Chết tiệt….rốt cuộc con quái này có điểm yếu nào không vậy. Hắn phân tích một lượt toàn thân con sói. Đôi mắt nó nhỏ xíu, lại được mí mắt căng phồng bảo vệ rất khó để đâm vào, đôi tai có mô mềm nhưng đầu nó lại cứ đu đưa liên tục không có tư thế để tấn công.... hay là..... hậu môn nó nhỉ, hơi kinh tởm một tí nhưng cũng đáng để thử. Rynir buông tay khỏi cổ con sói, ngã lăn quay xuống đất, con sói vẫn đang đau đớn vì hạt dẻ cắm hoài trong miệng nhả mãi không ra. Rynir vòng ra sau đít con sói, đâm thẳng vào cửa hậu của nó. Nhưng rốt cuộc nó vẫn không hề hấn, con dao vẫn không tiến vào nổi một li. Con sói phát giác ra kẻ thù, nó xoay đầu tông thẳng vào thân thể gầy gò của cậu trai. Hắn văng ra ngã bịch xuống đất, cảm giác đau điến bờ mông.
Rynir ngẩn đầu lên nhìn con sói, nhờ cú chấn động nó đã có thể nhả những quả hạt dẻ đầy gai ra khỏi mồm. Mắt Rynir lóe sáng, hắn nhìn ra miệng con sói đang chảy máu, da thịt bên ngoài của nó cứng như đá nhưng trong miệng lại có thể bị thương bởi vài cái gai nhọn của quả hạt dẻ. Đó….đó chính là điểm yếu của nó.
Hắn nuốt nước bọt, con sói nhìn hắn, khuôn mặt giận dữ, ánh mắt độc địa của nó như muốn ăn tươi ngay con mồi yếu đuối trước mặt. Nó mở to cái miệng khổng lồ ra, nhào thẳng vào Rynir. “Cơ hội đây rồi”-Rynir nghĩ
Hắn lại siết chặt con dao trong tay, đâm thẳng vào mồm con sói. Tưởng như con mồi đã tuyệt vọng chịu chết, tự dâng hiến tay vào mồm. Con sói gồng cơ hàm cắn mạnh, rồi nó nhận ra có gì không đúng trong miệng mình, như một cột chống sắc nhọn đang cắm vào hàm trên trong miêng, vì đau đớn nó đã không thể cắn hết hai hàm răng của mình vào với nhau được.
Trong miệng con quái, bàn tay của Rynir đang dựng đứng con dao làm bếp của hắn lên, tuy đã mất đi mũi dao nhưng hắn cảm nhận được lưỡi dao mình đang xuyên vào thịt con quái thú. Con quái tru lên tiếng kêu nghẹn họng vì đau đớn, máu tươi tuôn ra chảy ròng trong miệng nó, con dao vẫn đi chưa đủ sâu để kết liễu nó. Nó lắc mạnh cái đầu làm cả người cậu thanh niên bay lên khỏi mặt đất, đầu óc quay cuồng khiến hắn chóng mặt muốn ngất nhưng bàn tay hắn vẫn luôn nắm chặt cán dao, một mực không buông. Trong một khoảng khắc con sói đuối sức, bị cơn đau hành hạ không thể lắc đầu thêm nữa. Nhanh như chớp, Rynir lấy đà nhảy lên bám hẳn cả thân người vào đầu con sói. Có điểm tựa, tay trái hắn ép chặt vào đỉnh đầu nó, tay phải cầm dao đâm thẳng lên trên, mặc cho hàm răng nhọn hoắc của con sói cắm sâu vào bắp tay. Hắn cảm nhận được con dao sắc bén đang tiến sâu vào xương thịt con sói. Xoạc một phát, con dao đã đi từ hàm trên qua sống mũi chạy thẳng lên não. Con sói trắng giật nảy một phát cuối rồi từ giã cõi đời. Cả thân hình chà bá của nó ngã bịch xuống đất. Hàm con thú cũng thả lỏng, Rynir ngã người xuống đất, một cánh tay vẫn ở trong miệng con sói, hắn gồng chút sức lực cuối kéo hàm răng đang cắm ở tay phải. Cánh tay hắn vẫn con nguyên vẹn trừ những lỗ thịt đang rỉ máu, hắn xé một miếng áo rách, băng bó lại vết thương.
Xong xuôi hắn nằm gục mình xuống đất, nước mắt nước mũi chảy dài. Đó là những giọt nước mắt mừng rỡ. Hắn đã chiến thắng, đã đánh bại được con sói.
Một chiến thắng không ngờ tới, hắn thật sự đã giết được con sói khổng lồ bằng con dao làm bếp và cơ thể gầy gò yếu đuối. Hắn bỗng nghĩ đến những trận chiến đấu của các chàng hiệp sĩ, hoàng tử trong câu chuyện hắn đọc cho mẹ hằng đêm. Sao những cuộc chiến ấy dễ dàng quá, các ngài chỉ cần vung kiếm chém dăm ba nhát, hát lên một khúc hát là đã có thể đánh bại kẻ thù, cứu được công chúa của mình. Đúng là những câu chuyện cổ tích cho con nít, liều mạng chiến đấu đáng sợ hơn thế nhiều.
Rynir đã dùng cả sinh mệnh của mình để chiếu đấu, nhờ vào khả năng quan sát và cả một chút may mắn nữa,... chỉ vừa đủ để đạt được chiến thắng này, nhưng bản thân hắn cũng bị thương không ít. Và kể ra chiến lợi phẩm là cái những cái xác thú kia cũng chẳng xứng đáng để liều mạng tí nào
Nằm yên một chốc, Rynir vùng dậy. Hắn nghĩ không nên ở đây lâu, lũ sói và Hungor có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Hắn nhìn quanh một lượt bãi chiến trường. Một bãi cây cối đổ nát và máu thịt sói, Hungor rơi vãi trên đất....thật kinh hãi, hắn đã trải qua hết chuyện này. Hắn chọn xác con sói trắng để đem về, dù thân thể đồ xộ của nó rất khó để mang ra khỏi đây nhưng đó là chiến thắng, là chiến lợi phẩm đầu tiên của hắn. Xốc con sói trên lưng, cơ thể năng hơn 50kg của nó làm Rynir hơi khụy chân xuống, cố lết từng bước bước đi. Cặp mắt đảo quanh quan sát tứ phía, chưa ra khỏi đây hắn một phút cũng không thể lơ là.
Cơ thể đầy vết trầy xước và vết thương vẫn đang rỉ máu, phải mất nhiều tiếng đồng hồ vừa đi vừa nghỉ dọc đường, cuối cùng Rynir cũng đã trở về làng Dolt. Trên lưng vác con sói trắng, khuôn mặt dỡ tợn với đôi mắt trắng xóa, giữa ấn đường của nó còn lồ lộ lưỡi dao sáng lóe. Từng bước năng nhọc vào làng, mọi người khi vừa nhìn thấy họ liền hoảng hồn, nghĩ rằng có sói vào làng kiếm thức ăn. Nhìn kĩ mới thấy có một cậu thanh niên đang thở hồng hộc dưới đầu con thú.
Rynir bỏ con sói xuống để lấy lại hơi, không biết là lần thứ mấy hắn lặp lại động tác này, nếu không nghỉ chút chắc hắn sẽ bị cái xác đè nghẹt thở mất. Xác con sói trắng rơi uỵch xuông nền đất ở ngay cổng làng, mọi người tiến tới mới thấy con sói này to một cách lạ thường, cái đầu nó dữ tợn tới mức trẻ con nhìn vào liền khóc mà bỏ chạy đi tìm mẹ. Những thợ săn trong làng cũng kéo đến, họ nhìn chằm chằm vào con sói
“Không…không thể nào….đây là Bóng Trắng, cuối cùng cũng nó đã chết”-một thợ săn lên tiếng
“Bóng trắng là gì?”-Rynir hỏi
“Chính là con sói này, nó là vua của khu rừng dưới chân núi Fein. Không ai là thợ săn mà không biết tới nó. Và cũng không ai dám đi vào khu vực lãnh thổ của nó. Nó đã giết rất nhiều muôn thú và thợ săn quanh đây. Chúng tôi luôn cầu nguyện cho nó nhanh chết đi và nhìn xem , cuối cùng nó đã chết thật rồi. Cậu tìm thấy xác nó ở đâu vậy?”-Một lão thợ săn già nói
“Tôi đã giết nó”- Rynir nói ra với lòng đầy tự hào, hắn muốn khẳng định đây là chiến tích và là chiến lợi phẩm của hắn
“Không thể nào. Chúng tôi đã tập hợp các thợ săn lại để chiến đấu với con sói, nhưng thậm chí chúng tôi còn chẳng làm cho nó xây xát. Rất ít người chạy thoát sau lần đi săn…..trong đó có tôi”-Lão thợ săn lắc đầu
“Tôi đã vào rừng Fein và tôi đã giết nó bằng con dao làm bếp của tôi”- hắn chỉ vào con dao trong mồm con sói nói
Lão thợ săn cho rằng đây chỉ là lời nhảm nhí, nhưng nhìn vào cơ thể đầy thương tích như vừa trải qua trận hỗn chiến, và cả con dao làm bếp đang thật sự cắm trong đầu con sói. Hắn đàng tạm chấp nhận lời nói của cậu bé, dù gì cái xác là của cậu bé đem về, hắn có thể làm gì được cậu.