Phỉ Tiềm ngước nhìn cổng thành Lạc Dương, lòng bùi ngùi khôn xiết, từng ký ức náo nhiệt ngày xưa chợt ùa về.
Chẳng ai biết rằng hành trình lần này liệu có thuận lợi hay chăng, cơ mà suốt giai đoạn này vẫn chưa có gì gọi là nguy hiểm, nhưng hắn sợ rằng đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão mà thôi.
Tạm thời gác lại những suy nghĩ tiêu cực, trước hết Phỉ Tiềm muốn dẫn Hoàng Trung đi la cà khắp Lạc Dương, thăm hỏi các thầy lang lâu đời nổi tiếng, hắn đoán không bao lâu nữa Đổng Trác sẽ ra chiếu chỉ dời đô, khi đó lòng người hoang mang, đừng nói mình có tìm được thầy giỏi hay không, kể cả gặp được cũng chưa biết các thầy còn tâm trạng chữa bệnh hay lo tay xách nách mang dắt cả nhà chạy trốn.
Hầu hết dân chúng đều là người bình thường, dù người xưa có câu lương y như từ mẫu, có điều đến bản thân và gia đình còn lo không nổi, ai rảnh mà quan tâm đến chuyện cứu chữa cho con bệnh?
Trải qua hai kiếp người, Phỉ Tiềm chẳng bao giờ đặt hy vọng lên bất kì người nào, cho nên hắn quyết định cứ xử lý êm đẹp chuyện của con trai Hoàng Trung đã rồi tính tiếp.
Về phần Hoàng Trung, được thầy lang cho phương thuốc xong có ở lại với mình hay không, dĩ nhiên để cho Hoàng Trung tự quyết định, hắn ở lại được thì tốt, nhưng nếu hắn muốn đi, Phỉ Tiềm cũng thông cảm được.
Phỉ Tiềm từ nhỏ sống ở đây nên cực kì quen thuộc địa hình, hầu hết các quý tộc quan lớn đều sống ở Quảng Bộ lý và Vĩnh Hòa lý, nên những tiệm thuốc trứ danh cũng được xây dựng lân cận.
Lại xét về thời xa xưa, cụ thể là những năm đầu nhà Tây Hán được thành lập, do đất nước vừa mới trải qua chiến tranh, Lưu Bang giành được thắng lợi, thu phục nhân tâm, nhưng khắp nơi bị tàn phá, dân chúng chạy nạn, kinh tế trì trệ.
Thế là vương triều nhà Hán đưa ra chính sách “triều đình nghỉ ngơi cùng dân”, dựa trên triết học Vô Vi của đạo giáo.
Từ đó đạo giáo bắt đầu phát triển khắp đế quốc, thuật dưỡng sinh cũng được các thầy lang thời bấy giờ học hỏi tiếp thu, qua đó xúc tiến nền y học lên một tầm cao mới, trở thành lý luận cơ bản trong Đông Y.
Bên cạnh đó, học thuyết ngũ hành và học thuyết âm dương cũng bổ sung cho y học thời Hán rất nhiều giá trị quan cùng góc nhìn mới mẻ, nhiều thầy lang nổi tiếng đã thử kết hợp hai học thuyết để tiến hành trị liệu các loại bệnh tật khác nhau.
Vào thời Hán, hầu hết các thầy lang đều có xuất thân từ sĩ tộc, bắt nguồn từ nhiều lý do khác nhau mà không chọn tham gia khoa cử, lấy việc chữa bệnh cứu người làm kế sinh nhai.
Cũng vì vậy mà sĩ tộc lại có sức ảnh hưởng kinh khủng đến xã hội nhà Hán, bên cạnh việc bóc lột, họ đồng thời mang lại rất nhiều điều tích cực cho người dân.
Phỉ Tiềm mang theo Hoàng Trung đi đến tiệm thuốc lớn nhất trong thành, đây là cửa tiệm do nhà Thuần Vu mở, nghe nói đã truyền được mấy đời.
Nhắc về nhà Thuần Vu, tổ tiên dòng họ này chính là Thuần Vu Ý đại danh đỉnh đỉnh.
Thuần Vu Ý quê ở Lâm Truy, do lão từng nhận chức Tề Thái Thương Lệnh nên được người đời quen miệng gọi Thương Công.
Trước đó Thuần Vu Ý đã bái Công Tôn Quang, một danh y đảm nhiệm chức Công Thừa ở Dương Khành làm thầy, học tập theo trường phái Hoàng Đế, Biển Thước.
Lão tinh thông bốn món Vọng, Văn, Vấn, Thiết, đặc biệt rất nổi tiếng với ngón nghề nhìn mặt xem bệnh và bắt mạch, trình độ thuộc dạng thượng thừa.
Tuy nhiên thiên tài nào cũng có cái tôi cao, lão không muốn làm nô bộc cho giới quý tộc, nên lần lượt từ chối lời mời từ Việt Vương, Giao tây vương, Tế Nam Vương, Ngô vương, Tề vương, sống một đời giản dị để hành nghề cứu nhân độ thế.
Sau đó tiếng tăm lão trải khắp đế quốc, bị đám nhà giàu ghen ghét nên âm thầm thêu dệt ra tội, cuối cùng mắc oan mà phải chịu cảnh tù đày.
Con gái Thuần Vu Ý là Đề Oanh vì thương cha nên dâng thư cầu xin Hán Văn Đế, kêu oan lên tận trung ương, đồng thời tỏ ý nguyện lấy thân chuộc cha khiến Văn Đế cảm xúc dâng trào, quyết định xá miễn cho Thương Công.
Ban Cố từng có câu thơ:
“Hiếu nam dù trăm kẻ, không bằng một Đề Oanh.”
Năm tháng xoay vần, Thương Công Thuần Vu Ý tuổi già nhắm mắt xuôi tay, nhà Thuần Vu vẫn vâng theo lời răn của tổ tiên, con cháu các đời không bước ra quan trường mà mài dùi tài năng ở mặt y học, chú trọng việc xem bệnh cho bình dân bá tánh, liên tiếp mấy đời đều mang thiện danh, có tiếng tốt ở Lạc Dương.
Phỉ Tiềm dắt Hoàng Trung hòa lẫn vào đoàn người đang xếp hàng đằng trước.
Đây cũng là một quy tắc của nhà Thuần Vu, nếu người không mang bệnh nặng, nhất định phải dựa theo thứ tự trước sau để tiến hành xem bệnh, mặc dù quy tắc này vấp phải sự bất mãn của giới quan lại quý tộc, đôi khi dẫn tới phiền phức, nhưng nhà Thuần Vu vẫn kiên trì với nguyên tắc sống của mình.
Ngoài khu vực khám bệnh có hai thầy lang, một thầy nom chừng khá lớn tuổi, khoảng năm mươi có lẽ, giữa hai hàng lông mày có một nếp nhăn rất sâu, chắc hẳn vị ấy thường xuyên nhíu mày thành thói quen; thầy còn lại so ra lại rất trẻ, chỉ ngấp nghé cỡ ba mươi tuổi mà thôi.
Phần lớn bệnh nhân được được vị thầy lang trẻ tuổi coi bệnh, thầy lang lớn tuổi chỉ lẳng lặng nhìn, cực kỳ ít nói, lâu lắm mới phải chen vào một hai câu.
Vừa nhìn đã biết anh thầy lang trẻ tuổi đã “tốt nghiệp”, bắt đầu thực hành tại tiệm thuốc, còn sư phụ chỉ ngồi đó kiểm định tay nghề, thỉnh thoảng chỉ điểm đôi chút, phần còn lại vẫn để anh thầy lang trẻ tự xử lý.
Chỉ một lát sau, đến lượt Phỉ Tiềm cùng Hoàng Trung, thầy lang trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn Phỉ Tiềm sau đó nhíu mày, lại liếc mắt nhìn Hoàng Trung, ngay cả người lớn tuổi bên cạnh cũng bặm môi lại…
“Dám hỏi hai vị có chuyện gì? Tổ tiên nhà Thuần Vu đã răn, người bệnh trong thiên hạ đều bình đẳng, nếu không phải triệu chứng gấp, thứ cho tại hạ không thể ra ngoài xem bệnh.”
Thầy lang trẻ tuổi chắp tay rồi nhẹ nhàng đáp. Hóa ra hắn theo thói quen dùng phương pháp “Vọng” để chuẩn bệnh sơ qua cho Phỉ Tiềm cùng Hoàng Trung, phát hiện hai người kia nhìn sơ qua đều không có triệu chứng gì, như vậy đã không có bệnh lại đến tiệm thuốc, hơn phân nửa là không biết quy củ nhà Thuần Vu, muốn bỏ tiền ra mời thầy về nhà chữa chạy.
“Vị y sư đây chớ nên hiểu lầm. Tại hạ không có ý mạo phạm tổ huấn nhà Thuần Vu, chỉ là chỗ tại hạ có một người bị bệnh lâu năm, hắn như vầy…như vầy…”
Phỉ Tiềm chắp tay hành lễ với thầy lang trẻ tuổi, lại đem chuyện của con trai Hoàng Trung nói rõ cho hắn nghe.
Hoàng Trung đứng bên cạnh cũng lấy bản ghi chép trong ngực áo ra, hai tay dâng lên cho thầy, gương mặt ánh lên niềm hy vọng.
“Lại có chuyện như thế sao?”
Vị thầy lang nửa tin nửa ngờ cầm lấy tờ bệnh án trong tay Hoàng Trung, âm thầm lật ra xem thử, chỉ chốc lát sau liền ồ một tiếng rồi ngạc nhiên bảo:
“Tại hạ muốn thỉnh giáo một phen, tập giấy này ghi chép vô cùng tinh tế tỉ mỉ, là do người nào viết nên?”
Hoàng Trung mang theo cảm kích liếc qua Phỉ Tiềm rồi đáp:
“Không dám giấu y sư, chính là Phỉ lang quân bên cạnh tại hạ.”
“Phỉ lang quân?”
Vị thầy lang trẻ tuổi có chút không tin tưởng lắm, dù sao hắn chưa nghe nói đến thầy lang nổi tiếng nào mang họ Phỉ, làm sao kẻ này có thể ghi chép bệnh tình một cách cặn kẽ như thế?
Thậm chí ghi chép còn kĩ lưỡng, dễ hiểu hơn người chuyên học y như nhà Thuần Vu…
Hắn lập tức cầm bản bệnh án chuyển qua cho thầy lang lớn tuổi, cung kính nói:
“Bẩm thúc phụ, mời ngài xem qua…”
Lão thầy lang cầm lấy bệnh án nhưng không lật ra xem mà đột nhiên hỏi:
“Lão phu hơi tò mò, chẳng hay cao danh sư phụ Phỉ lang quân là gì? Sở học là chi?”
“Thưa lão tiên sinh, sư phụ của tại hạ là Thái Trung Lang, sở học….”
Phỉ Tiềm đang nói nửa chửng bỗng giật mình ngừng lại, đừng nói hai vị thầy lang đang cho rằng mình theo học y nha? Chuyện này khiến hắn không biết phải trả lời ra sao mới tốt…