Chương 149: Đáng Hay Không Đáng

Phỉ Tiềm hướng về Hoàng Trung hỏi: "Xin hỏi lệnh lang mắc chứng bệnh này đã bao lâu rồi?"

Hoàng Trung đáp: "Đã được mấy năm rồi." Lời này càng làm cho Phỉ Tiềm tin rằng đây là một bệnh mãn tính, nhưng vì bản thân không phải là người chuyên nghiệp nên cũng không thể xác định chính xác căn bệnh này là gì.

Tuy nhiên, nếu đã là bệnh mãn tính, thì ít ra cũng không đến mức nguy cấp ngay trước mắt, nghĩa là vẫn còn hy vọng cứu chữa.

Phỉ Tiềm lại hỏi: "Xung quanh nơi này, Hán Thăng đã tìm đến các thầy thuốc chưa?"

Hoàng Trung lặng lẽ gật đầu. Dù bản thân có võ nghệ cao cường đến đâu thì với bệnh tình của con trai, ông cũng hoàn toàn bó tay. Thầy thuốc quanh vùng Tương Dương chẳng những đã tìm đến mà có người còn đến hai, ba lần, nhưng bệnh vẫn không khỏi.

"Ta lần này phụng mệnh Lưu công ra đi, đó chỉ là một phần; phần nữa ta cũng định tìm cơ hội quay lại Lạc Dương một chuyến." Phỉ Tiềm vừa nói vừa suy tính. Dù phương pháp này không hoàn hảo, nhưng trong tình hình hiện tại có lẽ là cách tốt nhất có thể làm được…

"… Hán Thăng, trong thành Lạc Dương có vô số danh y, tuy rằng lệnh lang thân thể yếu nhược, khó mà đi xa, nhưng Tiềm có một cách có thể giúp thầy thuốc ở xa ngàn dặm chuẩn đoán bệnh tình của lệnh lang…"

Nghe đến đây, đừng nói Hoàng Trung, ngay cả Hoàng Thừa Ngạn cũng tỏ ra hứng thú…

Phỉ Tiềm ngẫm nghĩ kỹ càng, thấy rằng phương pháp này khả thi, bèn nói: "Thầy thuốc chẩn bệnh không ngoài bốn phương pháp vọng, văn, vấn, thiết. Lệnh lang tuy không thể đến Lạc Dương, nhưng ta có thể ghi lại cặn kẽ bệnh trạng theo ba phương pháp vọng, văn, vấn, rồi sao chép lại các đơn thuốc mà thầy thuốc trước đây đã kê, có lẽ phần nào sẽ giúp thầy thuốc ở Lạc Dương đưa ra chẩn đoán từ xa mà không cần gặp mặt…"

Dù cách này có thể không được chi tiết như khám bệnh trực tiếp, nhưng một là bệnh tình của con Hoàng Trung có khả năng cao là bệnh mãn tính, nên không có nguy cơ sai lệch như những bệnh cấp tính; hai là, đây có lẽ cũng là cách chẩn đoán từ xa tốt nhất thời Hán. Bắt bệnh nhân phải trải qua đường dài ngàn dặm tới Lạc Dương, rồi lại quay về, chẳng phải thà rằng chịu một đao chém gọn còn hơn.

"… Ta chưa từng thử phương pháp này, nên không chắc kết quả sẽ ra sao, nhưng ở Lạc Dương có không ít danh y, biết đâu tập trung sức lực từ họ lại có thể tìm ra một, hai phương thuốc hữu hiệu. Mọi sự xin tùy ý Hán Thăng quyết định…"

Nói xong, Phỉ Tiềm lặng lẽ chờ đợi quyết định của Hoàng Trung.

"Việc này…" Hoàng Trung - Hoàng Hán Thăng trầm ngâm suy nghĩ. Phương pháp này tuy có phần không hoàn thiện, nhưng quả thực là cách duy nhất để nhờ thầy thuốc từ xa chẩn bệnh. Huống hồ các thầy thuốc ở Kinh Tương cũng đã khám qua không ít mà vẫn chưa thấy tiến triển, biết đâu…

Cuối cùng, tư tưởng "còn nước còn tát" chiếm ưu thế, Hoàng Trung gật đầu đồng ý thử theo cách này. Vợ chồng Hoàng Trung đã gần như tuyệt vọng, không biết khi nào thì khoảnh khắc đau thương ấy sẽ tới. Nay nghe được lời đề nghị của Phỉ Tiềm, tuy không chắc chắn nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này.

Thấy Hoàng Trung đồng ý, Phỉ Tiềm không chần chừ, liền từ yên ngựa lấy giấy bút, rồi tiến đến cửa nhà xin phép, chuẩn bị bước vào trong.

Hoàng Trung bất chợt giữ tay Phỉ Tiềm lại, có chút ngập ngừng nói: "Phỉ Biệt Giá… con ta bị thương hàn, e là có điều bất tiện…"

Phỉ Tiềm mỉm cười, đáp: "Thương hàn có nhiều dạng… Trong suốt thời gian lệnh lang mắc bệnh, có phải đều do người nhà chăm sóc không? Có ai từng mắc bệnh giống như lệnh lang không?"

"Cái này thì chưa từng."

"Thế các thầy thuốc từng chẩn bệnh cho lệnh lang, có ai mắc phải triệu chứng tương tự không?"

"… Cũng chưa từng nghe thấy."

Phỉ Tiềm cười khẽ, không nói gì thêm. Như vậy là đủ rõ ràng, chứng tỏ bệnh của con trai Hoàng Trung không phải là bệnh lây nhiễm cao. Chỉ cần cẩn thận, không tiếp xúc trực tiếp với mầm bệnh, thì cũng không có vấn đề gì đáng ngại.

Hoàng Trung lại ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn Hoàng Thừa Ngạn, vẫn có chút không chắc chắn. Dẫu rằng ông cùng các thầy thuốc trước đây không nhiễm bệnh, nhưng nếu chẳng may Phỉ Tiềm bị lây bệnh, thì ông sẽ cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Hoàng Thừa Ngạn đứng bên cũng có chút do dự. Dù sao bệnh tật là thứ không thể thấy rõ, hơn nữa theo quan niệm của ông, việc đến nhà có người bệnh thương hàn đã là có phần rủi ro, huống chi lại vào tận trong phòng.

"Bệnh thương hàn chủ yếu do phong tà nhập thể. Thế này đi…" Thấy hai người có vẻ lo lắng, Phỉ Tiềm liền lùi lại, xin Hoàng Trung một con dao nhỏ, cắt một dải vải từ vạt áo, quấn quanh đầu vài vòng rồi buộc chặt, che kín mũi miệng, "Như vậy thì phong tà sẽ khó nhập thể qua miệng mũi."

Phỉ Tiềm nhìn Hoàng Trung rồi lại nhìn Hoàng Thừa Ngạn.

Cuối cùng, Hoàng Thừa Ngạn cũng gật đầu chấp thuận.

Được sự đồng ý của gia chủ, Hoàng Trung dẫn Phỉ Tiềm vào trong phòng.

Bốn phương pháp vọng, văn, vấn, thiết nghe có vẻ huyền bí, thực ra chỉ là cách quan sát những biểu hiện bên ngoài của cơ thể như ớn lạnh, sốt cao, đau nhức, ra mồ hôi, bài tiết… để chẩn đoán bệnh rồi đưa ra phương pháp điều trị.

Vì cần chẩn đoán từ xa, tất nhiên phải ghi chép càng chi tiết càng tốt. Phỉ Tiềm tỉ mỉ hỏi từ khi phát bệnh đến nay, rồi hỏi về triệu chứng nóng lạnh, các điểm đau nhức, chế độ ăn uống, tiêu hóa, thậm chí quan sát màu sắc của lưỡi và đờm để ghi chép cẩn thận.

Ra khỏi phòng, Phỉ Tiềm rà soát lại toàn bộ ghi chép, phân loại theo thời gian và triệu chứng, rồi sao chép lại tất cả các đơn thuốc còn lưu giữ trong những năm qua, mới dừng tay, đưa bản ghi cho Hoàng Trung xem kỹ một lượt để tránh bỏ sót chi tiết nào, rồi mới cẩn thận cất đi, cáo từ.

Khi mọi việc hoàn tất, trời đã về khuya. Trên đường về, Hoàng Thừa Ngạn, ngồi ngả nghiêng theo nhịp ngựa, trầm ngâm suy nghĩ rồi lại cất tiếng hỏi Phỉ Tiềm.

Phỉ Tiềm không biết làm sao để giải thích cho Hoàng Thừa Ngạn về vấn đề vi khuẩn, nhưng vẫn nói theo cách hiểu về phong tà cho ông an tâm hơn.

Hoàng Thừa Ngạn hiểu chút ít, gật gù. Dù chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng thấy Phỉ Tiềm có vẻ tự tin nên cũng an lòng đôi chút.

Một lúc sau, Hoàng Thừa Ngạn bất chợt hỏi một câu tưởng chừng như vu vơ: "… Hiền tế làm vậy, có đáng không?"

Phỉ Tiềm hiểu rằng dụng ý của mình khó mà qua mắt được người cha vợ tinh tường, nhưng cũng chẳng thấy ngại khi bị nhìn thấu. Bởi vì vốn dĩ mình đang dùng dương mưu, trong hậu thế đã nhiều lần chứng minh rằng, chỉ khi để tâm đến việc của người khác, thì người khác mới để tâm đến việc của mình…

Đương nhiên, với những người không bao giờ để tâm đến việc của mình, thì cũng không cần phải giao thiệp nhiều nữa…

Phỉ Tiềm khẽ cười, đáp: "Thưa nhạc phụ đại nhân, điều này… vẫn là đáng mà."

( )