Tại bờ biển phía đông của hoang đảo.
Một tên thanh niên cởi trần, mặc mỗi chiếc quần đùi.
Làn da xám nắng, gương mặt góc cạnh, ngủ quan tầm thường, mái tóc dài màu đỏ được hắn buộc gọn gàng. Điểm nhấn của hắn khi người khác nhìn vào là đôi mắt như chim ưng rình mồi.
Hai tay gối đầu, hắn nằm trên bãi cát trắng tắm nắng.
“Đen thật chứ, khó khăn lắm mới thoát khỏi 2 lão già đó thì ăn ngay quả bão nát thuyền. Hhazzzz chán quá.” Hắn làu bào rồi nhắm mắt.
Khu rừng bên trong đảo.
Gia Khánh cảm nhận được thanh sắt đang tiến tới gần hơn, hắn phát hiện có thể điều kiển từ xa thanh sắt này.
Lập tức ra lệnh cho thanh sắt nằm im bất động cách hắn chỉ 3 mét.
Khế Vũ lao xuống nơi hắn nằm với tốc độ cao, đôi cách của nó hiện tại là màu trắng.
Gia Khánh nằm dưới thảm, đôi mắt trừng to quan sát tình hình, không hiểu tại sao hắn nhìn rất rõ ràng mọi thứ, kể cả thân ảnh đang lao xuống của con đại bàng ấy.
Thình thịch... thình thịch
Nhịp tim đập nhanh, hô hấp dồn dập. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với kẻ thù cường đại à không đúng hơn là một con quái thú biết nói Tiếng Việt.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe sáng lên trong đầu hắn...
Hắn ngồi chồm dậy, tư thế chuẩn bị khi chạy marathon được hắn thi triễn, đôi mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh con chim đang lao xuống, hai tay chống lên mặt đất, lưng cong xuống, trọng thân hạ thấp, chân trái duỗi thẳng ra sau, chân phải làm trụ.
Với hơn mười năm học võ, đôi chân của hắn phát lực rất mạnh. Hắn đã từng lập kỹ lục bật nhảy tại chổ gần ba mét.
Mắt thấy hắn khom người co cụm, Khế Vũ đổi hướng nhanh chóng, đầu đánh vòng lên trên, hai ưng trảo sắc bén hướng xuống bắt mồi.
Ưng trảo của nó xà xuống chỉ còn cách hắn khoảng 2 mét.
Hắn dậm mạnh chân phải búng người lên không, hướng tới đôi vuốt sắc bén kia.
Thanh sắt ở bụi cỏ cũng hướng theo hắn. Tay phải lập tức vươn ra nắm lấy nó.
Ầm...Quét.....
Kẻ bị thương là Khế Vũ. Lần va chạm đầu tiên này đôi trảo của nó bị đánh nát xương bên trong.
Nhìn bề ngoài đôi chân không bị gì nhưng xương bên trong đã nát bấy.
Đau đớn vô cùng.
Khế Vũ thét lên đầy đao đớn. Miệng vẫn la hét vang trời.
Nó đập cánh bay lên trời cao,
Gia Khánh bị phản lực từ cú va chạm nên hắn bị văng sang một bên. Hắn thừa thế, buông vũ khí, 2 tay bắt lấy lông đuôi của Khế Vũ. Cùng nó bay lên thiên không.
Khế Vũ đau đớn thét lớn không ngừng, màu lông vàng trắng thay phiên luôn chuyển.
Đôi chân mà nó tự hào cứng hơn sắt thép, bén nhọn vô cùng, biết bao nhiêu kẻ xấu số bị nó làm gỏi... Nay đôi chân này đã bị tên nhân loại khốn kiếp kia đánh nát.
Nó giờ đây đã mất đi tri thức vì đau đớn, trong nó chỉ còn sự thù hận.
Nó bay không một quỷ tích với tốc độ bàn thờ.
Gia Khánh ngiến chặt hàm răng, hai tay cố gắng bám thật chặt vào lông đuôi tên Khế Vũ này.
Thâu Thiên Tinh Không Kiếm lướt trên mặt đất bám theo hắn, tốc độ của nó cũng không thua kém gì Khế Vũ. Chỉ có điều chủ nhân nó đang bay trên trời cao còn nó thì lướt dưới đất.
“Nhân loại khốn kiếp ngươi sẽ phải trả giá.” Khế Vũ gào thét.
Nó là vua của hoang đảo này, nay lại ăn thiệt thòi từ tên nhân loại bé nhỏ. Phong Đao và Linh Đạn được nó điên cuồng bắn ra khắp nơi, vô số cay cổ thụ gãy đỗ, những con vật bé nhỏ vô tội bị vạ lây, xác chết nằm la liệt khắp rừng.
Gia Khánh nghiến chặt hàm răng, mặt mày nhăn nhó, đôi tay gồng hết sức nắm chặt lông đuôi Khế Vũ. Vì di chuyển quá nhanh nên và lại không một tấc vãi trên người nên hắn hiện giờ rất lạnh, từng cơn gió như cứa vào da thịt của hắn.
Khế Vũ lướt xuống khu rừng bên dưới, nó lần lượt quật thân thể của mình vào những cây cổ thụ cứng cáp với ý đồ làm cho tên nhân loại đang nắm chặt đuôi va vào thân cây mà bị thương.
Tên này bị va đập vào vài thân cây, mặc dù đau đớn nhưng ý chí vẫn quyết liệt không buông là không buông.
Khế Vũ lại bay lên không, rồi nó đột ngột hướng mặt đất phía dưới lao thẳng đầu xuống.
“Cơ hội đến rồi.” Hệ thống nhắc nhở nhẹ một câu.
Khê Vũ cắm đầu lao gần tới mặt đất thì nó lại chuyển mình, đầu đánh vòng cung ngay sát dưới mặt đất hướng lên không lại. Thân thể tên này nhẹ nhàng uốn cong theo. Còn phần đuôi thì hắn không uốn cong mà đập mạnh xuống mặt đất.
Tên này cũng khá thông minh, nhưng hắn vô tình đi sai nước đi này.
Gia Khánh hắn bị đập gần tới mặt đất, thanh sắt kia lập tức phóng lên được tay phải hắn bắt lấy.
Vừa bắt được kiếm, cũng là lúc hắn và mặt đất sắp chạm nhau.
Ầm.
Hắn đập mạnh thanh sắt vào mặt đất. Ngay tại đó mặt đất để lại một vết nức lớn kéo dài.
Phản lực làm hắn bật ngược lên, tay trái hắn nắm lông đuôi con chim.
Và vô tình hắn đã bám vào lưng của Khế Vũ.
Nụ cười quái dị trên môi tên này hé mở.
Khế Vũ cảm giác được thần chết đang gọi tên nó...
Vết thương ở cánh vẫn đang rĩ máu, cơn đau ở chân lan tỏa khắp thân thể nó, linh lực thì sắp cạn.
Ầm... Quét...Ầm...Quét....
Tên này bắt đầu bạo hành. Cứ mỗi cú quật vào thân Khế Vũ là mỗi tiếng la thảm thương vang vọng đất trời.
Hắn tung hết lực cho mỗi cú đánh và lưng Khế Vũ.
Không biết thanh sắt trên tay mạnh đến mức độ nào, hắn chỉ biết thứ này rất bá, có thể dể dàng đánh chết một tên thanh niên, vừa rồi hắn đánh xuống mặt đất còn để lại một vết nức to đùng. Quan trọng nhất là nó có linh tính và rất nghe lời hắn.
Khế Vũ càng thét hắn đánh càng hăng.
Con chim này từ đâu chui ra muốn ăn thịt hắn trong khi hắn chả biết nó là thứ quái gì. Hắn cũng chả phả quân tử gì, nhớ lại công pháp của mình cần phải lấy linh hồn của kẻ khác để luyện, giờ ngươi đang trên thớt ta dại gì không ăn,
“Nhân loại ta hận ngươi.” Khế Vũ không còn sức để hét nữa rồi.
Xương cốt của nó đã bị tên nhân loại này đánh nát.
Sau từng cú đánh trời giáng lên thân thể nó không còn sức để bay và đang rơi tự do xuống đất.
Hắn ngưng đánh mắt thấy chỉ cách mặt đất khoảng năm mét. Hắn buôn tay ôm Khế Vũ nhảy khỏi lưng nó, khẻo bị thân thể khủng bố của tên này đè chết. Lăn lộn vài vòng trên đất, thì tên Khế Vũ kia tiếp đất với một âm thanh kinh hoàng.
Dư chấn lan ra xung quanh, lá ở các cây cổ thụ rụng rơi lả tả.
Gia khánh đứng dậy, 2 tay cầm chặt thanh sắt từng bước thận trọng tiến tới gần con đại bàng đang nằm trên mặt đất.
Đôi mắt đỏ ngầu của Khế Vũ dán chặt vào tên nhân loại trước mặt, hận thù và đau đớn đang dâng trào, nhưng hiện tại nó quá thảm, đến cả nói cũng không làm được.
Tử vong đang đến gần nó.
“Nó sắp tạch rồi, kết liễu nó rồi hấp thu linh lực và cả linh hồn của nó.” Hệ thống lên tiếng.
“Kết liểu như thế nào ?” hắn thắc mắc, giọng nói tên này run run. Lúc đánh nhau máu lửa thì rất cứng cõi nhưng hiện tại sắp ra tay hạ sát thêm một sinh mệnh hắn rất sợ và hồi hợp.
“Đâm kiếm thẳng vào mi tâm của nó. Mày đã giết chết 2 tên kia thì cũng đã sát sinh rồi. Giết một, hai, mười, một trăm hay triệu sinh linh thì cũng chỉ mang danh là kẻ sát sinh thôi. Ra tay đi, nếu các ngươi đổi vị trí cho nhau thì nó sẽ không do dự mà hạ ra tay đâu.” Hệ thống lần nữa lên tiếng.
Nuốt một ngụm nước bọt, hắn bước tới ngay đầu Khế Vũ.
Nhắm hai mắt lại, hai tay cầm chặt thanh sắt hướng đầu Khế Vũ đâm xuống.
PHẬP.
Mặc dù hắn không biết thanh kiếm của mình đầu nào mới là mũi kiếm, chổ nào mới là lưỡi kiếm, hắn đâm đại mà nó vẫn dể dàng xuyên thủng lớp xọ cứng của Khế Vũ.
Đột nhiên trên thân thanh kiếm, những ký tự rất lạ sáng lên phát ra ánh sáng trắng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy những ký tự này. Trước đó cầm thanh kiếm quan sát hắn không hề phát hiện gì cả, nó đơn thuần là một khối sắt đen.
“Đừng buôn tay ra, đây là giai đoạn quan trọng. Dù đau đớn như nào cũng không được buông tay nếu buông ra cả đời này ngươi chỉ là một tên thất bại vĩnh viễn sẽ bị đầy ải trong TULA giới.” Hệ thống nhắc nhở.
Hắn gật đầu. Hắn vẫn còn muốn gặp lại người yêu và cha mẹ, không thể bị giam cầm trong cái thế giới gì gì đó được.
Cuộc đời của hắn trước đến giờ có thăng trầm, thất bại thì có thừa, thường xuyên bị người khác xem thường. Kể cả mẹ hắn cũng rất xem thường một kẻ như hắn.
Nên hai chữ thất bại không được xuất hiện nữa. Bởi hắn sợ.
AAA...
Hắn thét lên đầy đau đớn, gương mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn, nước mắt đầy mặt.
Như có hàng vạn mũi kim từ thanh sắt truyền vào người hắn, cơ thể hắn đỏ bừng, khí huyết lưu thông mãnh liệt.
Cơn đau này lan tỏa khắp cả người hắn. Khắp thân thể như bị hàng vạn mũi kim đâm vào. Cơ bắp co quắt lại. Các cơ quan bên trong như bị xé ra từng mảnh...
Mặc kệ cho cơn đau hoành, hắn vẫn cố chấp không buông ta ra.
Buông tay ra đồng nghĩa với thất bại, hắn can tâm sau ?
Dần dần không gian tối sầm lại, các giác quan không cảm nhận được gì...
Không biết bao lâu, Gia Khánh tỉnh lại, xung quanh hắn hiện giờ là một màn đêm tâm tối, nhưng mà cơ thể hắn lại đang phát sáng, ánh sáng xanh nhạt yếu ớt.
Ngước đầu nhìn quanh, hắn chợt phát hiện thanh sắc đã biến mất, nó không còn được hắn cầm lấy như lúc đầu nữa.
“Mình thất bại rồi sao, đây chẳng lẽ là nơi mà tên hệ thống kia nhắc tới sao.” Hắn hoảng sợ dáo dác nhìn quanh.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn giật mình phát hiện một hư ảnh xanh lam mỏng manh như làn khói hiện diện trên cao.
Hư ảnh này y chang như hắn, từ vóc dáng đến cả gương mặt. Có điểm khác biệt, nơi bàn tay của hư ảnh kia không phải đôi tay hắn mà là ưng vuốt.
Đúng đó là đôi vuốt sắc bén của gia hỏa Khế Vũ kia.
Hắn vội vàng nhìn xuống đôi tay của chính mình.
Vẫn là đôi tay thon dài đầy tự hào của hắn. Nhưng mà...
Nó đang biến đổi...
Đôi tay đang từ từ biến đổi thành đôi ưng vuốt bén nhọn...
Gương mặt hắn hoang mang tột độ.
“Mình thành quái vật rồi sao ?” hắn lẫm bẫm, không dám tin vào mắt mình.
“Đó là linh hồn của ngươi hiện giờ, ngươi đã hấp thụ thành công linh hồn và linh lực của con Khế Vũ kia.” Một Gia Khánh khác xuất hiện kế bên hắn, tên này đang chăm chú nhìn lên cái hư ảnh phía trên.
Hắn giật mình, vội vàng lui xa tên Gia Khánh vừa xuất hiện, hai tay thủ thế.
“Ta là hệ thống của ngươi. Nơi đây là không gian hệ thống cung cấp khi ngươi đột phá Linh Úy thành công.” Tên kia nhìn qau hắn lý giải.
“Đột phá Linh Úy ?” Hắn hạ tay xuống.
Đôi tay đã trở lại bình thường.
“Con Khế Vũ đó tu vi hơn ba trăm năm, tuy chỉ mới tam giai nhưng hắn đã có cấp bậc của một Linh Tá Trung Kỳ. Nếu gặp được kỳ ngộ đặc biệt hoặc bế quan tu luyện thì chưa tới năm năm nữa hắn hoàn toàn có thể đột phá tứ giai, nhưng dường như tên này không thích hóa hình thành cơ thể nhân loại.” Hệ thống trong hình dáng của hắn đi vòng vòng xung quanh hắn.
“Mày vừa hấp thu được linh lực hơn ba trăm của nó, nên đột phá thẳng lên Linh Úy sơ kỳ rồi đó.”
“Đôi tay này là sao đây hả ?” hắn chìa đôi tay ra trước mặt tên hệ thống này.
“Mày thông qua Thâu Thiên Tinh Không Kiếm đã lấy đi linh hồn của nó tạo thành hồn lực gia trì trên chính linh hồn của mày. Thôn Phệ Tinh Không Công sẽ chuyển hóa một bộ phận bất kỳ trên chính linh hồn mà mày vừa đoạt được thành thực chất trên cơ thể mày . Đôi ưng vuốt này chính là vũ khí sắt bén nhất của Khế Vũ Tộc đó, xem ra mày khá là đỏ. Từ giờ thì theo ý niệm, mày có thể chuyển hóa đôi tay thành ưng trảo bất cứ lúc nào.” Tên hệ thống vuốt vuốt cằm.
“Khoan đã, ý mày là khi tao giết chết một tên nào đó, hoàn thành cướp đoạt linh hồn thì sẽ có cơ hội kiếm được một bộ phận trên cơ thể của nó để dùng sao ?” Hắn có chút vui vẻ, không ngờ cái công pháp này bá đạo thế, sẽ có rất nhiều trò vui đây.
“Với điều kiện là nó phải mạnh hơn mày. Nếu mày mạnh hơn linh hồn của nó chỉ đơn giản là bị mày cắn nuốt hết tạo thành hồn lực bình thường thôi. Cái tạo nên thực thể gia trì cho mày kia chính là phần hồn lực dư ra sau khi linh hồn mày đã cắn nuốt đến mức bão hòa. Linh hồn càng mạnh mẽ thì nó sẽ kích phát các cơ quan của mày lên tầm cao mới, không ngừng nâng cao cơ thể cũng như ngộ tính.”
“Theo mày nói, linh hồn hai tên kia bị tao nuốt tạo thành hồn lực cho tao nhưng sao tao không cảm nhận được gì cả còn lần này biến đổi quá lớn đã thế còn đau chết đi sống lại ?”
“Do bọn chúng chỉ là linh hồn phàm nhân bình thường nên dể dàng bị mày thôn phệ. Lần này mày chơi tới Linh Hồn của một tên tu luyện trăm năm thì phải trải qua đau đớn linh hồn chứ. Mày nhớ lại lúc chiến đấu với gia hỏa kia chứ, tại sao mắt mày có nhìn thấy chuyển động của nó kỹ càng như thế, tất cả là do tác dụng của hồn lực.”
“Ra là thế. Ê mà cái gì kia.” Hắn mở to mặt chỉ vào điểm phát sáng ngay bụng dưới trên linh hồn của mình.
Cái điểm sáng đó như một viên châu hình cầu màu trắng đang xoay tròn.
“Đó là Khí Hải Huyệt, nơi đang tập trung linh lực mà ngươi đã cướp đoạt được từ tên gia hỏa kia. Tên gia hỏa kia chỉ có phong thuộc tính, nên nó chính là phong linh lực của ngươi.”
“Được rồi, từ giờ ngươi đã có linh lực cũng có thể tu luyện tầng tiếp theo của Thôn Phệ Tinh Không Công.”
“Tầng tiếp theo ? Nhanh như vậy à ?” Hắn quay sang thắc mắc.
“Tầng không : Thôn Phệ. Tầng một : Hợp Linh Quyết.”
“Hợp Linh Quyết. Tên nghe được đó.”
“Lắng nghe và nhớ kỹ. Công pháp của ngươi tu luyện hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Những kẻ khác bản thân bọn chúng có linh lực để dùng, thông qua tu luyện sẽ ngày càng lớn mạnh và đột phá đẵng cấp. Còn mày thì phải đi ăn cướp để tu luyện, cái linh lực mà mày lấy đó, hoàn toàn không phải của mày mặc dù thanh kiếm kia có lọc qua linh lực đó nhưng mà nó đã mang khí tức của chủ nhân trước đó nên vận dụng và tăng cường rất khó.”
“Trên cơ thể của mày có 2 huyệt đạo quan trong nhất. Một là Huyệt Khí Hải nơi hội tụ linh lực. Thứ hai là Huyệt Bối Tâm Linh Thai nơi hội tụ linh khí thiên địa mà mày hấp thu không ngừng. Linh hồn càng mạnh mẽ lượng hấp thu càng nhiều.”
“Thông qua quá trình minh tưởng mày dùng Hợp Linh Quyết có thể dung hòa linh khí cùng với linh lực cướp đoạt kia, dùng ý niệm bản thân chỉ huy hổn hợp đó di chuyển theo lộ tuyến của kỳ kinh bát mạch để đi khắp cơ thể, thấm vào từng tế bào, rồi sau quay trở lại nơi bắt đầu cũng chính là nơi linh lực hội tụ, Huyệt Khí Hải. Tu luyện một vòng như thế gọi là Vân Chu, sau bốn mươi chín vân chu gọi là Đại Vân Chu. Tu luyện ít nhất một Đại Vân Chu một ngày.”
“Với phương pháp tu luyện này, hoàn toàn có thể trở thành một thể tu. Lợi thế của mày trong chiến đấu cực kỳ lớn, khi từng tế bào đều có linh lực đợi sẵn. Vận dụng các chiêu thức mày có thể điều khiển linh lực của mình theo lộ tuyến Kỳ Kinh Bát Mạch đến các cơ quan khắp cơ thể để tấn công cũng như phòng ngự. Mặc dù yếu điểm duy nhất là tốc độ gia tăng tu vi sẽ rất chậm, do mày cần một lượng lớn linh lực hơn kẻ khác.”
“Những kẻ khác tu luyện như thế nào ?” Gia Khánh thắc mắc.
“Điểm chung chính là hấp thu thiên địa linh khí hoặc cắn thuốc để gia tăng tu vi. Nơi tập trung linh lực của bọn chúng chính là Đan Điền.”
“Ngươi băt đầu bắt đầu minh tưởng thực hiện một vòng Vân Chu đi, cảm nhận lộ tuyến của Kỳ Kinh Bát Mạch mà Hợp Linh Quyết cung cấp để ghi nhớ thực hiện.”
Hắn ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng. Linh hồn trên kia lập tức hóa thành luồn khí xanh trắng tiến vào cơ thể hắn.
Hắn lập tức cảm nhận được hai cổ nước ấm ngưng tụ không tiêu tán bên trong cơ thể, vội vàng nhớ kỹ hai huyệt vị này.
Hiện tại hắn có khát vọng và hưng phấn với thực lực, một khi có hứng thú hắn rất chăm chú...