Chương 16: Trò đùa của lịch sử

Giả Hủ hớp một ngụm rượu rồi thỏa mãn vỗ cái bụng căng tròn:

“Vẫn là chỗ ngươi tốt, lúc nào cũng đầy ắp thịt bò…”

Hắn thò tay bốc thêm một miếng thịt định bỏ vào trong miệng, nhưng vừa há mồm ra, tiếng ợ hơi báo hiệu đầy bụng vang lên làm Giả Hủ tiếc nuối bỏ miếng thịt xuống. Lý Nho đã ăn xong từ lâu, đang thư thả ngồi đọc sách, trợn mắt nhìn Giả Hủ:

“Ôi trời, lát nữa nếu ăn không hết, Văn Hòa có thể mang về mà?”

“Mang về làm gì? Ta cũng có ăn nổi nữa đâu, lỡ có người xin chẳng lẽ a không cho? Cần gì phải phiền phức thế? Cơ mà ngươi vẫn còn tâm trạng đọc sách hả, chuyện hay ho ngoài kia đều do một tay ngươi gây ra đó.”

“Ừ.”

Lý Nho hừ mũi, với những vấn đề thừa thãi hắn sẽ không rảnh hơi trả lời. Giả Hủ xoa tay bảo:

“Đầu tiên phá hỏng thanh danh Đổng Trọng Dĩnh, sau đó tung vài tin đồn về một kẻ độc tài bí ẩn ở Lạc Dương, tiếp đó lôi kéo và chia phe phái toàn bộ tướng lĩnh trong quân Tây Lương, cuối cùng gọi họ ra trận để giải quyết hậu quả…Ta nói này, ngươi cho rằng để họ làm như vậy có ổn không?”

“Thì sao ? Ta đang làm theo ý của bọn sĩ tộc thôi mà."

"Không đúng. Nếu làm như vậy ngươi phải từ bỏ vương đạo, chỉ có thể đi theo hướng bá quyền… Vì sao vậy ? Từ khi nào ngươi lại thay đổi chủ ý ?"

Lý Nho không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững hỏi :

"Văn Hòa, ngươi am hiểu âm mưu và kế sách trận mạc, chi bằng ta ra đề, ngươi thử phá giải nhé ?"

Giả Hủ cười hứng thú:

"Bàn luận chiến trận à ? Mời Văn Ưu ra đề."

"Haha, Văn Hòa, nếu ngươi có mười ngàn quân do sơn tặc và nông dân tạo thành, vũ khí không đủ, lương thảo không đủ, ngựa chiến không đủ…"

Giả Hủ tối sầm mặt kháng nghị:

"Đâu ra lắm thứ không đủ như vậy ?"

"Ừ, hết rồi, nghe kĩ đây, Văn Hòa ngươi có mười ngàn tên ô hợp…"

"Biết rồi, khổ lắm, sau đó thì sao ?"

Giả Hủ trề môi nghĩ tới đám lính hỗn tạp mình "được" huynh đệ phát cho, Lý Nho tiếp tục nói :

"Bị nhốt trong một tòa thành nhỏ, có thêm viện quân cũng gồm mười ngàn người, tất nhiên cũng là một đám ô hợp."

Giả Hủ bắt đầu cảm thấy khóe mắt mình hơi giật.

"Đối thủ của ngươi là bốn trăm ngàn quân bao gồm cấm quân và quân chính quy được triệu tập từ khắp đất nước. Mục tiêu ta đề ra là ngươi phải đánh tan quân địch trong vòng một đêm."

Giả Hủ đần mặt ra, sau đó ngón tay chỉ vào mặt Lý Nho :

"Này, ngươi ăn no rững mỡ đi trêu ta hả ? Trận này làm sao chiến thắng ?"

Thằng cha này hôm nay ăn trúng thịt bò chất lượng kém à ? Hai mươi ngàn thằng què quặt đòi đập tan bốn trăm ngàn quân chính quy, lấy cái gì đi đập người ta ? Kể cả họ có xếp hàng cho ngươi chém đầu thì có khi chém đến mẻ cả đao cũng chưa chết hết. Không nghe câu trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều vô dụng à ? Đừng nói hai mươi ngàn người đấu bốn trăm ngàn người, chỉ cần hai người gặp phải bốn mươi người cùng xông lên chỉ có con đường trốn, đòi phá địch kiểu gì mà yêu cầu phải phá trong vòng một đêm ? Lý Nho mỉm cười cầm quyển sách ra hiệu hắn xem thử. Giả Hủ cầm lấy xem qua một lượt, không khỏi thốt lên :

"Ghi chú của Hán Quang Vũ Đế? Làm sao ngươi có thứ này, đừng nói ngươi cướp trong cung nhé ?"

Lý Nho thản nhiên nói:

"Không cần cướp, ta ra lệnh cho thuộc hạ đem nó đến đây."

Giả Hủ đọc nhanh như gió, chớp mắt đã xem xong, nói một cách khó tin :

"Đây thực sự… quá hoang đường, người xem đây…"

Giả Hủ chỉ vào một hàng chữ, hiển nhiên không thể tin những miêu tả trong đoạn này. Hàng chữ đó viết là : ban đêm có thiên thạch rơi vào trong doanh trại, ban ngày có mây tụ lại như một ngọn núi, lượn lờ trên đỉnh trại, chưa kịp chạm đất đã tan đi, quân sĩ đều căm ghét. Người đời sau nhìn thấy đoạn này liệu có cảm thấy quen thuộc hay không ? Lý Nho tiếp tục nói :

"Vậy ngươi cảm thấy hai mươi ngàn quân ô hợp đánh với bốn trăm ngàn quân chính quy có có khả năng chiến thắng trong một đêm không ? Cho ngươi biết, kết quả cuối cùng sau cuộc chiến, bốn trăm ngàn quân chỉ còn sống hơn ba ngàn."

Giả Hủ im lặng, Lý Nho chỉ vào đống thư từ bên cạnh :

"Cho đến nay ta nhìn vào cuộc chiến của Quang Võ Đế vẫn không hiểu được, rõ ràng cục diện tốt đẹp như thế, tại sao lại thất bại thê thảm như vậy ? Từ khi ta bắt đầu đọc những cuốn sách này, càng đọc tim càng đập nhanh, có lẽ thế gian này còn mặt tối mà cả ta và ngươi đều không biết. Vương đạo tốn rất nhiều thời gian, nếu trong lúc đó lại xuất hiện một tình huống giống vậy thì phải xử lý như thế nào ?"

"Ta hiểu rồi, vì vậy ngươi mới chọn đi theo con đường ngắn hơn là bá quyền, nhưng ngươi nên biết lợi ích càng cao rủi ro càng nhiều, phải đối mặt với khó khăn hết tầng này đến tầng khác a."

"Vậy ngươi cảm thấy đối mặt với khó khăn dễ hơn hay đối mặt với những cuộc chiến như Quang Võ Đế dễ hơn ?"

Lý Nho lắc đầu chỉ vào quyển sách. Giả Hủ cũng hết sức đau đầu với vấn đề này :

"Hừm… nếu là ta, ta cũng chọn đi theo bá quyền. Nếu tất cả những gì ghi trong sách đều là sự thật, vậy thì đó là cục diện chết, không cách nào phá giải."

Lý Nho hiểu Giả Hủ. Đời sau Giả Hủ là một trong năm đại mưu sĩ của Tào Tháo, trí thông minh không cần bàn cãi, có điều người càng thông minh càng nhìn ra nhiều vấn đề phải suy tính cẩn thận. Ví dụ Lý Nho biết con đường Vương đạo luôn là lựa chọn tốt nhất, bởi vì Vương đạo là đường chính thống các triều đại đều lựa chọn, chậm rãi đi từng bước, xây chắc nền móng, cho dù có vài thất bại nhưng vẫn cứu vãn được, cuối cùng mọi người đều phải thuận theo. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của nó chính là thời gian chuẩn bị quá lâu. Bá quyền lại có phong cách riêng, tiêu diệt kẻ địch và dùng xác chúng để trải một con đường cho bản thân, liên tục thôn tính đối thủ chính trị, cấp tốc bành trướng, lợi dụng mâu thuẫn nổ ra để giành thắng lợi. Tuy nhiên trong quá trình đó chỉ cần sơ suất một chút, mâu thuẫn bên trong và bên ngoài đồng loạt bùng phát, dẫn đến thế lực tích lũy bao năm tan thành mây khói. Trước đó Lý Nho đều dẫn dắt Đổng Trác đi theo con đường Vương đạo, dùng sơ đồ kim tự tháp để tổ chức quân Tây Lương, dùng người Hán bản địa làm khung xương, người Khương và người Hồ phụ trợ. Mỗi một sĩ quan trong đội quân Tây Lương ngã xuống, sẽ có quân sĩ khác tự động thăng cấp bổ sung, đảm bảo quân lệnh nhất quán. Bất quả khi đóng quân ở Lạc Dương, Lý Nho muốn phá giải những bí ẩn trong lòng mình đã đến kho sách hoàng gia ôm một đống sách về đọc thử, lúc này mới phát hiện quá nhiều biến số vượt khỏi tưởng tượng của hắn. Lý Nho và Giả Hủ chụm đầu lại bàn luận từng bí mật trong lịch sử, cũng là biến số giữa hai đế chế Đông Hán và Tây Hán, một kẻ đi theo Vương đạo vô cùng vững chắc, gần như cá chép vượt long môn, nhưng đột nhiên lại thất bại thảm hại. Kẻ đó chính là Vương Mãng.

Vào những năm cuối thời Tây Hán, nhà Hán cũng đã lập quốc được hơn 150 năm. Lúc Vương Mãng vừa sinh ra, nhà họ Vương đã là ngoại thích số một trong triều, cô ruột hắn là hoàng hậu, thúc phụ làm Đại Tư Mã, kẻ kém cỏi nhất trong gia tộc cũng làm đến Hầu tước hoặc tướng quân, cả gia đình vô cùng vinh quang. Thời điểm đó Vương Mãng dốc lòng đọc sách, sinh hoạt đơn giản, lại tránh xa rượu chè trai gái, không hề làm những việc ác giống như đám quý tộc thối nát thời đó. Sau khi cha qua đời, một mình hắn nuôi dưỡng mẹ già, chiếu cố chị dâu góa bụa, lo lắng cho các trưởng bối cô dì chú bác trong gia tộc, bên ngoài lại kết giao với danh sĩ, nhờ đó hắn được toàn bộ quan viên trong triều biết đến. Thanh danh Vương Mãng ngày càng lớn, sau đó năm 20 tuổi Vương Mãng được đề cử vào triều làm quan. Khi làm quan Vương Mãng cũng không hề kiêu căng, ngược lại càng sống giản dị như thánh nhân, bổng lộc của mình đều đem đi tặng cho người nghèo. Vì vậy chức quan ngày càng cao, thanh danh hắn ngày càng lớn, cả quan lại triều đình cho đến sĩ tộc thanh lưu hay bình dân không ai không nể trọng Vương Mãng. Như vậy nền tảng Vương Mãnh xây dựng đã đủ kiên cố rồi đúng không ? Năm thứ 1 sau công nguyên, Vương Mãng được phong làm An Hán công, từ đây nắm hết quyền hành trong triều. Hắn phong thưởng quý tộc, lập ra chế độ chăm lo cho người cơ nhỡ, ban ơn cho thường dân, tất cả tầng lớp trong xã hội đều mang ơn. Vương Mãng kiến nghị đế quốc tiết kiệm lương thực và vải vóc, tự mình cũng bỏ ra một triệu đồng tiền và ba mươi khoảnh đất để cứu tế cho dân. Do có hắn làm gương, một số quý tộc và đại thần cũng bỏ tiền và ruộng đất ra hỗ trợ. Sau đó cả nước gặp hạn hán, Vương Mãng dẫn đầu hơn hai trăm quan viên hiến đất đai của mình làm chỗ ở cho nạn dân, giúp họ an cư lạc nghiệp. Đến lúc này cả thiên hạ đều xem Vương Mãng là thánh nhân đương thời, tất cả mọi chướng ngại đều bị hắn dọn dẹp sạch sẽ. Rốt cuộc chuyện gì đến cũng đến, Năm thứ 8 sau công nguyên, Vương Mãng phế bỏ Nhũ Tử Anh và lên ngôi Hoàng đế, lập ra nhà Tân. Từ trên xuống dưới đều nhảy cẫng lên hoan hô, hầu như không ai phản đối. Theo lý mà nói, Vương Mãng đã làm đúng như trong sách giáo khoa, đi con đường Vương đạo đẹp đến không thể đẹp hơn, đáng lẽ hắn phải có một kết cục hoàn mỹ. Nhưng không, Vương Mãng công khai thức hiện một loạt chính sách cải cách chẳng khác nào một trò đùa. Ví dụ chế độ vương điền, nghĩa là Đất đai thuộc sở hữu của triều đình, tư nhân không được phép mua bán, tất cả đất tịch thu sẽ phân phát hết cho nông dân. Đọc đến đây các ngươi đã thấy quen thuộc chưa ? Chấm dứt chế độ mua bán nô lệ, cái này thì haha, quả là một chính sách vượt thời đại. Rồi còn chế độ tiền tệ trung ương tập quyền, tức là địa phương không còn quyền ban hành tiền tệ, toàn bộ đều được chính phủ thống nhất phát hành. Thực hiện chính sách chuyên doanh, giá cả do triều đình khống chế nhằm ngăn chặn con buôn thao túng thị trường, loại trừ hiện tượng có người giàu người nghèo. Ngoài ra triều đình khống chế toàn bộ ngành rượu, muối và đồ sắt, lập ra xí nghiệp quốc doanh. À ngoài ra còn một loạt chính sách nhỏ và lẻ, nhưng chỉ riêng nhưng thứ này, các độc giả có cảm thấy thân thiết không ? Đây là cuối thời Tây Hán, chúa Jesus cũng chỉ mới ra đời….