Chương 5: Tam giới chiến

Chương 5:

-“Tông môn của chúng ta là Bích Hải Tông là tông môn mạnh nhất trong thất đại tông môn Tiên Giới. Hai trăm năm trước giới vực nứt ra tam giới liên thông, trận chiến Tiên Ma Yêu bùng nổ vốn dĩ Tiên Giới ta có số lượng đông đảo hơn 2 giới còn lại nên chiếm cứ thượng phong, nhưng không biết vì lí do gì mà Ma Giới, Yêu giới vốn xung đột với nhau đột nhiên lại hợp tác lại. Điều đó khiến cho chúng ta lâm vào tình thế nguy hiểm, lúc nó ta đã cùng 6 tông môn còn lại liên hợp lại với nhau để chống lại hai giới liên hợp. Cuộc chiến kéo dài gần hai trăm năm, cuối cùng cũng đã ép hai vực kia quay lại địa bàn của mình nhưng bên phía của chúng ta cũng bị tổn thất thảm trọng, tinh anh trong các tông môn tử vong gần hết, chưởng giáo cũng đã mất đi ba người. Ta vì đuổi theo một Ma Quân của Ma Giới mà lâm vào cổng thời không bị đưa đến phàm giới.”

-“Ma Quân.”

Nghe vậy Tuấn bất giác nhìn về phía cái xác của con quỷ ban nãy.

-“Đúng vậy, hắn chính là một trong thập đại Ma Quân của Ma Vực tên là ‘Ám Ma’.”

Thấy ánh mắt của cậu nhìn sang, Lăng Thiên Hành nhẹ nhàng gật đầu.

-“Đến gần ta đi.”

Nhìn về phía Tuấn ông nói. Không biết sư phụ mình muốn gì, nhưng cậu vẫn thành thật đứng lên và đi lại gần. Vừa đến nơi, Tuấn còn chưa kịp ngồi hẳn xuống Lăng Thiên Hành đã đưa một ngón tay điểm vào trán của cậu.

Khi ngón tay chạm đến, Tuấn chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị mất khống chế một loạt những phù văn kỳ lạ tiến vào trong đầu của cậu. Không biết qua bao lâu Tuấn mới từ trong cơn mê man tỉnh dậy, đập vào mắt của cậu là hình ảnh một ông lão khọm khẹm đầu tóc bạc trắng, cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể lấy đi mạng sống của ông vậy.

-“Sư phụ người làm sao vậy!”

Tuấn vội vàng đứng lên muốn đỡ sư phụ mình thì lại bị ông đưa tay ngăn cản.

-“Nghe đây, thứ này là nạp giới chỉ của ta bên trong là chưởng giáo ấn của Bích Hải Tông, con nhất định phải giữ cho cẩn thận tuyệt đối không được đánh mất. Ngoài ra bên trong còn một chút tài nguyên tu luyện tuy không còn nhiều nhưng với con bây giờ là đủ rồi.”

-“Sư phụ an tâm đi, con tuyệt đối sẽ không để mất chưởng giáo ấn.”

Tiếp nhận chiếc nhẫn, Tuấn cẩn thận đeo nó vào tay và trịnh trọng nói với Lăng Thiên Hành.

-“Còn một điều nữa, trước con ta có một đệ tử nữa nàng tên Lăng Thanh Thanh. Ta nhặt được nàng trên núi trong một lần hành quân. Đứa trẻ này lớn lên tính tình thiện lương, lại hay nhút nhát nên ở tông môn luôn cô đơn một mình, ta thì lại hay phải ra chiến trường cũng không có thời gian quan tâm đến nàng. Nếu con có thể đến được Tiên Giới thì hãy thay ta chiếu cố tốt cho nàng.”

-“Sư phụ, người…”

Nghe thấy sư phụ mình nói vậy, Tuấn dường như nhận ra điều gì đó.

-“Nói với ta con có làm được không ?”

Không để cậu nói hết câu Lăng Thiên Hành đã ngăn cậu lại.

-“Con xin thề chỉ cần con có thể đến được Tiên Giới, con sẽ nhất định thay người chăm sóc cho sư tỷ, nhất định sẽ không bao giờ để tỷ chịu ủy khuất.”

Thấy đệ tử nói như vậy Lăng thiên Hành nhẹ nhàng gật đầu.

-“Kinh nghiệm cả đời của ta đều đã chuyển hết cho con rồi, con có thể từ đó mà tu luyện tuy linh khí ở phàm giới thấp nhưng với tài nguyên còn lại của ta thì cũng đủ cho con có sức đến Tiên Giới rồi.”

-“Vâng, sư phụ đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ, không phụ sự kỳ vọng của người.”

-“Được rồi, giờ con đã là chưởng môn đời thứ 125 của Bích Hải tông rồi, con cần phải quay lại để điều hành tông môn. Dù con đường phía trước rất khó khăn, sứ mệnh của con cũng rất lớn nhưng ta mong là con có thể đi đến cuối cùng. Bây giờ thì đi đi…”

-“Sư ….”

Chưa kịp nói thêm câu gì, Tuấn đã cảm thấy bản thân mình bị một cỗ lực lượng chấn bay đi rất xa. Cảnh tượng cuối cùng mà cậu nhìn thấy đó là cơ thể sư phụ mình bốc lên một ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa nhanh chóng lan ra xung quanh và thiêu đốt thi thể của con quỷ.

-“Không, Sư phụ..”

Sau khi rơi xuống đất, Tuấn đã nhanh tróng chạy về chỗ cũ nhưng đã không còn một bóng người. Những thứ còn sót lại chỉ là những vệt cháy trên bãi cỏ mà thôi. Cậu đứng tại đó thẫn thờ một lúc lâu rồi quỳ xuống cúi đầu ba cái với nơi mà sư phụ mình từng ngồi.

Trên một đỉnh núi xa xôi nào đó, một tòa cung điện giấu mình vào trong những đám mây, xung quang được bao phủ bởi các loại phù văn khó hiểu. Ba chữ ‘Minh Đăng Điện’ xừng xững toát ra khí tức của đại đạo làm cho người nhìn vào trầm luân khó thoát ra, trong ‘Minh Đăng Điện’ một ngọn đèn màu bạch kim chiếm cứ vị trí cao nhất trong điện bỗng nhiên chập chờn rồi vụt tắt, trên thân đèn hiện lên ba chữ ‘Lăng Thiên Hành’.

Cùng lúc đó, tại một khu vườn nhỏ ngập tràn các loại hoa đầy đủ sắc màu, một thiếu nữ với chiếc bình nhỏ trong tay vừa ngân nga câu hát vừa tưới hoa. Bỗng nhiên, như cảm nhận được điều gì đó cơ thể thiếu nữ bỗng nhiên đứng lại đôi tay bắt đầu run rẩy làm chiếc bình trong tay rơi xuống đất. Hai hàng lệ từ từ rơi xuống trên gò má cô.

-“Sư phụ.”