Chương 142: Bố Cục của Viên Thuật

Tại Nam Dương, Viên Thuật nhận được tin tức về cuộc khởi binh chống Đổng, thời gian gần như đồng thời với Lưu Biểu, thậm chí còn sớm hơn và chi tiết hơn, khiến y vừa phấn khởi vừa do dự, lại xen lẫn một chút phẫn nộ.

Kiều Mạo cuối cùng cũng theo đúng ý Viên Thuật, giành trước Lưu Đái, giả danh Tam Công ban bố chiếu lệnh, khiến thiên hạ nhất thời dậy sóng!

Kiều Mạo lập tức nổi danh, còn nhà họ Viên của y cũng được giới sĩ tộc khắp nơi ca tụng, khiến Viên Thuật cảm thấy đôi chút lâng lâng.

Nhà họ Viên hiện nay tuy vẫn khá vững chãi, nhưng cũng như “lửa hừng dầu sôi, hoa tươi trải thảm”; lớp tiền bối từng giữ trọng chức chỉ còn lại một mình Viên Ngỗi mà thôi…

Nếu là vài năm trước, khi Viên Thành bá phụ và phụ thân Viên Phùng vẫn còn, lúc ấy nhà họ Viên mới thực sự rạng rỡ, phồn thịnh!

Cơ hội lần này chính là tuyệt hảo nhất để nhà họ Viên giữ vững vị trí đứng đầu sĩ tộc! Chỉ cần việc này thành công, Viên Thuật chắc chắn sẽ được thăng chức — hiện tại đang giữ chức Hậu Tướng quân, xếp ngang với Cửu Khanh, tiến thêm một bậc nữa sẽ là gì đây? Nghĩ tới điều đó, Viên Thuật không khỏi phấn khởi.

Nhưng bên cạnh đó, Viên Thuật cũng có chút do dự.

Nguyên nhân chính là — Lưu Biểu phía nam chưa bày tỏ thái độ!

Viên Thuật tự hiểu bản thân, dù mang danh Hậu Tướng quân nhưng nếu bảo y tự mình chỉ huy quân đội, có lẽ còn thua cả Kỷ Linh, và tất nhiên là không bằng Tôn Kiên. Cho nên, nếu muốn bắc tiến đánh vào Hà Lạc, Tôn Kiên tất nhiên sẽ là tiên phong, hứng chịu mọi cạm bẫy mai phục, dù sao quân chết cũng là quân của Tôn gia chứ không phải của họ Viên. Kỷ Linh sẽ theo sát để phòng trừ bất trắc. Nhưng như vậy, phía sau vẫn còn đó một Lưu Biểu mờ ám, âm thầm rình rập…

Đừng nhìn Lưu Biểu khi mới đến Kinh Tương chỉ có vài người đi theo, giờ đây không những đã tiêu diệt được tàn dư của Đổng Trác, mà còn có sự trợ giúp từ các gia tộc lớn ở Kinh Tương như họ Khoái, họ Thái, nhanh chóng tạo thế vững chắc. Hơn nữa, trong doanh trại lớn phía tây thành Tương Dương còn có vạn quân binh luyện tập ngày đêm, bảo rằng Lưu Biểu không hề có chút đe dọa nào thì ai mà tin nổi?

Nếu Viên Thuật mang quân bắc tiến, để lại hậu phương trống trải, nhỡ khi thế công gặp trở ngại, Lưu Biểu lại nhân cơ hội mà tập kích sau lưng — nghĩ đến đây, Viên Thuật không khỏi rùng mình…

Rốt cuộc Lưu Biểu, Lưu Cảnh Thăng, đang nghĩ gì? Rốt cuộc là ủng hộ hay không ủng hộ nhà họ Viên đây?

Thái độ mơ hồ của Lưu Biểu khiến Viên Thuật có phần bứt rứt, nhưng điều làm y bực bội hơn là dường như người anh trai mà y khinh thường lại nhận được nhiều sự ủng hộ hơn!

“Ta mới chính là đích tử của nhà họ Viên! Cái tên đó chỉ là con thứ, người thừa kế của nhà họ Viên phải là ta, và chỉ có thể là ta!” Viên Thuật đập mạnh bàn, tức giận nghĩ.

Xét về chức vụ, y là Hậu Tướng quân danh chính ngôn thuận! Về địa bàn, y chiếm giữ vùng Nam Dương phồn thịnh! Về quân đội, y có đại tướng Kỷ Linh, còn nắm trong tay hổ tướng Tôn Kiên và gần vạn binh giáp! Còn cái tên đó thì có gì? Một chức Thái Thú nhỏ nhoi ở Bột Hải, một vùng đất nhỏ bé, thật không hiểu đầu óc của những người ủng hộ hắn là do bị ngựa đá hay lừa húc.

Thực ra, hiện nay nhà họ Viên có ba người có khả năng thừa kế, gồm Viên Cơ, Viên Thiệu và Viên Thuật.

Dù Viên Cơ là trưởng tử của Viên Phùng, theo lý thì y nên là người thừa kế, nhưng Viên Thuật chẳng mảy may coi y là mối đe dọa, vì Viên Cơ là người ôn hòa — nghe có vẻ tốt, nhưng thật ra là tính cách yếu nhược, làm việc gì cũng chần chừ, thiếu quyết đoán — do đó không đủ sức ảnh hưởng.

Về phần con trai khác của Viên Phùng là Viên Ý Đạt, thì vẫn còn quá trẻ, chưa tỏ rõ tài năng gì, nếu có thành mối đe dọa cũng phải đợi vài năm nữa.

Còn cậu út Viên Trọng Đạt, Viên Thuật chỉ cười khẩy mà thôi…

Vì vậy, hiện nay, cơ bản cuộc tranh quyền của nhà họ Viên chỉ còn lại giữa Viên Thiệu và Viên Thuật. Nhưng theo tình hình Kiều Mạo cung cấp, những người ủng hộ Viên Thiệu không chỉ có Lưu Đái, mà còn có cả Viên Di, tên khốn đó, thậm chí còn có Thái Thú Hà Nội là Vương Khuông!

Về Viên Di thì không đáng bàn tới, nhưng còn Vương Khuông thì từ khi nào lại bị Viên Thiệu dụ dỗ? Viên Thuật cũng không rõ. Chẳng lẽ từ thời còn ở trong phủ Đại Tướng quân đã có giao tình sao?

Vương Khuông khởi đầu là thuộc hạ của Đại Tướng quân Hà Tiến, từng giữ chức vụ dưới trướng Đại Tướng quân. Sau khi Hà Tiến qua đời, ông ta được bổ nhiệm làm Thái Thú quận Hà Nội.

Nhưng thế này thì địa vị của Viên Thuật lại thấp hơn Viên Thiệu rồi.

Ban đầu, Viên Thiệu chỉ có vùng đất nhỏ nghèo nàn Bột Hải, vậy mà giờ đây lại có thêm Hà Nội!

Quận Hà Nội trực thuộc Tư Lệ, đất đai màu mỡ, thịnh vượng, từ thời Hán tới nay là nơi cung cấp gia súc quan trọng cho triều đình. Còn gia súc có ý nghĩa thế nào, Viên Thuật hiểu rất rõ.

Nếu để Viên Thiệu có được sự ủng hộ toàn diện từ quận Hà Nội, thì đội quân của Viên Thiệu chẳng khác nào “bốn chân hóa sáu chân”, sức chiến đấu tăng vọt, mà như thế thì người bị lép vế sẽ là Viên Thuật y, bất kể Nam Dương có phồn thịnh đến đâu, bỏ tiền ra để mua nguồn vật tư chiến lược này thì sao sánh được với nguồn cung ứng tại chỗ?

Nếu cứ để Viên Thiệu phát triển như vậy, một khi có được số lượng chiến mã lớn, thì chẳng cần nói nhiều, chỉ cần bày quân lên cho mọi người nhìn, ai chọn ai sẽ tự có câu trả lời…

Vậy nên hiện tại, một là phải giải quyết vấn đề Lưu Biểu ở hậu phương, hai là giải quyết liên minh giữa Viên Thiệu và Vương Khuông. Còn về phía Đổng Trác, cứ để Tôn Kiên xung trận trước, nếu Tôn Kiên đánh thuận lợi, Viên Thuật sẽ tiến theo sau; nếu bất lợi thì dù sao người chết cũng không phải người của mình…

Còn về Duyện Châu, Viên Di mới nhận chức Thái Thú Sơn Dương chưa lâu, hẳn chưa có nhiều binh sĩ dưới quyền, hiện tại không cần quá chú ý tới hắn. Chỉ cần để Kiều Mạo cùng Lưu Đái hợp sức, khi cần thiết thì có thể kiềm chế Lưu Đái, thế là đủ rồi.

Về phía Ký Châu, Hàn Phức vốn nhát gan, lần này lại đi theo Viên Thiệu, thật không hiểu nổi… nhưng hiện giờ chưa bố trí được người ở Ký Châu, đành đợi thời cơ tìm điểm yếu của hắn…

Còn hướng Tư Lệ, bên Hà Nội của Vương Khuông, y thật sự khó với tay tới, dù có lòng mà lực không đủ!

Hay là viết một bức thư cho thúc phụ Viên Ngỗi, nhờ thúc nghĩ cách? Dù không thể phá vỡ liên minh của hai người họ, thì ít ra cũng gieo rắc đôi chút nghi kỵ!

Nghĩ tới đây, Viên Thuật cầm bút, ngoài những lời thăm hỏi thường lệ, y còn trình bày cặn kẽ tình hình của mình, tin rằng thúc phụ Viên Ngỗi sẽ hiểu được ý tứ ẩn trong lời nói của y…

Còn về phía Kinh Châu, Lưu Biểu, liệu là đánh hay hòa? Tốt hơn là cố gắng hòa, vì nếu phải đồng thời giao chiến với cả Đổng Trác phía bắc và Lưu Biểu phía nam, tuy Viên Thuật không ngán, nhưng nếu tránh được thì nên tránh…

Nhưng muốn hòa, thì phải hòa bằng cách nào?

Đây thực là một chuyện cần suy tính kỹ lưỡng, nghĩ đến đó, Viên Thuật liền lớn tiếng gọi hạ nhân đi triệu tập Dương Hoằng đến để bàn bạc…

Chú thích: Tên của Viên Ý Đạt và Viên Trọng Đạt có thể là tên tự, tên thật chưa rõ, đành tạm thời sử dụng tên này… Việc gửi thư lúc này vẫn khả thi, các Thái Thú chỉ mới bày tỏ ý định khởi binh, từ việc tập hợp binh lực, chuẩn bị lương thảo cho tới khi thực sự hội quân, vẫn cần một thời gian không ngắn…