Chương 11: Amulet

Rynir đứng dậy, tiếp tục khoác con sói trên vai. Lại từng bước từng bước lê về nhà. Tới nhà cũng đã là chiều tối, hắn vứt con sói trước nhà rồi đẩy cửa đi vào. Mẹ hắn đang ngồi cạnh cửa chờ hắn về.

“Mẹ ơi, xem con đem cái gì về này”-Rynir nói với một giọng hớn hở

Emilla bật dậy, ôm chầm lấy người cậu

“Con lại về trễ làm mẹ lo quá…sáng sớm đã đi khỏi nhà, sao không nói với mẹ một tiếng”

Trước giờ, mỗi buổi đi ra ngoài hắn đều nói với mẹ hắn.

“Hôm nay khởi hành sớm nên không muốn đánh thức mẹ dậy”

Emilla giờ nhận ra người con trai trước mặt đang có vô số vết thương, máu và mồ hôi trộn lẫn. Bà hoảng hốt hỏi

“Con sao thế này, lại bị người ta đánh à”

Rynir mỉm cười

“Con không sao đâu mẹ…đây đều là vết tích của một chiến binh đấy…con đã giết chết được Vua sói của khu rừng dưới chân núi Fein”

Hắn dẫn mẹ ra khỏi cửa, chỉ vào con sói đang nằm chiễm chệ trước hiên nhà. Đôi mắt của cô mù lòa, chỉ thấy được thân thể sói một cái bóng trắng to đùng trước mặt, nhưng cái đầu dữ tợn của nó miễn cưỡng có thể thấy được.

“Con đã giết chết con sói khổng lồ này sao Ryn”-Emilla ngạc nhiên

“Đúng vậy mẹ à…như chàng hoàng tử xứ Orm hay hiệp sĩ Ramus đánh bại con quái thú trong câu chuyện….Chính con đã chiến đấu và giết nó bằng con dao bếp của nhà mình”

Emillia nhìn cậu con trai một cách trìu mến, cô biết đứa trẻ này không nói dối với cô. Cô vuốt má Rynir nói

“Giỏi lắm con trai của mẹ…thật tự hào, mẹ đã sinh ra một chiến binh”

Emilla nhìn vào thân thể con trai nói tiếp

“Và cảm tạ thần linh đã đưa con về nguyên vẹn”

“Mẹ à…tối nay chúng ta có thịt để ăn rồi, con sói to bự thế này. Chúng ta sẽ không bị đói trong một khoảng thời gian nữa”

Rynir nhanh nhảu kéo con sói ra vòi nước trước nhà. Hắn rút con dao từ đầu con sói ra rồi bắt đầu mổ thịt. Emilla cũng đem những cái chậu gỗ lớn cũ kĩ trong nhà đi ra

“Để mẹ giúp con”

Hắn đang nghĩ con sói này da cứng như đá, là sao để cắt thịt đây, hay cắt từ miệng trở ra nhỉ. Còn đang phân vân, hắn thử đâm một phát vào bụng con sói. Kì lạ thay, con dao đã đâm được vào da thịt của nó. Rynir trợn mắt khó hiểu, hắn thử đâm thêm những chỗ khác trên cơ thể con sói cũng xuyên được qua, rõ ràng khi chiến đấu da thịt nó không thể xuyên lủng mà sao giờ cắt vào lại dễ dàng đến thế.

Là phép thuật, đây rõ ràng là phép thuật, hắn đã từng đọc ở đâu đó một số loài thú vật cũng sử dụng được phép thuật như quái vật và các pháp sư. Con sói này có thể đã sử dụng phép thuật cường hóa cơ thể và sức mạnh, bao bọc nó trong lúc chiến đấu, còn giờ khi nó đã chết, phép thuật cũng biến mất. Suy cho cùng thì nó cũng là chỉ một con thú vật, không thể có thể chất như quái vật được.

Mặc kệ, dù gì thì đây cũng là bữa tối của hắn, cái bụng đang réo không cho hắn thì giờ để nghiên cứu sâu kĩ đến thế. Hắn tiếp tục cầm dao rạch mạnh một đường mổ bụng con sói. Lôi hết ruột gan phèo phổi của nó ra, đây đều là những thứ ăn được, hắn vứt gọn sang một bên. Bỗng nhiên cảm thấy cấn cấn tay khi nắm vào dạ dày con sói. Hắn cầm dao cắt ra, một khúc dị vật cứng thẳng đứng dài gần bằng một bàn tay, bao phủ bởi một lớp máu và dịch nhễ nhại hiện ra trước mắt. Rynir rửa lớp dịch nhầy bên ngoài bằng vòi nước, bây giờ hắn mới nhìn rõ đây là một chiếc răng nanh

Một chiếc răng nanh dài màu bạc, bên trên thân khắc cổ ngữ, cái nanh trông cũng không được nhọn lắm. Rynir tự hỏi, đây không phải là nanh của con sói này, cũng không nghĩ ra loài vật nào có chiếc nanh dài như thế này. Hắn vứt sang một bên tiếp tục mổ sẻ

Mẹ quan sát hắn từng công đoạn mổ thịt con sói và đương nhiên cô để ý đến chiếc nanh. Cô cầm chiếc nanh lên, chiếc nanh trong mắt cô thật sáng và đẹp, cô vuốt ve dòng cổ ngữ mà cô không biết là gì. Rồi cô đứng dậy cầm chiếc nanh vào trong nhà. Khi cô bước ra, cầm trên tay là chiếc nanh đã được cột vào một sợi dây len màu gạch đỏ. Cô choàng nó vào cổ Rynir và đeo cho con mình.

“Mẹ nghe nói những chiếc răng nanh có khả năng trừ tà….con nên đeo nó Ryn, nó sẽ là bùa hộ mệnh của con”

Rynir thấy mẹ mình đeo chiếc nanh cho mình, hắn cũng không từ chối. Hắn cũng cho rằng chiếc nanh này sẽ là minh chứng cho chiến công đầu tiên của hắn.

”Chính là chiếc nanh anh vẫn đang đeo ở cổ đó hả Rynir”-Rome chỉ vào cổ hắn nói

“Đúng vậy”

“Răng nanh và sừng của quái vật chính là nơi lưu trữ sức mạnh phép thuật phổ biến. Các pháp sư cũng sử dụng chúng để dự trữ phép thuật của mình, có lời đồn rằng các pháp sư càng giữ nhiều trang bị lưu trữ pháp thuật thì sức mạnh của họ càng lớn. Chiếc nanh này cũng là một trong số đó phải không Ryn?”- Vince kể

“Không sai. Chính nó đã cho tôi sức mạnh để chiến thắng lũ quái vật và cứu sống tôi không biết bao nhiêu lần. Lần đầu tôi nhận ra sức mạnh của nó là ngày hôm sau ngày giết con sói, tôi thức dậy và mọi vết thương đều đã lành”-Rynir vân vê chiếc nanh nói

“Hóa ra mọi sức mạnh và trí tuệ phi thường của anh cũng từ nó mà ra sao?”- Mecidi thắc mắc

“Cũng không hẳn. Nó cho tôi sức mạnh, tốc độ, thính giác và khả năng hồi phục tuyệt vời. Nhưng tôi cần nhiều hơn thế để chiến thắng lũ quái vật Mecidi à”

“Chết tiệt, tôi cũng có một cái như thế”-Rome vò đầu

“Tìm ngoài chợ đen thử xem”-Vince nói

“Cậu sẽ chẳng tìm thấy gì ngoài răng lợn ở đó đâu”-Mudock cười ha hả nói

“Nó là răng nanh ma cà rồng”- Rynir nghiêm túc nói

Nghe xong câu đó cả bọn đều trố mắt nhìn nhau, ma cà rồng trong thế giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Những câu chuyện cổ đại không rõ vì sao không ai dám nhắc đến.

“Ma cà rồng chỉ là truyền thuyết. Sao anh biết nó không phải là răng của con quái vật nào khác”-Mecidi ngờ vực

“Hai năm trước lão tiên tri ở thành Koima đã nói cho tôi biết. Thật sự tôi cũng không tin lắm”

“Nếu điều đó là thật thì anh nên vứt bỏ chiếc răng nanh ngay đi Ryn. Những thứ liên quan tới ma cà rồng đều là nguyền rủa và máu. Chúng sẽ có hại anh đấy”- Mecidi nghiêm trọng nói.

Khác với những thành viên khác, Mecidi không bị ép buộc gia nhập đội quân Monsiker, là hắn tự nguyện gia nhập. Quá khứ từng là tư tế ở nhà thờ Godeni ở Sincha, và đã từng là một thầy thuốc có tiếng. Hắn được học tâp rất nhiều về nền văn minh cổ đại thông qua thư viện của nhà thờ. Ma cà rồng là sinh vật đối lập với thần thánh, mang cái ác thuần khuyết và sức mạnh bất diệt. Dù chỉ là truyền thuyết nhưng trong nhà thờ luôn nhắc nhở giáo chúng về sự tồn tại của loại quái vật đội lốt người này. Rằng một ngày nào đó loài quái vật này sẽ trở lại.

“Tôi sẽ không vứt bỏ nó….không phải vì sức mạnh…. Mà là đây là kỉ vật duy nhất mà tôi có được từ mẹ mình”

“Cũng đừng lo lắng quá…dù vẫn luôn hạn chế sử dụng nó…nhưng tôi sử dụng nó được 10 năm rồi…vẫn chưa thấy có gì xảy ra...cũng chưa chắc là răng ma cà rồng thật...ý tôi là có con mà cà rồng nào răng dài như răng cọp thế này không”

“Tôi cũng mong như thế”-Mecidi đáp