-“Thế, cái nhẫn chết tiệt này dùng kiểu gì ?”
Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trước mặt Tuấn cảm thấy mình sắp phát điên mất, từ lúc nhận được nó đến bây giờ cậu đã thử rất nhiều cách mà nó vẫn không có một chút phản ứng nào, thậm chí cậu đã thử nhỏ máu của mình lên mà vẫn vô dụng.
-“Chả lẽ cần dùng linh hồn.”
Đột nhiên Tuấn nhớ đến trong các bộ truyện tiên hiệp, các nhân vật trong đấy thường dùng linh hồn lực của mình để lấy đồ ở trong nạp giới chỉ ra. Nhưng nếu như vậy thì không được rồi, muốn có linh hồn lực thì trước tiên phải có thể tu luyện được đã, mà để có thể tu luyện được thì phải lấy được tài nguyên trong nạp giới chỉ mà để lấy tài nguyên thì cần linh hồn lực.
-“Ài, phiền phức.”
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cách nào, Tuấn bực tức buông chiếc nhẫn xuống .
-“Sư phụ à, sao người không chỉ con cách mở cái này chứ.”
Rinh rinh.
Đang nằm thẫn thờ trên giường bỗng nhiên điện thoại Tuấn reo lên.
-“Alo.”
-“Ngủ dậy chưa, ra quán bà Năm ăn xôi đi.”
Nghe thấy Mập Mạp nói vậy Tuấn mới để ý đến bây giờ đã gần 8h sáng rồi, đêm qua sau khi về đến nhà cậu đã mải mê nghiên cứu chiếc nhẫn đến nỗi chiếc áo đã nhuộm đỏ máu vẫn chưa thay.
-“Đợi tao một tý tao đi tắm cái đã.”
Tại một quán sôi bên vỉa hè, Minh nhìn thấy Mập Mạp buông máy điện thoai xuống thì hỏi.
-“Nó có ra hay không ?”
-“Nó bảo nó tắm cái đã xong nó ra.”
-“Thằng này hôm nay bị thế nào à, tự dưng tắm buổi sáng.”
Nghe Mập Mạp nói vậy Minh cảm thấy khó hiểu vì bình thường thằng bạn mình có bao giờ tắm sáng đâu, bình thường nó dậy đúng giờ vào lớp là may lắm rồi.
-“Ai mà biết với nó ấy, bá ơi cho cháu thêm một phần nữa nhé bạn cháu nó đang ra rồi.”
Nghe thấy Minh hỏi Mập Mạp lắc đầu không biết, rồi quay sang nói với bà chủ quán ngồi gần đấy.
-“Bây giờ làm cái gì đây, lên net làm mấy ván chứ.”
Sau khi ăn xong Mập Mạp hỏi Tuấn và Minh, Minh đang định gật đầu thì nhớ đến pha rừng với mid 0/7 0/8 hôm qua thì ngay lập tức từ chối.
-“Không chơi đâu nay không có hứng.”
Thấy Minh lắc đầu Tuấn cũng từ chối, suốt từ tối qua đến giờ tâm tư cậu chỉ đặt vào nạp giới chỉ quả thật không muốn suy nghĩ gì khác.
Lạch cạch, lạch cạch.
-“Này rồng này, nhanh lên không team nó ra.”
Một lúc sau, âm thanh gấp gáp của Mập Mạp vang lên trong một quán net.
-“Từ từ đang chạy ra, rừng nó đến kìa Minh…”
-“Sp đâu rồi, không check bụi à.”
Tiếng nói của ba người vang lên liên tiếp trong quán net từ khi ánh mặt trời leo lên đỉnh cho đến khi nó dần đi xuống núi.
Ring ring
Vừa ra đến cửa của quán net thì điện thoại của Tuấn vang lên.
-“Alo, bố ạ.”
-“Làm gì mà sáng giờ không nghe máy thế.”
Nghe thấy bố mình bảo thế Tuấn mới để ý rằng lúc nãy combat với hai người bạn nhập tâm quá quên mất tiếng chuông điện thoại.
-“Dạ, nãy con để im lặng nên không nghe thấy chuông.”
-“Ở nhà có cái gì đâu mà để im lặng, hay mày lại đi chơi điện tử đúng không ?”
Nghe con trai nói vậy ông Cường lên tiếng chất vấn.
-“Đâu bố, con ngủ suốt từ chưa đến giờ.”
-“Mày cứ liệu hồn đấy, chiều mai là bố mẹ về rồi muốn đi ăn gì không ?”
-“Mai về rồi á bố, con tưởng chủ nhật mới xong chứ ?”
Nghe bố mình nói thế Tuấn hơi bất ngờ, vì theo như lịch trình thì đến chủ nhật bố mẹ mình mới xong công việc mà hôm nay chỉ mới có thứ năm mà thôi.
-“Bên phía đối tác vừa có ông chủ mới, người này rất thích dự án của bố mẹ nên hợp đồng cũng được ký nhanh.”
-“Vâng thế chúc mừng bố nhá !”
-“Được rồi, dậy mà chuẩn bị nấu cơm đi mai bố mẹ về thì nhà mình đi ăn bữa.”
-“Vâng bố.”
Sau khi tạm biệt bố của mình, Tuấn thở dài rồi đạp xe về nhà. Cậu đi rất chậm vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, ánh chiều tà chiếu xuống mặt đường Tuấn nhớ lại đêm hôm qua cũng trên con đường này mọi chuyện xảy ra như mơ vậy. Vừa đi vừa nghĩ ngợi Tuấn không biết được rằng có một tia sáng nhỏ màu tím đang lặng lẽ đi theo mình, dường như sợ Tuấn phát hiện nên nó luôn giữ một khoảng cách với cậu.
Về đến nhà, đang lúi húi để cổng bỗng Tuấn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, cậu vội vã quay đầu về phía sau nhưng lại không thấy được gì.
-“Kỳ lạ.”
Lắc đầu bỏ qua, Tuấn mở cửa đi vào trong nhà trước khi đi cậu vẫn không quên quay đầu nhìn lại mọi thứ xung quanh. Tối hôm đấy Tuấn lại lấy nạp giới chỉ của sư phụ ra để nghiên cứu.
-“Vô vọng rồi, cái nhẫn chết tiệt này không có tý phản ứng nào cả.”
Thử đi thử lại một lúc vẫn không có kết quả gì Tuấn đành thất vọng lắc đầu.
-“Không lẽ ta thật sự không có duyên tu luyện hay sao,”
Nằm suy nghĩ miên man, Tuấn không biết mình đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào có vẻ như vì tối hôm qua bản thân không được nghỉ ngơi nên cậu ngủ rất sâu giấc.
-“Á…”
Đang ngủ say, bỗng nhiên ngực của Tuấn đau lên dữ dội, cậu cảm thấy trái tim của mình đang dần bị xé ra thành từng mảnh nhỏ. Khuân mặt cậu tái đi vì đau đớn mồ hôi dần dần ứa ra trên trán, cơn đau khủng khϊếp cắn xé lấy trái tim cậu. cố gắng gượng cúi đầu xuống, một cảnh tượng khủng khϊếp hiện ra trước mắt Tuấn.