Chương 22: Nữ Thần

Phỉ Tiềm không hề hay biết rằng, tờ giấy nháp tính toán của mình giờ đây đang được một đôi bàn tay ngọc ngà nâng niu, chăm chú quan sát.

Thái Diễm có cách giải quyết việc Thái Ung không chịu ăn uống rất đơn giản, đó là cắt đứt tận gốc, lấy đi nguyên nhân của bệnh. Dù Thái Ung có chút lưu luyến, nhưng cũng đành chịu thua người con gái yêu quý của mình, chỉ đành dặn dò Thái Diễm rằng khi hiểu được nội dung thì phải kể lại cho ông nghe.

Thái Diễm lúc này, do ít khi tiếp khách lạ, nên nàng chẳng còn bận tâm đến việc trang điểm. Nàng cũng không còn đeo những món trang sức rườm rà, nhưng chính sự giản dị ấy lại càng tôn lên nét đẹp tự nhiên của nàng.

Lông mày của Thái Diễm không phải là loại thật mảnh, mà mang một chút cong nhẹ, phần đuôi hơi nhếch lên tinh nghịch. Đang ở độ tuổi rực rỡ nhất của người thiếu nữ, làn da nàng mịn màng, đôi má ửng hồng như hoa đào, mái tóc đen óng mượt được vấn gọn, vài sợi tóc buông thả nhẹ nhàng. Dưới ánh nến lung linh, Thái Diễm càng toát lên vẻ phong nhã, kiều diễm động lòng người.

Thái Diễm nhìn chăm chú vào tờ nháp của Phỉ Tiềm, nghiên cứu từng chi tiết. Nàng không làm theo cách của cha mình là suy luận từ đầu tới cuối, mà tự mình làm lại từng phép tính, rồi từ kết quả cuối cùng đối chiếu ngược lại, để hiểu rõ từng bước đi của Phỉ Tiềm.

Thái Diễm từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ cha mình, Thái Ung, và cũng rất thích các loại sách vở. Nàng nhớ, hồi nhỏ, quà tặng mà cha dành cho nàng dường như chỉ toàn là sách, hầu như không có thứ gì khác. Những món như gấm vóc hay ngọc ngà đều là do bạn bè của cha tặng.

Nàng không nhớ rõ từ bao giờ mình đã bắt đầu đọc sách, chỉ nhớ rằng hồi bé, thường một mình ôm chồng sách nặng ra ngồi trong đình ở hoa viên sau nhà, vừa tắm nắng vừa chầm chậm học đọc từng chữ.

Với người khác, sách có thể chia thành hữu dụng và vô dụng, hoặc phân loại theo kinh, thi, sử, tập. Nhưng với Thái Diễm, sách chỉ có hai loại: một loại nàng đã đọc qua, một loại nàng chưa đọc.

Lúc này, Thái Diễm cảm thấy những ký hiệu của Phỉ Tiềm có chút quen thuộc. Nàng suy nghĩ một chút, rồi cầm đèn lên, đi thẳng đến tòa tàng thư lâu trong nhà.

Nhà họ Thái vốn có một lượng sách phong phú, có lẽ là nhiều nhất trong thành Lạc Dương lúc bấy giờ. Một thư phòng thông thường chẳng thể chứa nổi, nên Thái Ung đã phải xây riêng một tòa tàng thư lâu để lưu giữ.

Thế nhưng dưới ánh đèn trong tay Thái Diễm, giờ đây nhiều nơi trong tàng thư lâu chỉ còn trơ trọi những kệ sách trống rỗng. Núi sách chất cao khi xưa nay không còn hiện hữu, và căn tàng thư lâu vốn chật kín này giờ đây lại trở nên có phần quạnh quẽ.

Thái Diễm biết, những sách ấy đã được đem tặng.

Khi nàng xuất giá, của hồi môn không chỉ có tiền bạc, mà phần lớn là những sách quý vô giá. Nay toàn bộ sách này đã để lại ở nhà họ Vệ. Một phần khác lại tặng cho nhà họ Vương, vì năm xưa cũng có một người nhà họ Vương muốn cầu hôn với nàng, nhưng Thái Ung quyết định gả nàng cho họ Vệ. Người cha chân chất của nàng cảm thấy áy náy với nhà họ Vương, nên đã tặng một số sách cho họ.

Thật chẳng thể trách ai được, vì khi ấy, Thái Ung nghĩ rằng cả đời con gái mình đã được bảo đảm, còn ông thì già cả rồi, ôm một đống sách xuống mồ cũng chẳng ích gì, chi bằng đem tặng cho những ai thật sự cần đến.

Nhưng nguyện vọng tuy tốt đẹp, thực tế lại vô cùng phũ phàng.

Nhà họ Vệ chẳng cần gì đến trí tuệ của Thái Diễm, họ chỉ quan tâm đến việc nàng sinh con nối dõi. Bị áp lực từ những lời đồn đoán, nhục mạ, và sự khinh khi vì không thể có con, Thái Diễm cuối cùng đã để lại một lá thư từ biệt rồi quay về nhà họ Thái.

Sau đó, nhà họ Vệ ngang nhiên rêu rao rằng Thái Diễm là người không có khả năng sinh nở, là sao chổi khắc chồng, còn nói nàng ngạo mạn, bất kính với cha mẹ chồng, không thương yêu gia đình, rồi gửi một tờ hưu thư về cho nhà họ Thái.

Còn của hồi môn và hơn ba nghìn cuốn sách đi kèm, nhà họ Vệ cố tình lờ đi không trả lại.

Thái Diễm nhớ lại, khi cha nàng nhận được tờ hưu thư ấy, ông không nói gì với nàng, nhưng chỉ trong vài ngày, nàng thấy cha mình như già đi trông thấy.

Nàng cảm thấy mình không có lỗi với nhà họ Vệ, chỉ có lỗi với cha mình mà thôi.

Hiện giờ, Thái Diễm dành hầu hết thời gian trong khuê phòng và tàng thư lâu. Trí nhớ của nàng rất tốt, hầu hết những cuốn sách đã đọc nàng đều còn nhớ, và nàng quyết tâm chép lại từng cuốn, từng quyển sách mà nàng đã từng đọc và bị thất lạc vì nàng. Nàng mong rằng trong những năm tháng còn lại của cha, tòa tàng thư lâu này sẽ lại tràn ngập mùi thơm của sách.

Thái Diễm dừng bước trước một chiếc rương lớn trong tàng thư lâu, cẩn thận đặt đèn xuống bên cạnh, rồi mở rương ra. Nàng lấy ra vài cuộn da dê, trải lên sàn, lật từng cuộn ra xem xét.

"Ồ, thật có vài phần tương tự với ký tự của nước Ấn..."

Cuối cùng Thái Diễm cũng tìm thấy một cuộn da dê có vài ký hiệu tương đồng với ký hiệu của Phỉ Tiềm, nàng không khỏi nở nụ cười nhẹ. Nụ cười ấy trong khoảnh khắc làm bừng sáng cả tòa tàng thư lâu...

Đêm đã khuya, Tào Tháo lặng lẽ bước ra từ cửa sau của phủ Tư đồ Vương Doãn.

Một gia nhân cầm đèn cho Tào Tháo, ánh lửa bập bùng khiến gương mặt của Tào Tháo khi sáng khi tối.

Cuộc gặp gỡ và thương lượng với Tư đồ Vương Doãn – lão cáo già – chẳng rõ có thể coi là thành công hay không.

Hiện tại, Tào Tháo chẳng còn bao nhiêu quân bài trong tay, vì cái chết của đại tướng quân Hà Tiến và cuộc thảm sát các hoạn quan ở Nam Bắc cung, khiến sức ảnh hưởng của hắn đã suy giảm đáng kể. Lúc này hắn chỉ còn giữ chức Điển quân hiệu úy cùng với một số sản nghiệp ở Lạc Dương.

Dẫu rằng trong cung vẫn còn một số người thuộc về nhà họ Tào, nhưng Tào Tháo cảm thấy thời điểm chưa thích hợp để lộ diện, nên không đề cập đến với Vương Doãn.

Tào Tháo nhạy bén nhận ra rằng chức Điển quân hiệu úy của mình chắc cũng chẳng còn giữ được bao lâu nữa. Nhìn vào cách phân chia quyền lực của Hán Linh Đế khi lập ra tám chức hiệu úy Tây Viên, vốn để cân bằng giữa hoạn quan, ngoại thích và sĩ tộc. Nay thế cân bằng đã tan vỡ, thế cục sẽ sớm được sắp xếp lại, và lợi ích sẽ lại được phân chia một lần nữa.

Ban đầu, Tào Tháo hưởng lợi rất nhiều từ việc nắm bắt mối quan hệ giữa ba thế lực. Nhà họ Tào xuất thân hoạn quan, nên tự nhiên nhận được sự ưu ái từ phe này. Hắn lại khéo léo tiếp cận đại tướng quân Hà Tiến bên phe ngoại thích. Đặc biệt, Tào Tháo rất giỏi khai thác mâu thuẫn giữa các hoạn quan, một lần đã lợi dụng hành động sai lầm của Điển Thúc, thành công lật đổ y, tạo dựng danh tiếng trong giới sĩ tộc thanh lưu. Cùng với việc bái Thái Ung – một nho sĩ thuộc thanh lưu – làm thầy, hắn có thêm nhiều lợi ích trong giới sĩ tộc.

Giữa ba thế lực, Tào Tháo vốn dĩ đi nước cờ rất trơn tru, hiệu quả cực kỳ tốt.

Nhưng giờ đây, những thế

lực mà Tào Tháo dựa vào lần lượt suy sụp, nên khi lợi ích được phân chia lại, sẽ chẳng còn phần nào cho hắn.

Muốn giữ vững địa vị, thậm chí muốn tiến xa hơn, Tào Tháo buộc phải liên minh, hoặc tạm thời nương tựa vào một thế lực nào đó.

Đông Trác nắm địa bàn của sĩ tộc Quan Tây, nên chắc chắn Tào Tháo không thể dựa vào hắn, nếu không sẽ bị sĩ tộc Quan Đông cô lập hoàn toàn.

Vậy thì chỉ còn cách chọn lựa trong sĩ tộc Quan Đông.

Ban đầu, Tào Tháo dự tính nương nhờ vào thế lực của họ Viên. Rốt cuộc nhà họ Viên bốn đời ba công, thanh thế lớn mạnh. Nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn và Viên Thiệu, Viên Thuật đều có phần rạn nứt, nên Tào Tháo không đành lòng hạ mình nịnh bợ, buộc phải chọn phương án thứ hai là tìm đến họ Vương.

Họ Vương là danh gia vọng tộc ở Sơn Tây, đời đời nắm giữ các chức vụ trọng yếu trong triều đình lẫn châu quận. Bản thân Vương Doãn từ năm 19 tuổi đã làm quan, qua bao thăng trầm vẫn vững vàng, cuối cùng leo lên chức Tư đồ, có thể thấy thủ đoạn và khả năng của ông không tầm thường.

Một lão cáo già như vậy sao có thể chân thành đối đãi với một con cáo con như Tào Tháo?

Khi Tào Tháo rời khỏi phủ Vương, nhớ lại những lời Vương Doãn nói với hắn, suy nghĩ kỹ càng, mới nhận ra lão cáo già dường như lời nào cũng nói dễ nghe, nhưng thực tế chẳng có một câu trả lời chắc chắn.

Tào Tháo vốn ghét nhất cảm giác bị người khác đùa bỡn, nhưng giờ dẫu có ghét cũng phải nhịn, ấm ức đến đau cả đầu.

Tào Tháo đưa tay xoa trán, chợt nhận ra trước mặt là một phủ đệ quen thuộc. Nhìn kỹ lại, hóa ra là phủ Thái Ung, hắn mới sực nhớ đã lâu rồi chưa đến thăm nhà họ Thái.

Tào Tháo khẽ nheo mắt, đêm nay đã khuya, để ngày mai gửi thiếp đến thăm cũng chưa muộn. Phủ họ Thái… Thái Ung… Thái Diễm… có lẽ đây chính là cơ hội chuyển mình…

---

Lời của tác giả: Xin lỗi vì mãi đến chương hơn hai mươi mới xuất hiện nhân vật nữ chính thức, dẫu rằng Tam Quốc là câu chuyện của nam nhân, dù sao cũng hơn Thuỷ Hử một chút nhưng vẫn còn hạn chế... Trong Tam Quốc, đau thương nhất không ai bằng Thái Diễm, cuộc đời bi thương của nàng tựa như hình ảnh của người dân lương thiện Trung Hoa, chịu đựng khổ đau, nhẫn nhục gánh chịu những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần mà vẫn phải tiếp tục sống... Hình tượng này không chỉ có ở thời Hán... Những ai hiểu sẽ hiểu... Người viết mới chập chững, xin được ủng hộ và thu thập.