Nếu là trước kia, mỗi lần Vương Doãn cùng Viên Ngỗi đối thoại với nhau, Viên Ngỗi luôn chiếm thế thượng phong, lắm khi Vương Doãn còn phải xem thái độ Viên Ngỗi ra sau để cân nhắc phương án xử lý.
Nhưng hiện giờ khác rồi, mắc gì Vương Doãn phải tiếp tục luồn cúi như thế?
Lúc này Vương Doãn đang cảm nhận được chỗ tốt do Thượng Thư Đài mang lại, hèn gì nhà họ Viên có học sinh trải khắp thiên hạ, có cây cổ thụ mang tên Thượng Thư Đài làm bóng mát, các loại quan viên nhậm chức làm sao không có bàn tay nhà họ Viên đằng sau điều khiển?
Bây giờ Thượng Thư Đài được chuyển nhượng cho Vương Doãn, lão không khỏi nghĩ vẩn vơ, nếu mình tiếp tục kinh doanh giống như nhà họ Viên, như vậy liệu cái danh học sinh trải khắp đế quốc có biến thành của nhà họ Vương chăng?
Cho nên đối với lời cảm khái hương trà giả dối từ miệng Viên Ngỗi, mặc dù Vương Doãn vẫn mỉm cười như cũ, nhưng nội tâm lại cực kì xem thường, đến giờ ngươi vẫn muốn lão phu nghe lời ngươi sai vặt?
Huống hồ Viên Ngỗi ngươi cũng dùng Thượng Thư Đài làm bàn đạp, thu rất nhiều quan viên dưới trướng, có từng trưng cầu ý kiến đồng minh là lão phu không?
Chẳng lẽ ngày hôm nay lão phu có được Thượng Thư đài trong tay, làm gì còn phải cân nhắc tới lợi ích của họ Viên nhà ngươi? Nói đùa cái gì vậy?
Vương Doãn nghĩ đến đây, chợt lớn tiếng bảo:
“Đã được Thái Phó khen ngợi, Doãn cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Thái Phó cứ thoải mái mang một ít về dùng nhé!”
Sau đó lão im lặng, chẳng thèm yêu cầu người hầu đi lấy, cũng không có động tác gì khác, chỉ ngồi một chỗ mỉm cười nhìn chằm chằm Viên Ngỗi, giả bộ hồ đồ không hiểu lời Viên Ngỗi nói, xem như bày tỏ thái độ của mình.
Viên Ngỗi vỗ đùi cười lớn, cũng nhìn Vương Doãn mà không đáp lời.
Hừ, để Viên Ngỗi đây mở miệng nhờ ngươi cho người đi lấy lá trà? Kể cả trà của Cát Thiên Sư cũng không đáng giá để nhà họ Viên phải nể mặt nhé!
Trong đế quốc Đại Hán, hễ nhà họ Viên muốn gì đều có người ngoan ngoãn đưa tới cửa, từ khi nào lá cờ đầu của phe Thanh Lưu phải hạ thấp mặt mũi đi cầu cạnh ai kia?
Rõ ràng Vương Doãn đang muốn nắn gân Viên Ngỗi, ý lão là nhà họ Viên đang cần nhà họ Vương hỗ trợ, vậy xin mời ngươi thực hiện theo đúng quy tác của sĩ tộc, muốn lấy được thứ gì vui lòng cầm vật giá trị tương đương hoặc nhân tình tới đánh đổi.
Nhất là phải làm giống như Vương Doãn ngày xưa chịu sắm vai chân chạy cho nhà họ Viên, nếu Viên Ngỗi ngươi muốn gì, cứ việc đến cầu cạnh lão phu, chỉ cần nhìn ánh mắt của lão phu và phối hợp…
Vị đắng của trà từ từ dâng lên trong lòng Viên Ngỗi, trước đó lão xem mặt mũi của nhà họ Vương ở Thái Nguyên nên đôi khi vẫn đích thân đến phủ Vương Doãn thương lượng kế hoạch, đồng thời tỏ thái độ xem trọng Vương Doãn, chứ không chỉ vì né tránh quá nhiều ánh mắt chú ý đến Viên phủ…
Nói gì thì đường đường gia tộc bốn đời tam công chịu bỏ công đến tận nơi gặp gỡ, đã là rất nể tình rồi, bây giờ tên khốn Vương Doãn chẳng những không thèm nói nhân nghĩa, mà còn bày ra bộ dạng ông đây thượng đẳng, đòi mình phải cúi đầu mới chịu cơ đấy.
Thực sự chẳng ra thể thống gì!
Viên Ngỗi ôm một bụng lửa giận liếc nhìn Vương Doãn đang cười hi hi ha ha, trong lòng hận không thể quất cho lão già ấy một trận.
Vương Doãn ngươi năm xưa leo lên được hàng tam công, từ Thứ Sử thăng tiến thành chức Tư Đồ, chẳng lẽ không có nhà họ Viên đưa tay ra nâng đỡ hay sao?
Gương mặt Viên Ngỗi nở nụ cười như có như không, lão vẫn nhẹ nhàng nói:
“Già rồi, có đôi khi ngồi cùng Thái Bộc làm lão phu nhớ về quá khứ. Ai, bát trà này thật sự rất ngon, hôm nay có thể uống được trà cực phẩm như vậy, chúng ta phải biết cảm ơn người trồng trà ngày xưa…”
Tất nhiên Viên Ngỗi chẳng rảnh rỗi đi cảm ơn Cát Thiên Sư làm gì, lão chỉ bắt chước Vương Doãn, mượn trà để chỉ vật.
Năm Hán Linh Đế còn tại vị, có một quãng thời gian Vương Doãn đắc tội với Trung Thường Thị Trương Nhượng.
Thế là Trương Nhượng được một cái cớ, sai người tống Vương Doãn vào ngục, nhưng không lâu sau triều đình ra quyết định đại xá thiên hạ, Vương Doãn cũng được tha tội phóng thích, thậm chí còn được phục hồi chức quan cũ.
Tuy nhiên Trương Nhượng nổi tiếng thù dai, chưa qua được vài ngày đã tiếp tục tìm một lý do mơ hồ khác để đưa Vương Doãn vào tù lần hai.
Lúc đó Vương Doãn cũng được coi là sĩ tộc có danh tiếng lớn trong giới Thanh Lưu, cho nên khi Vương Doãn bị Trương Nhượng hãm hại phải chịu khổ nơi ngục tù, vẫn có nhiều người âm thầm chú ý, vừa hay phe Thanh Lưu có nhiều án oan được sửa sai, nên mọi người ngầm đặt nguyên tắc, hễ ai trong phe phái bị hoạn quan dòm ngó thì nhất định phải cứu.
Kết quả Vương Doãn bị vùi thân nơi ngục tối, chẳng những được chiếu cố rất nhiều, lại có có đông đảo bạn bè sĩ tộc sớm tối thăm viếng, phần còn lại họp bàn tìm cách cứu viện.
Nhớ lại khi ấy đại tướng quân Hà Tiến, Thái Úy Viên Ngỗi, Tư Đồ Dương Bưu tập họp cùng nhau, viết tâm thư gửi cho hoàng đế cầu tình cho Vương Doãn, hi vọng Hán Linh Đế có thể đặc xá Vương Doãn.
Tấu chương viết rằng:
“Doãn được triều đình thụ phong, hết lòng tru nghịch phản tặc, chưa từng nề hà gian khổ, lòng trung thành được nhật nguyệt soi tỏ. Chúng thần thân ở quan cao nhưng mặc cảm không bằng. Nhân vì con dân đế quốc khóc oan cho Doãn, chúng thần đành dốc hết bầu tâm huyết giãi bày cùng bệ hạ…”
Hiếm có dịp ngoại thích và Thanh Lưu bắt tay với nhau, Hán Linh Đế Lưu Hoành xem hết tấu chương liền hạ chỉ miễn tội chết cho Vương Doãn, nhưng vẫn bắt giam để điều tra.
Triều đình đại xá xảy ra vào mùa đông, hầu như kẻ có tội đều được vua ban ân huệ, tiếc rằng từ đầu đến cuối đều bị Trương Nhượng cản trở, Vương Doãn vẫn không nằm trong danh sách tù nhân đặc xá.
Hà Tiến, Viên Ngỗi, Dương Ban kêu gọi chúng quan tiếp tục dâng tấu đến hoàng đế, cầu xin đặc xá cho Vương Doãn, thế nhưng tận năm thứ hai Vương Doãn mới được thả ra.
Bởi vậy sau chuyện này, mặc kệ Viên Ngỗi có mục đích gì, tuy nhiên chuyện Vương Doãn được Viên Ngỗi giúp đỡ là có thật, lão mới bảo khi uống được trà phải cảm ơn người trồng trà, ám chỉ ơn cứu mạng năm xưa.
Nụ cười trên mặt Vương Doãn cứng đờ, lão khẽ biến sắc rồi lập tức bình thản trở lại, nhạt nhẽo nhếch môi bảo:
“Haha, Thái Phó dạy rất phải, Doãn xin tiếp thu. Tuy nhiên trà xanh tươi không chỉ do tay người chăm, mà còn nhờ trời sinh đất dưỡng, ánh nắng cùng những cơn mưa, đã tạ ơn thì phải tạ đồng đều.”
Lão phu không phủ nhận nhà họ Viên của ngươi đã từng trợ giúp, nhưng cái quái gì cũng phải cảm tạ, chẳng khác nào xóa đi sự chân thành.
Để có được địa vị ngày hôm nay, nếu xét về ơn nghĩa cũng không chỉ một mình Viên Ngỗi ngươi, lão phu chẳng phải hạng bạc tình bạc nghĩa, có tiền liền trở mặt không quen biết, mà những năm gần đây Vương Doãn ta nghe theo ngươi xử lý rất nhiều chuyện, ra công ra sức giúp đỡ lại nhà họ Viên, xem như ơn nghĩa cũng trả đủ đầy, ngươi còn muốn gì nữa?
Chưa kể nhắc tới Đổng Trác, ngay từ đầu Vương Doãn chán ghét gã thô kệch Tây Lương này là bởi vì Đổng Trác độc tài bạo ngược, ngay cả cặn bã còn không cho Vương Doãn một miếng, thế nên Vương Doãn tức giận cũng phải thôi.
Nhưng bây giờ tương lai Vương Doãn trở nên tươi sáng hơn, lão cũng thành công chiếm được tín nhiệm từ Đổng Trác, được phân công cai quản Thượng Thư Đài, như vậy việc hợp tác với Viên Ngỗi cũng có thể xem xét, tuy nhiên không thể cứ nghe theo Viên Ngỗi, mọi chuyện cần mọi người ngồi lại bàn bạc hợp lý.
Ai ngờ Viên Ngỗi chạy đến cửa, đã không thể hiện thành ý còn lôi chuyện cũ ra đòi báo ơn, chuyện này làm sao Vương Doãn có thể tiếp nhận?
Không phải Vương Doãn tự nguyện trung thành với Đổng Trác, mà là một khi lão sẵn sàng cân nhắc việc liên minh cùng Viên Ngỗi, vậy thì Viên Ngỗi phải đưa ra lợi ích chính trị cho lão, chứ đừng nói suông như vậy.
Viên Ngỗi nghe Vương Doãn nói xong, nhẹ gật đầu, hai mắt híp lại rồi bỗng cười lớn, trông như vô cùng vui vẻ, Vương Doãn cũng ngồi cười ha hả, trông từ xa hai bên trò chuyện cực kì thân thiết, nhưng bên trong ra sao chỉ có người trong cuộc mới hiểu được…