Chương 15: Đổng Trác vào kinh

Đổng Trác đầy vẻ khinh bỉ nhìn Hán Thiếu Đế Lưu Biện chật vật trên ngựa, quay đầu lại thì thầm với Lý Nho:

“Thằng nhóc nhà hoàng tộc sao lại nhát gan đến vậy?”

Theo góc nhìn của Đổng Trác, Hán Linh Đế không đủ tư cách ngồi lên ngai vàng, suốt ngày chỉ biết chi li tính toán tiền bạc vơ vét đầy túi tham, chẳng hề giống những hoàng đế hùng mạnh của nhà Hán thời xưa. Chậc, Hán Thiếu Đế này lại trông còn bết bát hơn, làm cho kẻ lớn lên giữa máu và chiến tranh như Đổng Trác cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây các đời hoàng đế nhà Hán có kẻ nào không nát bét đâu? Nếu hắn mà được một phần nhiệt huyết của Hán Vũ Đế cũng sẽ không để đế chế của mình lụi tàn đến mức này, ít nhất cũng phải liều mạng đấu tranh một phen chứ? Nhà Hán sở dĩ trong lịch sử được đánh giá rất cao là vì đa số hoàng đế rất khát máu. Dựa theo truyền thống, trước khi được chỉ định kế vị các hoàng tử đều phải trải qua khảo hạch của hoàng đế, kẻ nào dởm đời sẽ bị cho ra từ vòng gửi xe, nhưng đáng tiếc thế hệ này Hán Linh Đế chỉ giỏi uống rượu chơi gái, mà sản phẩm thì chỉ có Lưu Biện và Lưu Hiệp, chẳng có bao nhiêu người để chọn cả. Nhưng cho đến thời điểm này, trong ký ức của người dân vẫn luôn nhớ về Lưu Bang, Lưu Triệt, Lưu Tú, dẫn đến tất cả mọi người đều cho rằng thành viên hoàng gia đều phải giỏi cỡ đó. Thử nghĩ đi, ngươi đang thần tượng một kẻ, cho rằng hắn phải dũng mãnh, thần thánh, đột nhiên kẻ đó xuất hiện dưới bộ dáng mềm oặt hèn nhát, cảm giác hình tượng sụp đổ không phải ai cũng tiếp nhận được.

Đổng Trác chính là người như vậy, sự thất vọng làm hắn tức đến muốn chửi thề. Ban đầu hắn còn nghĩ đến việc báo ân, dù sao hắn có ngày hôm nay là nhờ Hán Linh Đế đề bạt, nhưng khi vừa nhìn thấy Hán Thiếu Đế dặt dẹo đến đáng thương, chút trung thành còn sót lại đã không cánh mà bay. Đây cũng là nguyên nhân Đổng Trác lại ngạo mạn với Hán Thiếu Đế như vậy. So ra Đổng Trác cảm thấy Trần Lưu Vương thuận mắt hơn chục lần, ít nhất tuổi nhỏ mà gan lớn, nói năng bình tĩnh vững vàng, có phong độ của Hán Cao Tổ. Lý Nho nhìn sắc mặt cha vợ bèn thì thầm với Đổng Trác:

“Trần Lưu Vương là do Đổng Thái Hậu tự mình nuôi dưỡng.”

Đổng Trác đã không thích Hán Thiếu Đế, hắn sẽ không ngại châm thêm dầu vào lửa, Vương gia được Đổng thái hậu nuôi lớn chắc chắn sẽ dễ thân thiết hơn Hán Thiếu Đế do em gái Hà Tiến nuôi dưỡng. Hừ, đây chính là hoàng đế mà các ngươi lựa chọn à? Lý Nho liếc mắt nhìn đám Tư Đồ Vương Doãn đằng sau, cũng đoán được tâm tư của bọn chúng. Từ xưa quân mạnh thì thần yếu, quân yếu thì thần mạnh, chỉ có Hoàng Đế nhu nhược, đại thần mới có cơ hội lũng đoạn triều đình, nếu hoàng đế quá mạnh mẽ, thân làm quan viên cũng sẽ khó mà lăn lộn. Thế nhưng Lý Nho lại thích quân mạnh thần mạnh hơn, hai bên kích thích tiềm lực lẫn nhau, tuy thế nào cũng có va chạm, bù lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, mặc dù con đường như vậy không dễ đi, nhưng đây mới là con đường nam tử Hán đại trượng phu cần trải qua. Bởi vậy Lý Nho căn bản coi thường đám sĩ tộc Sơn Đông yếu đuối, hắn vẫy tay gọi một tên lính đến:

“Truyền lệnh của tướng quân, toàn bộ quân đội đằng trước tăng tốc vào thành, phái thêm quân sĩ ven đường tuyên bố Tây Lương Đổng Thứ Sử có công cứu giá. Trung quân và hậu quân đến thành lập tức hạ trại!”

Tên lính quay sang nhìn Đổng Trác, thấy Đổng Trác gật đầu liền dạ một tiếng rồi phi ngựa đi mất. Nhìn xem, đây mới là khí thế của minh chủ, hiểu được đạo dùng người, có tầm nhìn đại cục, không đi so đo tiểu tiết. Những ưu điểm này Đổng Trác đều có, về phần háo sắc và hơi nóng tính thì haha, đàn ông mà, chuyện nhỏ. Hoàng đế nào trong hậu cung không giam giữ cả đống mỹ nhân, không đôi khi bùng phát ác tính lệnh chém vài người.

“Tây Lương thất phu, khinh người quá đáng!”

Tư Đồ Vương Doãn về nhà trong cơn giận dữ, vốn dĩ mình sắp có công cứu giá, một bước lên mây, kết quả lại phải may áo cho người, toàn bộ tiếng thơm bị tên Đổng Trác cướp sạch. Lúc đó tất cả mọi người đều đứng sang một bên, ngay cả hắn, một Tư Đồ đương nhiệm cũng không được thông báo một tiếng sau khi vào thành. Thậm chí khi hắn muốn theo theo Hoàng Đế tiến cung, lại bị đám lính Tây Lương hung dữ cản lại, nói cái gì không có lệnh của Đổng tướng quân, người không phận sự miễn tiếp! Con mẹ nó, ta đường đường là Tư Đồ, mà ngươi dám bảo ta không có phận sự?

“Người đâu, mang thiếp mời của ta đến phủ Thái Phó Viên Ngỗi, bảo là Vương Doãn muốn thỉnh lão bằng hữu đén dùng trà.”

Chỗ này là địa bàn của sĩ tộc Sơn Đông, một thằng đồ tể cũng muốn làm trời sao? Hổ không phát uy, ngươi còn tưởng bọn ta là mèo bệnh. Quý anh Tào Tháo, Tào Mạnh Đức cũng là một trong những người đang gồng sức đập bàn ghế nhà mình. Gã vừa lấy được tình báo trong cung, Hán Thiếu Đế cùng Trần Lưu Vương đều trở về, nhưng kẻ đón lại chính là Tây Lương Đổng Trác chứ không phải đám người Tư Đồ Vương Doãn. Ngoài ra còn có một chuyện cấp bách hơn, những người thuộc họ Tào trong cung đều chết trong loạn quân đêm qua. Nếu như không phải lúc phá cửa cung, Tào Tháo tách khỏi Viên Thiệu, bảo vệ vài người họ Tào trong cung, có lẽ nhà họ Tào lần này đã bị giết sạch. Đám thế gia chó má, ra tay độc lắm! Hiện tại toàn bộ mạng lưới trong cung do ba đời nhà họ Tào gầy dựng đều đã tan thành tro bụi, Tào Tháo phải bắt đầu lại từ đầu. Ngoài tức giận ra Tào Tháo còn cảm thấy đau lòng, coi như gã cố gắng tiếp xúc hòa hợp với sĩ tộc ra sao, bọn họ cũng chả thèm để ý. Tựa như lần này nhà họ Tào hi sinh lớn đến thế, sẵn sàng đứng ở tuyến đầu để chống lại hoạn quan, nhưng khi tập kết quân đội lại không có phần của Tào Tháo. Ngay cả tên phế vật như Tả Quân Hiệu Úy Thuần Vu Quỳnh, hữu quân Hiệu Úy Triệu Mãnh đều được mời đến, chỉ có gã là vô tình bị người ta bỏ sót, tốt xấu gì gã cũng là Hiệu Úy do triều đình sắc phong, có cần phải phân biệt đối xử đến vậy không? Càng làm cho Tào Tháo khổ sở chính là nhà họ Viên quá mức bạc bẽo. Viên Thuật đã sớm phân rõ quan hệ với hắn, thôi thì người ta là con dòng chính, nhưng thằng khốn kiếp Viên Thiệu đúng là làm người ta tức chết. Cả hai đều bị hố hàng, cũng cùng sóng vai chiến đấu với nhau, thế mà nhà họ Viên vừa đưa ngươi một ít chỗ tốt, ngươi lập tức vứt hết chiến hữu chạy theo nịnh nọt gia tộc. Đại trượng phu có thể đừng bất chấp sĩ diện như vậy được không? Chẳng lẽ ngươi không hiểu nhà họ Viên cảm thấy ngươi giống con gián, giết không chết liền cho ít bánh ngọt dụ dỗ à? Ngươi luôn mồm bảo người không thèm so đo với nhà họ Viên, vậy thì ta, một người ngoài lấy lý do gì để tìm Viên Thuật tính sổ? Viên Bản Sơ ơi là Viên Bản Sơ, ngươi cho rằng công nghênh đón hoàng đế hồi cung quan trọng như thế hả? Bây giờ ngươi đã không còn là Viên Bản Sơ hào sảng khí phách mà ta biết nữa. Tào Tháo nhắm mắt lại, thở dài rồi trầm mặc, sau đó lấy một cái rương nhỏ trong phòng vuốt ve thật lâu, cuối cùng vẫn không mở ra mà sai người đốt lửa rồi ném vào trong. Chiếc rương bị nhiệt độ là căng phồng lên, nắp mở bung bét, rớt ba món đồ chơi gồm ngựa, đao và kiếm bằng trúc. Tốt lắm! Nếu sĩ tộc nhất quyết không tiếp nhận ta, vậy thì Tào Mạnh Đức này sẽ mở ra một con đường của chính mình! Từ bây giờ Tào Mạnh Đức chỉ nói đến thành bại, không quan tâm tình nghĩa nữa!

Việc cần làm đã xong, Phỉ Tiềm cũng không ở lại nhà họ Thôi nữa. Thôi Hậu khẩn khoản mong Phỉ Tiềm ở chơi thêm vài ngày, chủ yếu hắn hi vọng Phỉ Tiềm có thể chỉ điểm cho thợ thủ công, nhưng buổi sáng Thôi Nghị bị Mẫn Cống chọc tức, hắn chỉ đành tiễn Phỉ Tiềm đi rồi quay về chăm sóc cha mình. Lúc này Thành Lạc Dương đã bị quân Tây Lương tiếp quản, trên cổng thành treo quân kỳ viết chữ Đổng tung bay trong gió. Những vết cháy xém xuất hiện khắp nơi, các lý chính đang kêu gọi mọi người dọn dẹp sạch sẽ. Những vết máu loang lỗ tuy được phủ cát lên che đi, nhưng mùi tanh nồng phảng phất khắp nơi. Phỉ Tiềm thầm nghĩ, hiện giờ Lạc Dương nguy cơ trùng trùng, mình chỉ là một quan dự bị không quyền không thế, căn bản không cách nào tự vệ. Kể cả bản thân được Hán Thiếu Đế và Trần Lưu Vương nhớ mặt, cũng chỉ xem như gieo một hạt mầm duyên phận, chẳng biết đến khi nào mới đâm chồi nảy lộc. Trên đường hắn đi, từng nhóm lính Tây Lương tập kết thành nhiều tiểu đội, đi tuần khắp nơi. Phỉ Tiềm mặc áo lụa, đầu đội mũ quan, vừa nhìn đã biết người có thân phận, đám tôm nhỏ vẫn chừa cho chút mặt mũi, nhưng dân thường bần nông lại chịu cả đống họa vô đơn chí, không bị đánh thì bị cướp bóc. Phỉ Tiềm nhíu chặt mày, quát mấy lần bảo bọn chúng dừng tay, nhưng đám lính chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi bỏ đi, làm hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Một cơn phẫn nộ không tên âm thầm dâng trào trong lòng Phỉ Tiềm, ở đây là kinh đô đế quốc, đám đại thần ngày thường cao cao tại thượng chẳng lẽ không biết lũ binh lính hung hăng kia đang làm gì sao? Tại sao bọn chúng đều trốn biệt trong nhà, không một ai đứng ra ngăn cản? Có thật quân Tây Lương vô phép vô thiên, không biết trên dưới không? Không đúng, những kẻ như mình không phải quan viên chính thức, chỉ cần quát vài câu là bọn chúng đều dừng tay, bởi vậy có thể thấy chỉ cần quan trên đứng ra, chắc chắn trên đường sẽ không có nhiều người gặp nạn. Nhưng tình huống bây giờ hắn có thể nhìn ra những tên quan đó cố ý không làm, bỏ mặc quân Tây Lương tự tung tự tác. Mục đích chỉ có một, không để cho Đổng Trác và tập đoàn quân sự Tây Lương có tiếng tốt trong dân. Thế nhưng Phỉ Tiềm cũng không hiểu được, đám thủ lĩnh cấp cao của Tây Lương chẳng lẽ cũng đần đến mức bỏ mặc thuộc hạ phá làng phá xóm sao? Đổng Trác không biết làm như vậy chẳng khác nào tự hất nước bẩn lên người? Phỉ Tiềm mang theo nghi hoặc vừa bước vào nhà, Phúc thúc đã nhét vào tay hắn một tấm thiệp. Tiền tướng quân Lý Trưởng Sử? Đây là ai? Hắn định mời mình uống trà? Đột nhiên Phỉ Tiềm có cảm giác chẳng lành, thời hiện đại sợ nhất là bị gọi lên phường uống trà. Khoan hãy nói đến cơ cấu chính phủ, chỉ cần riêng một vị lãnh đạo nào đó mời ngươi uống trà, tức là đang công khai muốn xử lý ngươi.

“Phúc thúc, kẻ này là ai ?"

"Hắn là một Vũ Lâm lang mới nhận chức lúc thiếu lang quân còn chưa trở lại."

Phúc thúc cũng có chút lo lắng, ở đâu xuất hiện một vị quan đòi gặp mình, cho dù là ai đều cảm thấy bồn chồn trong lòng. Đây rốt cuộc là ai ?