đưa lên đỡ cú đấm chỉ trong tíc tắt, trễ một tí thì lỗ mũi của cậu đã đi ăn trầu rồi. Tuy chịu được cú đấm, nhưng bắp tay cậu cũng tê rần.

“Sao vậy kiệt sức rồi à”

Rynir cười nhếch mép, lần này hắn chiếm thế chủ động, thanh kiếm chém từ trên xuống vơi tốc độ cực nhanh. Theo phản xạ, Mudock liền giơ kiếm chắn ngang đầu. Nhưng không như suy nghĩ của ông, thanh kiếm cũ kĩ kia đang chém xuống chỉ vừa cham vào mặt trên của lưỡi kiếm liền thay đổi quỹ đạo, Bàn tay đang cầm kiếm của Rynir xoay vòng, mũi kiếm xoay 180 độ, không hiểu sao thanh kiếm lại chuyển biến chém từ dưới lên. Nhát chém của Rynir đẩy cả thanh kiếm đang chống đỡ của Mudock bị bật lên trên.

Nắm lấy thời cơ ngắn ngủi, Rynir lại xoay vòng cung thanh kiếm ra ngoài, lần này cậu lấy đà chém ngang bụng Mudock. Còn nhanh hơn cú chém trước hai lần, một cú bổ ngang mà Mudock không thể trở mình. Thanh kiếm đập mạnh vào bung Mudock, cũng may đó chỉ là sống kiếm không ông đã bị chém đứt đôi rồi.

Mudock lại như giận dữ hơn, lao đến Rynir, liên tục chém và đấm vào người cậu với một tốc độ kinh khủng. Rynir nắm chặt kiếm liên tục đỡ lại nhưng cú phản công như vũ bão, với những bước di chuyển tinh tế né tránh những cú đấm đoạt mạng của Mudock. Tia máu trên mắt Mudock ngày càng hiện rõ, ông cảm thấy bực mình vì những đòn tấn công của mình bị hóa giải dễ dàng. Một chém của ông đi tới, cậu thanh niên liền chắn kiếm trước mặt, nhưng lần này, Mudock không đấm nữa, tay trái ông cầm hẳn vào lưỡi kiếm của Rynir.

Như cắm chặt vào hòn đá, Rynir không thể nào rút ra được, lươi kiếm sắc bén cũng khiến Mudock đổ máu, chảy dài trên lưỡi kiếm. Dường như ông không cảm thấy đau, Mudock cười hà hà, tay phải ông lại chém một cú từ phải sang vào Rynir. Bị vô hiệu hóa mất kiếm, cậu thả thanh kiếm ra xoay người tránh né cú chém, nhanh như một làn gió cậu đã đứng sang bên trái ngang thân người với Mudock. Tiếp đó Rynir đạp mạnh vào khớp chân làm cả cơ thể ông khụy chân xuống đất, kéo được cái thân thể to cao của Mudock xuống, cậu trai trẻ ôm tay đánh mạnh vào sau gáy ông đội trưởng già khiến ông mất nhận thức vài giây rồi cậu rút thanh đoản kiếm từ hông ra kề vào động mạch cảnh trên cổ Mudock. Tất cả diễn ra trong một khoảng khắc. Trận đấu kết thúc trong vài phút. Mudock tỉnh lại ngay sau khi cậu kề thanh kiếm nhỏ vào cổ ông. Ông biết ông đã bị đánh bại, một người lính dày dặn kinh nghiệm đã bị một thanh niên 25 tuổi đánh bại.

Nhưng ông không cảm thấy nhục nhã vì Rynir không phải bất kì cậu thanh niên 25 tuổi nào mà ông từng gặp. Ngược lại ông còn tỏ ra hãnh diễn vì mình là người huấn luyện cho cậu nhiều năm kể từ khi cậu gia nhập Monsiker. Khuôn mặt dữ tợn ông biến mất, bộ mặt gàn dở đần độn của ông trở lại.

“ây da, khuya rồi hành hạ người già cả…cậu chẳng biết kính lão đắt thọ gì cả”-Mudock ôm cổ đứng dậy nói

Rynir thu hồi thanh kiếm đút lại vào vỏ

“Đội trưởng, ông đã quá nuông chiều bản thân….sức mạnh của ông là điều không cần bàn tới….nhưng việc thiếu tập luyện thường xuyên nên ông đã quên đi kĩ năng dùng kiếm của mình…ông đã yếu đi rất nhiều từ lần đâu tôi gặp ông”

“Biết rồi, biết rồi…hiệp hai chứ”

Mudock ra vẻ như bỏ ngoài tai những lời Rynir nói

“Thôi tôi kiệt sức rồi, đi chợt mắt một chút đây”

Rynir ôm đống đồ của cậu rồi đi về phía bọn họ cắm trại