Trời đã bừng sáng rồi, ánh nắng ấm áp xua tan những náo động ồn ào còn lại của đêm qua. Bất kể là ai, khi nhìn thấy ánh nắng dịu dàng của buổi sớm đều cảm thấy tinh thần sảng khoái. Phỉ Tiềm cũng không ngoại lệ, đứng giữa sân làm vài động tác kéo dãn gân cốt, sau đó dùng một chút bánh ngọt, lập tức cảm giác thân thể khôi phục lại sức sống. Tính ra hắn uống rượu cả ngày, sau đó hầu như cả đêm không ngủ, thế mà cơ thể không hề mệt mỏi, tuổi trẻ thật tốt. Nếu như đổi thành thời hiện đại, gặp cảnh này cũng nằm liệt giường ba ngày là ít. Nguyên nhân có lẽ do thời cổ đại và hiện đại sinh hoạt khác nhau. À cũng không hẳn, nhìn Thôi Hậu kìa, mặt mày uể oải, dùng tay áo lau nước mắt ngáp ngắn ngáp dài. Tình cớ hắn nhìn thấy Phỉ Tiềm, thẹn đỏ mặt.
“Haha, thất lễ rồi, vi huynh còn chút chuyện, hiền đệ cứ tự nhiên.”
Thôi Hậu nói xong liền vào nhà thay quần áo, chắc chuẩn bị đi thỉnh an Thôi Nghị. Cổ đại có vài quy định khá tốt, ví dụ kẻ làm con phải biết thương yêu cha mẹ, trời đông ủ ấm trời hạ quạt mát, hàng ngày hỏi thăm cha mẹ. Không ngờ đến thời hiện đại lại biến thành cha mẹ hầu hạ con cái, làm cho rất nhiều đứa trẻ trưởng thành mỗi khi gặp chuyện đều nghĩ trước hết mình phải được cái gì, chưa hề nghĩ rằng cha mẹ sẽ ra sao.
Lại nói về thời Hán, ở đây tắm rửa cũng là một thử thách, không phải chỗ nào cũng có sẵn nước nóng để tắm, nếu trên cơ thể bẩn, hoặc nhiều mồ hôi hoặc có mùi thì phải làm sao? Dân thường thì cố mà chịu, còn sĩ tộc đơn giản chỉ thay quần áo là xong. Phỉ Tiềm cảm thấy mình cần quay lại phòng khách xem hai đứa nhỏ kia ra sao. Nói thật lòng, thanh niên tri thức thời hiện đại như Phỉ Tiềm chẳng có ý thức phải kính sợ hoàng đế, hai là hai đứa bé này thật sự quá nhỏ tuổi, làm cho hắn không thể sợ được. Lưu Biện giỏi lắm chỉ mới học lớp 11, là thời điểm trẻ trâu, luôn nghĩ trái đất này là của bố mài, quậy phá ăn chơi các kiểu. Lưu Hiệp thì thuộc loại học sinh mới vào tiểu học, thời kì moe nhất của lũ trẻ, những loli luôn được cô dì chú bác yêu thương vô điều kiện. Đáng thương thay một đứa trẻ như vậy đã phải tiếp nhận triều đại vĩ đại bậc nhất của lịch sử Trung Quốc, gánh lấy trăm triệu mạng sống trong tay. Khi Phỉ Tiềm vừa trở lại, hai đứa trẻ đã được hầu gái chăm sóc, đang ăn một chút trà bánh. Sau một đêm nghỉ ngơi, có vẻ sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Lưu Hiệp vừa ăn vừa nhìn ra cửa số, vừa thấy Phỉ Tiềm lập tức cười xán lạn, vẫy tay với hắn. Phỉ Tiềm cũng cười, giơ tay lên ra hiệu, vừa định bước vào phòng thì đột nhiên có hai ông lão vội vã từ xa chạy đến làm hắn phải nhường đường. Hai ông lão vào thẳng phòng, sau đó quỳ rạp xuống đất, hai bên ôm hai đứa nhỏ khóc lớn. Lưu Biện bất đắc dĩ vỗ về, ngược lại Lưu Hiệp chẳng quan tâm gì, nhàn hạ ăn bánh, thấy Phỉ Tiềm trợn mắt há mồm còn nghịch ngợm nháy mắt với hắn. Lúc này Thôi Hậu cũng chạy tới cửa phòng, mang theo vẻ mặt nghi ngờ, nhỏ nhẹ giải thích với Phỉ Tiềm. Khi nãy Thôi Hậu đi thỉnh an Thôi Nghị, vô tình đụng trúng một lão già tên Mẫn Cống, lão ta biết đêm qua Phỉ Tiềm nhặt được hai đứa bé, liền vội vã chạy tới, khiến cho Thôi Hậu trợn cả mắt lên. Nhưng chỉ có Thôi Hậu không biết thôi, còn Phỉ Tiềm thì hiểu quá rõ. Quả nhiên Mẫn Cống gào lên:
“Hoàng thượng, thần đáng tội chết!”
Thôi Hậu run lẩy bẩy, chợt quỳ rạp xuống, khi thấy Phỉ Tiềm không có phản ứng còn tiện tay kéo áo hắn. Thôi kệ, nhập gia tùy tục, muốn quỳ thì ta quỳ. Tất cả người hầu trong trang viên cũng đồng loạt quỳ xuống.
“Nước không thể thể một ngày không có vua, xin bệ hạ hãy quay về!”
Lão già tên Mẫn Cống lời lẽ chính nghĩa, đáng tiếc nước mắt đầy mặt trông gớm chết đi được. Trong lòng Thôi Nghị không vui, đây là hoàng đế đó, đâu phải chó mèo mà muốn gặp là được? Khổ sở lắm mới dẫn được về nhà, bộ muốn đi là đi hả? Tiếc là hiện tại hắn không có quan chức, lại bị Mẫn Cống hối thúc, đành tìm chút lý do:
“Đợi một lát, để ta chuẩn bị xe ngựa và nghi trượng đã.”
Hừm, đâu có đi dễ vậy, ít nhất phải cho người ta biết nhà họ Thôi có công cứu giá đã nhé! Vả lại hoàng đế là nhà ta cứu, dù sao cũng nên ngồi tâm sự mỏng một tí rồi mới về chứ? Mẫn Cống sống lâu lên lão làng, làm gì không hiểu tâm tư Thôi Nghị, hiện tại không biết có bao nhiêu người đều đang tìm kiếm, càng đưa về Lạc Dương sớm càng là công lớn, làm sao có thể kéo dài? Lỡ bị người khác nửa đường cướp mất, như vậy hóa ra đi chuyến này tốn công à? Lão lập tức trợn mắt:
“Chuyện gấp như lửa cháy ngang mày, xin bệ hạ lập tức khởi hành.”
Bị người gạt giò ở đây, đến lúc đó nhiều người nhảy ra giành công ta còn chiếm được tiện nghi gì? Thôi Nghị rất tức giận, tốt xấu gì cũng là bạn bè, đến thời khắc quan trọng mà ngươi chỉ biết chính mình? Lập tức phản pháo:
“Thiên tử hồi kinh phải đầy đủ lễ nghi, ngươi làm thế sẽ hại đến uy nghiêm của bệ hạ! Không hợp lễ số, làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông?”
Mẫn Cống cãi chày cãi cối:
“Thần có một con ngựa, có thể cùng cưỡi với Trần Lưu Vương, chỉ cần tìm thêm một con ngựa cho bệ hạ là được, không cần xe rồi nghi trượng này nọ làm gì, miễn cho đạo chích để ý.”
Hừ, tên đạo chích Thôi Nghị, đừng nói ngươi bị nước vào não, xe ngựa nghi trượng hoành tráng như vậy làm gì, ngươi muốn thu hút giặc tới hả? Mẫn Cống dứt lời, cũng không đợi Thôi Nghị ý kiến, trực tiếp kéo tay áo Lưu Biện dắt ra ngoài. Thôi Nghị giận quá hóa cười:
“Tốt ! Tốt lắm ! Cứ theo nhà ngươi nói, người đâu đem một con ngựa lại đây !"
Mẫn Cống cũng lưu manh vô cùng, không nói không rằng lập tức kéo Lưu Biện và Lưu Hiệp ra ngoài. Phỉ Tiềm cùng Thôi Hậu quỳ ở ngoài cửa, nhìn thấy Mẫn Cống mang Hoàng Đế và Trần Lưu Vương đi ra. Phỉ Tiềm khẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lưu Hiệp nhét vào tay hắn nửa cái bánh :
"Bánh này ăn rất ngon, ta chia ngài một nửa, xin hãy giữ lấy."
Nói xong liền vội vã chạy theo Mẫn Cống và Lưu Biện. Phỉ Tiềm cầm nửa miếng bánh dở khóc dở cười, thằng nhóc này chơi trò gì vậy, đây là bánh ngọt bình thường của nhà họ Thôi mà ? Tiện tay ném thẳng vào miệng, có lẽ buổi sáng chưa ăn cơm nên đúng là cảm thấy có vài phần thơm béo. Mẫn Cống nghĩ rất hay, tiếc là người nghĩ giống hắn đông hơn cả kiến. Lúc vừa ra khỏi trang viên nhà họ Thôi liền gặp phải một nhóm lính. Lúc trước Mẫn Cống dùng chức quan phổ thông chèn ép Thôi Nghị, ai dè vật đổi sao dời, đến phiên hắn bị người kì thị. Tư Đồ Vương Doãn, Thái Úy Dương Bưu, tả quân Hiệu Úy Thuần Vu Quỳnh, hữu quân Hiệu Úy Triệu Mãnh, hậu quân Hiệu Úy Bảo Tín, trung quân Hiệu Úy Viên Thiệu…Tất cả những người này đều có chức quan lớn hơn hắn, cho nên Mẫn Cống không hề có phần. Lũ người này lại tiếp tục mèo khóc chuột, gào thét một hồi. Về phần Thôi Nghị vì Lưu Biện cống hiến một con ngựa, tất cả đều cho rằng sau này trả Thôi Nghị hai con ngựa là được. Mặc dù còn chưa có tới Lạc Dương, nhưng đám Tư Đồ Vương Doãn vô cùng cao hứng, hoạn quan bị diệt, ngoại thích cũng toi đời, từ khi Đại Hán lập quốc đến nay có bao giờ trong lành như hôm nay ? Vương Doãn nhìn ánh mặt trời đang lên cao, cảm thấy khí hạo nhiên chảy khắp người, haha, sau bao nhiêu năm tháng, cuối cùng phái thanh lưu đã trở thành lãnh tụ trong triều. Hắn còn chưa kịp mơ tưởng về tương lai, mặt đất đột nhiên chấn động, một rừng cờ lớn dựng đứng trong gió, tiếp theo quân đội như thủy triều ào ào xuất hiện. Tư Đồ Vương Doãn tay chân phát run, trong lúc nhất thời không biết làm sao, may mắn hậu quân Hiệu Úy Bảo Tín ra lệnh cho hộ vệ lập trận bảo vệ hoàng đế và các đại thần. Viên Thiệu ghìm ngựa bên cạnh Bảo Tín, cao giọng quát :
"Kẻ đến là ai ?"
Cánh quân tách sang hai bên, một kẻ mặt mũi vô cùng dữ tợn thúc ngựa lên trước, cầm roi chỉ về xe ngựa quát :
"Thiên tử ở đâu ?"
Mấy hộ vệ không chống nổi uy nghiêm của Đổng Trác, theo bản năng quay lại nhìn Lưu Biện. Đổng Trác cũng nhìn theo hướng hộ vệ, nhưng một rừng người đông đúc làm hắn chẳng thấy được gì, bực mình quát lên :
"Người đâu, tách chúng ra !"
Lập tức có quân đội xông lên muốn bắt người, trong lúc nhất thời hai bên căng thẳng, không khí vô cùng khẩn trương. Thiếu đế Lưu Biện nắm chặt dây cương, cả đời hắn chưa từng nhìn thấy nhiều máu như đêm qua, những kẻ từng làm bạn với hắn đều bị chém như mổ lợn. Hắn sợ hãi những người lính đứng trước mặt mình sẽ tiếp tục chết đi như vậy, vừa mới nói cười với mình không lâu, cơ thể đã lạnh ngắt. Hôm nay được người đón về Lạc Dương, tâm trạng vừa mới hồi phục, ai dè đụng trúng đám lính này, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi hung tợn, chẳng khác gì những tên phóng hỏa giết người đêm qua. Thiếu đế Lưu Biện không chịu nổi bầu không khí căng thẳng, cổ họng uất nghẹn, suýt nữa ngã trên ngựa xuống.