Trên ngực cậu xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi đang ứa ra không ngừng làm ướt đẫm chiếc áo cậu đang mặc. nhìn máu tươi chảy ra ngày một nhiều Tuấn đang muốn lấy cái chăn bên cạnh để cầm máu thì phát hiện cơ thể mình không thể động đậy được, cậu cố gắng gồng mình lên để cử động nhưng lại thất bại. Tuấn cảm thấy như tay chân của mình đang bị thứ gì đó giữ chặt lại vậy, dù có cố gắng cỡ nào thì nó cũng không chịu buông ra.
-“Oh, tỉnh dậy rồi à.”
Đang hốt hoảng thì bỗng nhiên một âm thanh vang trên ngực của Tuấn. Cúi đầu lại nhìn, Tuấn chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu tím dần dần xuất hiện ở trên ngực cậu.
-“Đừng hốt hoảng, chỉ một chút nữa thôi ngươi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.”
Thấy ánh mắt cậu trông lại, âm thanh kia lại một lần nữa vang lên.
-“Mày là thứ gì vậy.”
Cố kìm nén nỗi đau, Tuấn lên tiếng nói với ánh sáng màu tím.
-“Hahaha, ta là ai ư. Thức ăn, có vẻ như ngươi mau quên thật đó.”
Nghe thấy câu nói đó Tuấn trở nên hoảng sợ, giờ cậu mới kịp để ý rằng cái âm thanh này giống hệt với âm thanh của con quỷ tối hôm qua. Nhưng mà cậu cảm thấy điều đó thật không có khả năng, đêm qua cậu đã thấy đầu của nó đứt lìa ra rồi sao nó còn có thể sống được cơ chứ.
-“Haha, thức ăn, sẽ nhanh thôi cơ thể này của ngươi sẽ là của ta.”
Nghe thấy tiếng nói của con quỷ một lần nữa vang lên, Tuấn chưa kịp trả lời thì cơn đau từ ngực lại kéo đến dữ dội hơn. Lần này đau đớn còn khủng khϊếp hơn trước, nó làm cho ý thức của Tuấn dần dần mơ hồ đi. Thấy vẻ mặt cậu như vậy con quỷ lại cất tiếng cười lên.
-“Đau đớn lắm đúng không, hahaha. Sớm thôi, ngươi sẽ được gặp lại tên sư phụ ngu ngốc của mình. Đến lúc đó hãy thay ta cảm ơn với hắn, nhờ có hắn tái tạo cơ thể ngươi nên ta mới có thể hoàn mĩ dung hợp được.”
-“Haha, còn nữa nói cho hắn biết là Ma tộc chúng ta tu luyện đến Đại Thiên cảnh sẽ sinh ra ‘ma tâm’, ‘ma tâm’ không diệt, Ma tộc trường tồn.”
-“Hahaha, chắc ngươi đang đau đớn lắm nhỉ. Hahaha, người an tâm sẽ nhanh thôi ngươi sẽ không còn thấy đau nữa đâu.”
Sau khi con quỷ nói xong, chỉ thấy ánh sáng màu tím dần dần nhạt đi hiện ra bên trong là một trái tim màu tím đen vẫn đang động đậy. khi ánh sáng tắt hẳn, trái tim từ từ rơi vào trong vết thương của Tuấn.
-“Á ….”
Khi trái tim đi vào, Tuấn chỉ cảm thấy một cơn đau ập đến, đau đớn làm cho âm thanh từ cổ họng không còn có thể phát ra được nữa.
XẸT
Một tiếng xé nhỏ phát ra từ ngực Tuấn, sau tiến xé đó một tia ý thức cuối cùng của cậu đã mất đi. Tuấn cảm thấy bản thân như đang chìm sâu vào một hố đen vô tận vậy, cậu không còn có thể nhận biết được mọi thứ xung quanh nữa.
Thời gian dần dần trôi qua, cơ thể Tuấn bỗng nhiên cử động. Cậu ngồi hẳn dậy, đưa tay ra sau gáy rồi khẽ lắc lắc đầu.
-“Không tồi cơ thể này đồng hóa nhanh hơn ta nghĩ.”
Cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, ‘Tuấn’ nói với vẻ mặt hài lòng. Nếu bây giờ có thể nhìn vào trong ngực của Tuấn, thì ta sẽ thấy trái tim màu tím đen ban nãy đang dần dần tan ra và hòa vào trong cơ trái tim ban đầu của cậu.
-“Hahaha, có cơ thể này thì việc đột phát Đại Thiên cảnh sẽ không còn xa vời với ta nữa rồi.”
Thấy việc đồng hóa đang tiến triển thuận lợi, ‘Tuấn’ không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
-“Hahah, mấy tên khốn kia hãy chờ bản quân quay lại, ta nhất định sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.”
Nghĩ lại những kẻ đã hãm hại mình, ‘Tuấn’ cười lên một cách ghê rợn. sau tiếng cười đó, một đoàn khí màu đen tuôn ra từ cơ thể của ‘Tuấn’.
-“Haha, đồng hóa kết thúc rồi.”
Khẽ vươn mình đứng dậy, Ám Ma cử động lấy thân thể của mình.
-“Không tồi, sức co giãn của thân thể rất tốt, thích hợp tu luyện Ma công của ta.”
-“Phải rồi, không biết trong nạp giới chỉ của tên kia có những gì.”
Đang loay hoay để thích nghi với cơ thể mới của mình Ám Ma bỗng nhiên nghĩ tới nạp giới chỉ của Lăng Thiên Hành. Hắn quay người lại tìm kiếm trên giường.
-“A, đây rồi.”
Cầm chiếc nhẫn trên tay, hắn tập trung tinh thần nội thị và bên trong của chiếc nhẫn. Tìm kiếm một lúc, hắn mở mắt ra và lắc lắc đầu.
-“Quá keo kiệt rồi, sao tên kia chỉ để lại cho đệ tử của mình có nhiêu đây thôi chứ.”
Bên trong nạp giới chỉ của Lăng Thiên Hành chỉ có hơn hai triệu linh thạch hạ phẩm, một vài loại thảo dược bình thường với chút ít binh khí phàm cấp. Đối với những lão quái vật sống hơn ngàn năm như Ám Ma thì mấy cái vật này còn không đủ bọn hắn tu luyện được năm phút, vì vậy nên hắn mới bảo Lăng Thiên Hành quá keo kiệt. Kỳ thật Ám Ma không biết rằng phần lớn những thứ quý giá đều được Lăng Thiên Hành để lại ở tông môn, còn những thứ mang theo thì sớm đã dùng hết trong lúc chiến đấu rồi. Lại nói, những thứ đồ này có thể còn không lọt nổi mắt của hắn, nhưng đối với những kẻ mới tu hành như Tuấn thì nó lại là cả một gia tài khổng lồ.
-“Oh, thứ gì đây.”