Chương 7: NHIỆM VỤ CHÍNH

Khai Nguyên Tinh...

Một hoang đảo xa sôi, nằm ở phía cực nam của tinh cầu.

Hòn đảo lớn, mang màu xanh thẳm của núi rừng bạt ngàn.

Bầu trời trong xanh không một gọn mây. Nơi đây vừa bị cơn bão lớn quét ngang đêm qua.

Trong khu rừng với tiếng chim muôn réo rít gọi nhau.

Một tên thanh niên khoảng độ 20 tuổi đang nằm dưới gốc cây cổ thụ. Áo quần trên người rách nát, da thịt có vài chổ cháy đen, gương mặt hồng hào đang say giấc. Kế bên hắn, thanh kim loại bóng loáng, thất thải quang mang đang luân phiên nhau phát quang.

Mí mắt rung động, dần dần mở lên...

Ánh sáng xuyên qua từng tán lá chiếu rọi vào mắt làm hắn hơi choáng.

Sau một lúc tập làm quen với ánh sáng, hắn bật người tỉnh dậy, dáo dác nhìn quanh, trên gương mặt là sự ngỡ ngàng.

“Đây là đâu, sao mình lại ở đây ?” Hắn tự đặt câu hỏi.

Hắn nhiếu mày lục lọi lại ký ức.

Hắn nhớ mình đánh nhau với 6 thằng gì đó ở bờ biển quê nhà cơ mà.

Rồi hình ảnh đôi mắt đỏ máu nhìn hắn trân trân lại hiện ra.

Giật mình hoảng sợ, lui bước ra sau. Tay hắn chạm vào thanh kim loại đen bóng loáng đang cắm trên thảm cỏ.

Hơi rụt rè, hắn cầm nó lên quan sát, “Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì ?”

“Không Nguyên Tinh Cầu. Hoang đảo phía nam tinh cầu, cách lục địa gần nhất 2000 dặm về phía tây bắc.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Ờ.”

Hắn vươn vai lắc lư thân người. Các vết thương không còn đau nữa.

“Hả........ Cái quái gì vậy ? Thằng nào vừa lên tiếng đó ?” Hắn dáo dác ngó quanh tìm kiếm xem thằng nào đang nói.

“Chào mừng ngươi đến với Không Nguyên Tinh. Ta là hệ thống của ngươi.” Chất giọng quen thuộc ấy lại vang lên. Sở dĩ quen thuộc vì đó chính là giọng nói của hắn.

“Hệ thống ? Không Nguyên Tinh ? Tao xuyên không hả ?” hắn mở to đôi mắt, đến giờ hắn vẫn chưa thể tin được.

“Tất nhiên... thông tin ký chủ mở.”

KÝ CHỦ : LÝ GIA KHÁNH

TUỔI : 20

GIỚI TÍNH : NAM

LINH TU : PHÀM NHÂN

PHÁP TU : PHÀM NHÂN

CÔNG PHÁP : THÔN PHỆ TINH KHÔNG CÔNG.

VŨ KỸ : KHÔNG.

LINH KỸ : KHÔNG.

PHÁP KỸ : KHÔNG.

PHÁP BẢO : THÂU THIÊN TINH KHÔNG KIẾM.

HUYẾT MẠCH : NHÂN TỘC.

Một bảng điện tử hiện lên trong tiềm thức hắn. Đôi mắt mở to như muốn lòi ra ngoài, cái miệng có thể nhét quả trứng vào được.

“Ê khoan đã tao nhớ đâu có luyện cái công pháp gì đâu mà tự nhiên lọt ra cái Thông Phệ Tinh Không Công là sao ? còn cây kiếm gì đó ở đâu rồi sao tao không thấy ?” Hắn hỏi một tràn dài.

“Thâu Thiên Tinh Không Kiếm chính là thứ ngươi đang cầm, còn Thôn Phệ Tinh Không Công là quà khuyến mãi khi nhận chủ với kiếm.” Hệ thống giải thích.

“Ơ cái này mà kiếm à ? Rõ ràng là một thanh sắt trơn nhẵn, lưỡi kiếm còn không có.” Hắn cầm thanh kim loại vuốt trụ lên xuống.

“Tao bảo nó là kiếm thì nó là kiếm, miễn ý kiến.” Hệ thống tức giận la lớn bên tai hắn.

“Mày cũng có cảm xúc nữa hả, tao cứ tưởng mày giống cái máy tính hơn chứ.” Hắn ngoáy tai nhăn mặt.

“Ta được tích hợp với ký chủ nên lời nói và tính cách cũng y chang như ngươi.” Hệ thống nhẹ giọng.

“Ê cho tao hỏi có cách nào quay trở về lại Trái Đất không vậy ?”

“Có... rất dể.” Hệ thống nhanh nhẹn đáp lại.

“Thật sao, mau nói coi.” Hắn háo hức mong chờ.

“CHẾT.” Một từ duy nhất vang lên.

“Chỉ vậy thôi hả ? Định mệnh bố mày còn chưa nến mùi đời đó.” Hắn la lên oai oải.

“Đó là cách dể nhất. Còn cách thứ 2, cách này không cần chết.” Giọng nói pha chút cười nhạo vang lên.

“Mau nói coi, không chết là được rồi.” Hắn ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây, trên tay vẫn cầm thanh sắt vuốt vuốt.

“Đột phá Thần Minh, lúc đó ngươi có thể du hành khắp vũ trụ mà trở về Trái Đất. Nơi đây là thế giới của tu chân giả.”

“Hờ hờ hờ, mày nói rõ cấp độ tu luyện ở đây được không nào ?” gương mặt hắn giật giật, hai chữ Thần Minh nghe như điều gì đó xa vời, dù hắn không biết nó là gì. Theo hắn thì thần phật là những điều chỉ có trong thần thoại.

“Này nhé, tao nói một lần cho mày nhớ nhá không nói lại lần hai. Ở Khai Nguyên Tinh này tu luyện được chia thành 3 trường phái chính là Thể, Linh và Pháp. Mấy cái còn lại thì mày tự tìm hiểu thêm.”

“Bọn Thể Tu được gọi là Vũ Sư còn vì sao gọi là Vũ Sư thì mày đi hỏi tụi nó. Bọn chuyên tu về sức mạnh cơ thể, biến thân thể thành vũ khí, luyện đến thành danh có thể một đấm phá núi, dời sông. Thể tu có 9 bậc trong mỗi bậc sẽ có 10 cấp độ nhỏ. Nói dể hiểu sẽ có 99 cấp độ, khi ngươi đạt cấp độ cơ thể bậc 1 tức cấp 10 thì mới được tính là một Vũ Sư. Thể tu luyện tập rất khắc khổ, bọn này rất đông nhưng chuyên nghiệp thì không nhiều.”

Hắn vừa nghe vừa gật đầu, thể tu có tới 99 cấp độ luôn à. “Gắt thế.”

“Bọn ít nhất và nguy hiểm nhất là Pháp Sư với đặc trưng là Ma Pháp Lực. Tụi Pháp Sư này sắp xếp cấp bậc theo thứ tự đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím. Mỗi bậc sẽ có 4 cấp độ là sơ cấp, trung cấp, siêu cấp và cực hạn.”

“Cấp bậc dựa vào màu sắc của ánh sáng sau. Vậy phía trên máu tím là màu mắt thường không nhìn thấy đúng không hả ?” Hắn ngẫm nghĩ.

“Đúng vậy vẫn còn cấp bậc phía trên tím, ngươi sau này sẽ biết hiện tại mày chưa đủ đẳng cấp.” Giọng nói của hệ thống khó chịu cất lên.

“Rồi rồi còn bọn Linh Tu thì sao nà.” Hắn nhẹ giọng.

“Bọn Linh Tu đặc trưng là Linh Lực, tụi nó đông nhất. Cấp bậc từ nhỏ đến cao Linh Sĩ - Linh Úy – Linh Tá – Linh Tướng – Linh Vương – Linh Đế. Mỗi bậc sẽ có 4 cảnh giới sơ, trung, hậu kỳ và viêm mãn. Nếu như ngươi may mắn thì từ Linh Đế Viêm Mãn có thể đột phá Thần Giai xác lập Thần Cách.”

“Ê Thần Minh của tao đâu mày ?” Hắn rất muốn xem Thần Minh ở cái thế giới này là gì ?

“Thần Cách chỉ là bán thần, trong Thần Cách có năm bậc lần lượt Thần Giai – Thần Quan – Thần Quân –Thần Vương – Thần Đế. Cũng có 4 cảnh giới trong đó sơ kỳ, trung kỳ, siêu cấp và đỉnh phong. Đương nhiên sau khi đột phá Thần Đế Đỉnh Phong thì ngươi có cơ hội xác lập hay cướp Thần Vị. Khi đó ngươi mới chính thức là một vị thần.”

“Thần Minh của bố mày đâu ?” Hắn nhắc lại lần nữa.

“Có Thần Vị chính là Thần Minh đó thằng khốn. Ngươi có thể đi chết để trở về cái Trái Đất của ngươi ngay đi, bố mệt mày rồi.” Hệ thống chữi đổng lên.

Sau khi kết nối với tên này hệ thống chính là một bản sau của chính hắn.

“Rồi, rồi, tao sai, tao sai được chưa. Ủa mà ngươi không tặng quà cho ta hả, cho xin tí vốn rời mới khởi nghiệp được chứ.” Giọng nói nhỏ nhẹ xu nịnh.

“Ừm, có gói tân thủ nhưng mà mày dùng hết rồi ấy.” Âm thanh hệ thống lần này có vẻ nhỏ nhẹ.

“Dùng hết ? Mày đùa tao à ? Tao bất tỉnh mới vừa thức dậy thì dùng bằng niềm tin à ?” Hắn dậm chân xuống đất tức tối.

“Cái trên tay mày cầm từ đâu ra hả ? Rồi vết thương của mày tại sao lại được chữa lành hả ?” Hệ thống hỏi ngược lại hẳn.

“Ờ nhắc mới nhớ, tao bị đâm 2 dao nhưng giờ vết thương lành lặn rồi.” Hắn đánh giá một vòng thân thể, quần áo loan lỗ, các vết cháy đen khắp nơi. Các vết bầm tím trên thân đã biến mất, có một lớp da non hình thành nơi vai trái và hông trái, nó minh chứng cho hắn đã từng bị thương.

“3 viên liệu thương đan cực phẩm đó mày. Nếu không có 3 viên đó chắc mày đã được đống hộp rồi. Gói Tân Thủ chỉ có 1 công pháp, 1 pháp bảo và 3 viên cực phẩm liệu thương đan. À vẫn còn gói Quà Nạp Lần Đầu ngươi có thể nhận được khi nạp tiền vào.”

“What the heo, có cả quà nạp lần đầu à. Ê mà nạp bao nhiêu mới được nhận quà thế, hình như tao còn 200k nè.” Hắn móc túi sau, tờ 200k vẫn còn đó.

“Đương nhiên có một số thứ ngươi phải nạp vào mới có thể mua được. Không làm mà muốn có ăn hả, đâu có dể như thế.”

“Tờ tiền rách đó không có giá trị ở đây bạn ơi. Chúng tôi dùng là Linh Thạch và Tinh Thạch hoặc một số kim loại và hợp kim quý sẽ có bảng giá cả cho bạn tìm và nạp.”

“À bạn tôi ơi, bạn có thể nạp nguyên liệu để cưỡng chế nâng cấp hệ thông nữa nhé.”

Hệ thống này bị lỗi chắc luôn. Hắn nhớ đã từng đọc khá nhiều truyện hệ thống, thường không có vụ này.

“Vậy thì nhiệm vụ chính mày giao cho tao là gì hả ?” Hắn nhét lại tờ tiền vào túi quần, hơi bị nhục.

“Nhiệm vụ chủ tuyến mở.”

NHIỆM VỤ CHÍNH : ĐỘT PHÁ THẦN MINH, XÁC LẬP THẦN VỊ.

NHIỆM VỤ THẤT BẠI : BỊ GIAM CẦM TRONG TULA GIỚI, VĨNH VIỄN KHÔNG ĐƯỢC SIÊU THOÁT.

Bảng nhiệm vụ xuất hiện ngay trong tiềm thức hắn.

“Cái này, có nhiêu đó thôi hả ?” Hắn hơi thất vọng, những tưởng sẽ là nhiệm vụ xưng bá gì gì đó chứ.

“Chỉ nhiêu đó thôi đấy, nhiệm vụ chính được đưa ra theo ý muốn của chủ nhân hệ thống và ý muốn của ngươi chả phải là quay lại Trái Đất hay sao ?”

“Đúng thật là như vậy.” Hắn đang rất nhớ nhà.

Đứng bật dậy, hắn cầm theo thanh sắt bước đi, tìm đường ra khỏi khu rừng.

“Hành tinh này nó có nhân loại sinh sống không mày ?” Hắn sợ nơi đây chỉ toàn là quái vật.

“Đương nhiên có chứ, nơi đây rất đa dạng về giống loài và hiện tại bọn chúng cùng sống với nhau trong một xã hội. Một tên quái thú theo như cách gọi của ngươi, tại đây hắn có thể thông qua hấp thu linh khí và tích lũy dần mà hình thành nên nhận thức, khi hắn đạt đến cấp bậc tam giai thì có thể biến thành hình dáng nhân loại mà tu luyện.”

“Ê mà nè tao được khuyến mãi cái công pháp gì gì đó phải hem, nó có công dụng dư lào ?” Hắn đột nhiên nhớ tới cái hồ sơ của mình.

“Là Thôn Phệ Tinh Không Công. Tự bản thân người luyện có thể tạo ra Linh Lực lẫn Ma Pháp Lực, thông qua quá trình thôn phệ Linh Lực, Ma Pháp Lực và Linh Hồn của kẻ khác. Công pháp có 11 tầng, từ tầng 0 đến tầng 10. Ngươi hiện tại đang là tầng 0.”

“Thôn phệ linh hồn của kẻ khác, tức là phải giết chết hắn sao ?”

“Đúng rồi. Như 2 thằng mà bị ngươi giết ấy, linh hồn của chúng đã bị ngươi thôn phệ chuyển thành Hồn Lực cho ngươi. Hồn Lực càng mạnh thì ngươi sẽ càng gia tăng được sức mạnh và độ bền trên diện rộng. Thứ Hồn Lực này đã bị cả tinh cầu này lãng quên từ rất lâu rồi.” Hệ thống nói rõ cho hắn.

Bước chân của hắn chậm dần, rồi dừng hẵn lại. Hắn đứng thẫn thờ.

Mới hôm qua thôi hắn đã ra tay giết người, mặc dù bọn chúng kiếm chuyện hội đồng hắn, đâm hắn nhưng bọn chúng không đến mức chết.

Nay nghe đến cái công pháp này muốn luyện phải ra tay giết người tiếp sao ?

Hắn không biết nên làm gì giữa cái thế giới này, thở dài một hơi, trong đôi mắt chất chứa nổi sợ...

“Mặc dù nơi đây là xã hội có pháp trị, tuy nhiên điều đó chỉ trên danh nghĩa mà thôi. Luật ở đây, thằng nào mạnh hơn thì được quyền quyết định số phận thằng yếu hơn. Mày nên tập làm quen dần đi là vừa. Bị giết hoặc giết ngược.”

“Tạm nghe lời mày vậy. Ê mà làm thế nào để tao thu lấy linh hồn đối phương, giết chết nó thôi hả.” Hắn hơi thắc mắc. Giờ thì hắn chỉ còn con đường này thôi.

“Đúng thế, nhưng ngươi phải giết hắn bằng chính thanh kiếm trên tay ngươi. Nó sẽ rút cạn toàn bộ sức mạnh lẫn linh hồn kẻ khác sau đó tinh luyện chuyển thành sức mạnh cho ngươi.”

Hắn nhìn xuống thanh sắt đang cầm, không hiểu sao cái tên hệ thống lại gọi thứ này là kiếm cơ chứ. Hay ở cái thế giới này kiếm là phải như này.

Tiếp tục lên đi về phía trước, trong tầm mắt hắn xuất hiện một hồ nước trong xanh. Vội vàng chạy lại về phía hồ nước.

Hồ nước rất rộng, mặt hồ không một gợn sóng hình ảnh bầu trời in bóng bên trên mặt hồ.

Hắn cỡi bộ đồ rách nát để trên mặt đất cùng thanh sắc, sau đó nhảy xuống hồ tắm rữa. Tên này rất thích sạch sẽ.

Nước hồ rất ngọt và mát rượi. Hồ cũng không sâu cho lắm, mực nước chỉ ngang vai hắn.

“Thật sảng khoái quá đi mất.” Hắn ngữa mặt lên trời xanh tận hưởng.

Bất giác gương mặt hắn biến sắc.

QUÉC.....

Một con đại bàng khổng lồ với đôi cánh sải dài cả chục mét, bộ lông trắng và vàng đan xen, đôi chân to đùng, phía dưới là những cái vuốt bén nhọn, cái mỏ sắt sắc bén liên tục hướng về thiên không kêu gọi, con đôi mắt của nó đang khóa chặt vào hắn.

“Lại một tên nhân loại, ăn tạm tên này trước vậy.” Nó quát lên sao đó dùng tốc độ cao lao xuống tên thanh niên trong hồ.

Chạy, chỉ có chữ chạy hiện ra trong đầu hắn.

Hắn phóng nhanh lên bờ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng vào rừng cây.

“Con mẹ nó, con quái thú gì bự dữ vậy, tao chỉ tắm thôi mà nó cũng muốn nhai tao là sao ? ủa mà khoan, nó biết nói tiếng Việt hả ? ” hắn vừa chạy vừa thắc mắc.

Con đại bàng bay lượn phía trên đầu hắn, đôi mắt xanh ngọc khóa chạt lấy nhất cử nhất động của hắn.

“Đó là quy luật của thế giới này, bị giết hoặc hoặc giết ngược. Mày đang được thưởng thức hương vị của nó đó. Con chim này là Khế Vũ chỉ mới tam giai.” Hệ thống đáp lại hắn bằng giọng điệu châm chọc và cũng không quên nhấn mạnh chữ giết.

Hắn tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ sum suê cành lá, đứng thở phì phò, hắn hi vọng con đại bàng không nhìn thấy hắn.

“Hoành Họa Phong Đao.” Con đại bàng cất tiếng.

Đôi cánh của nó lập tức được bao phủ bởi màu lông trắng, nó đập mạnh liên tục vào không gian trước mặt. Những lưỡi phong đao sắc bén được bắn ra.

Các lưỡi phong đao cắt nang qua khu rừng phía dưới.

Như một phản xạ tự nhiên hắn nằm rạp xuống đất, hai tay ôm đầu.

ẦM....ẦM..ẦM...

Tiếng cây gẫy đỗ khắp nơi vang lên. Phong đao của Khế Vũ cắt ngang thân cây cổ thụ như dao sắc chém chuối.

Đôi vuốt của nó xà xuống nhắm ngay tên nhân loại.

Tên nhân loại lăn lộn nhiều vòng sang trái thoát khỏi vuốt nhọn của nó.

Hắn lồm cồm bò dạy, chạy ngược lại hướng bay của con chim.

Tỏm...

Bởi cánh của nó quá lớn nên một giọt nước từ cánh của nó rớt xuống đầu hắn. Giọt nước này đặc sệt, màu xanh và rất tanh. Giọt nước chảy xuống mặt hắn.

“Máu Khế Vũ. Nó đang bị thương kìa, quay lại chơi nó.” Hệ thống đưa ra ý kiến.

“Muốn chơi thì mày chơi với nó một mình đi, tao còn yêu đời lắm.” Hắn vừa chạy vừa thở.

Khế Vũ vẫn bám sát theo hắn trên không trung.

“Linh Đạn.” Khế Vũ hét lên, đôi cánh của nó lúc này chuyển sang màu vàng rực. Nó vỗ đôi cánh vàng ấy, hàng loạt những viên đạn vàng kim bắn xuống. Mỗi viên khi chạm đất hay cây đều gây ra một vụ nổ nhỏ.

“Con mẹ nó, nó chơi tới súng a ka à ?” Hắn chạy vòng vèo không quỷ tích hằng tránh những viên đạn từ trên cao rơi xuống.

Mắt thấy tên nhân loại này vậy mà chạy rất nhanh và né hầu hết các viên đạn, Khế Vũ bắn thêm một loạt đạn nữa bởi nó cũng không còn bao nhiêu linh lực, nó hướng lên cao bay lên, bay vòng vòng quan sát, đợi thời cơ dùng sát chiêu.

Loạt đạn sau cùng rơi xuống, hắn né được nhưng các vụ nổ làm hắn ngã lăn quay xuống thảm cỏ.

“Nằm xuống, chờ nó thả người sát đất hãy bám lên người nó mà chơi.” Hệ thống lần nữa lên tiếng.

Hắn cũng mệt lắm rồi, đôi chân đã căng cứng.

“Lần này nghe theo mày. Chết mẹ tao quên mất còn để cây sắt ở bờ hồ.” Hắn nằm tại chổ vừa thở hổn hễn vừa vỗ đầu.

“Thằng ngu này, nó đã nhận mày là chủ thì chỉ cần một ý niệm của mày nó sẽ lập tức tìm tới.” Hệ thống giải thích.

“Kiếm hay sắt ghẻ gì cũng được mau tới đây coi.” Hắn hét to.

Cách đó khá xa, thanh sắc đen nằm yên bờ hồ lập tức run lên, hướng khu rừng phía trước lao đi.

Khế Vũ trên tầng mây cao, nó bay vòng vòng nhưng đôi mắt vẫn khóa chạt tên nhân loại kia.

Thấy tên nhân loại này nằm im dưới đất.

Nó đắc ý lao đầu xuống với tốc độ cao. Những tưởng tên nhân loại này đã thấm mệt không còn sức chạy trốn...