Việt Nam, năm 2020.
Một thị trấn nhỏ ven biển thuộc tỉnh Bình Thuận.
Bốn giờ ba mươi chiều, chính là thời gian ngôi trường cấp ba duy nhất ở thị trấn này tan trường. Trong một góc âm u cách cổng trường không xa, có sáu người đang đứng.
“Đại ca à, thằng khốn đó có xuất hiện không vậy, tụi mình chờ nữa tiếng rồi đó.”
Nói chuyện là một tên mập mạp, hắn chừng mười sáu, mười bảy tuổi, thân cao chừng một mét bảy, nhìn hắn, rất dể dàng bị người ta liên tưởng đến, thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước, bởi vì, nhìn tổng thể hắn mà nói, đúng là mô hình của quả địa cầu.
“Đúng đó đại ca, tao còn phải về chuẩn bị đi biển đó.” Một tên cao kều trong bọn hưởng ứng, tên này rất ghét đợi.
“Yên tâm, nhất định thằng chó đó sẽ tới đón con bé kia. Tụi bây đợi thêm tí nữa đi, tao phải rữa nhục hôm trước.”
Kẻ lên tiếng được cả bọn gọi là đại ca tức giận lên tiếng. Hắn là thanh niên hai muoi tuổi, cao mét tám, mặc chiếc quần bò đã sạm màu, áo thun xanh lá ôm sát vào thân hình gầy gò của hắn, trên gương mặt góc cạnh của hắn vẫn còn những vết bầm tím.
“Tụi bây có đem hàng theo không đó, thằng chó đó có võ.” Hắn xoa xoa gương mặt mình, hiển nhiên những vết tích trên mặt đó là do tên kia gây ra.
Năm tên kia nhìn hắn gật đầu, chỉ vào túi quần của mình.
“Phòng này chơi dao.” Một tên trong bọn nghiến răng vỗ vỗ vào cái túi đang đeo. Bốn tên này củng chỉ tầm mười bảy tuổi, nhưng sớm vào đời bươn chải nên cơ thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, làn da nâu xạm của thanh niên vùng biển đầy nắng gió.
Lúc này, trước cổng trường, một người con gái đi ra. Một thân đồng phục đơn giản thanh thuần tràn ngập sức sống, thân cao mét bảy, mái tóc cắt ngắn nhu hòa, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt to xinh đẹp như biết nói chuyện ngó quanh tìm kiếm gì đó, da thịt trắng nõn. Thanh tú tuyệt sắc. Mỗi một động tác trong lúc vô hình đều mang theo khí chất thanh nhã, cao quý cùng hoạt bát kết hợp với nhau, thân thể thanh xuân mười bảy tuổi của thiếu nữ hiển hiện sau bộ đồng phục thể thao.
Một thân ảnh mau lẹ, dùng tốc độ đều đều chạy tới trước của trường học, vừa chạy hắn vừa gọi to: “Quyên ơi, anh mới tới.”
Người đang chạy đến là gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, thân cao khoảng mét tám, một thân quần áo thể thao làm cho tư thế của hắn vô cùng khí vũ hiên ngang, mái tóc đen cắt ngắn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài đến các thiếu nữ cũng phải ghen tức. Diện mạo của hắn không thể nói là anh tuấn, nếu như mang ngủ quan đơn lẻ của hắn mà bình luận một cách đơn thuần thì, sẽ làm cho người ta cảm giác không thể nào nhìn nổi, nhưng đặt cùng một chổ sẽ có cảm giác hài hòa, hắn thuộc loại người phải nhìn thêm một hai lần.
Khóe miệng đang treo một nụ cười xấu xa khi hắn tiến lại gần nữ sinh tên Quyên kia.
“Em mới vừa đi ra thôi.” Nữ sinh tiến lại, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, nụ cười ngọt ngào.
“Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra bờ biển dạo đi, em thấy thế nào ?” Ánh mắt thanh niên nóng rực, dáng tươi cười trên miệng mang theo vài phần dâm đãng.
“Lâu rồi em cũng chưa tắm biển.” Trước ánh mắt chăm chú của các học sinh khác, Quyên chủ động nắm tay hắn đi về phía bờ biển.
“Bám theo chúng nó, tìm chổ không người mà xin nhẹ thằng đó vài ngón tay.” Tên lão đại nói cho đồng bọn. Cả bọn lập tức bám sát theo đôi tình nhân.
Cách đây hai hôm, tên lão đại này chở gái đi dạo, và để làm màu hắn lạng lách đánh võng, bốc đầu thì không làm chủ được tay lái đâm thẳng vào thanh niên đi ngược chiều. Sau va chạm ấy, không có ai bị thương nhưng vì sĩ diện hắn hầm hổ đòi thanh niên kia bồi thường thì bị tên đó tẩm quất cho một trận và đôi mắt là địa điểm được hỏi thăm nhiều nhất.
Hắn là kẻ có thù tất báo, nên âm thầm theo dõi tên này quyết tâm phục thù. Biết bản thân chỉ là bao cát cho tên kia nên hắn quyết định hội đồng.
Trường học cách bờ biển không xa lắm, chừng 5 phút đi bộ theo lối mòn băng qua rừng dương họ đã tới được bờ biển cát mịn, biển xanh rì rào sóng vỗ.
Đôi tình nhân truyện trò, nắm tay, sánh bước bên nhau đi bộ dọc theo bờ biển, những con sóng nhỏ lăn tăng dạt vào bờ xóa đi dấu chân trên cát của họ.
Phía rừng dương, 6 đôi mắt hiểm ác đang dõi theo nhất cử nhất dộng của hai người bọn họ.
Bổng nhiên, bầu trời tối sầm, mây đen ùa về, biển cả gào thét dữ dội, những giọt mưa bắt đầu rơi...
“Gió lớn quá, mưa cũng sắp tới rồi tụi mình về thôi Quyên. Hay về nhà anh uống trà sữa nha.” Hắn nháy mắt với cô gái bên cạnh.
“Tự nhiên gió to mất cả hứng.” Cô gái dậm chân không đành lòng.
Cả hai cùng chạy về phía rừng dương.
“Chịu vô rồi hả, tụi tao chờ mày lâu lắm rồi đó thằng khốn.” Tên lão đại nghiến răng. 5 tên đàn em còn lại đứng phía sau lắc tay lắc chân, chuẩn bị choảng nhau.
Đôi tình nhân đang chạy vào bất ngờ sững người lại. Tên thanh niên tiến lên một bước che chắn cho người yêu, đôi mắt của hắn đảo quanh 6 tên côn đồ chặn đường. Lướt qua tên mập ú nu hắn bất giác bật cười, bởi nhìn tên đó không khác gì cục thịt biết đi.
“Vết thương hôm trước hết đau rồi hả nhóc, lần này để tao ghi dấu ấn thật sâu cho mày nhớ.” Hắn nhìn tên lão đại mỉa mai.
Cô gái nép sát sau hông hắn, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, đôi gò bồng thiếu nữ cạ vào lưng làm hắn hơi hơi đỏ mặt. Hiển nhiên cô tiểu thư này đang rất sợ hải.
“Mạnh miệng lắm, hôm nay tao chỉ xin mày vài ngón tay thôi. Coi như tiền phạt hôm trước mày đánh tao.” Tên lão đại ra hiệu cho mấy tên đàn em chuẩn bị sẳn sàng.
“Vừa lúc tao cũng muốn thư giản gân cốt, ra ngoài kia chơi.” Hắn chỉ tay ra bờ biển phía sau lưng không một bóng người.
“Em về trước đi, anh dọn dẹp bọn này rồi tối ghé lại nhà em đi ăn sao.” Hắn trấn an Quyên.
“Anh phải cẩn thận nha, tụi nó nổi tiếng côn đồ ở xóm cảng đó.” Ánh mắt của Quyên vẫn gán chặt vào đám côn đồ phía trước.
“Con nhỏ kia cút, tụi tao không đánh con gái.” Một tên trong số đó lên giọng, hắn nhận ra cô gái này là tiểu thư của phó chủ tịch xã, nhân vật không nên động vào ở cái xứ sở này.
“Em về đi, gió ngày càng mạnh lên kìa, em mà cảm lạnh là anh đau lòng lắm biết không. Em quên là anh chạy rất nhanh hả ?” Hắn lần nữa hướng về Quyên với giọng nói dịu dàng nhất có thể, để cô nàng rời đi.
“Nhớ phải cẩn thận đó, đừng để bị thương.” Nói đoạn cô nàng chạy đi ngay.
Hắn thong dong đi về phía bờ biển, 6 tên còn lại theo phía sau. Gió đang thổi rất to.
Tên cao nhất bọn lao lên trước nhắm ngay sau ót hắn đấm tới...
Hắn lấy chân phải làm trụ, hạ thấp trọng thân cấp tốc xoay người lại, tay phải tung đấm vào cơ hoành tên kia. Gì chứ, một tên đã học võ hơn mười năm như hắn thì phản xạ ra đòn rất chất lượng.
Tên kia ngã khụy tại chổ, ôm bụng, miệng há to hiển nhiên hiện tại đang rất thốn.
Tên lão đại tiến tới nhắm ngay đầu hắn tung cước.
Lập tức hắn nằm xuống đất, né cú đá ngang qua. Bật dậy tay trái giơ trước mặt phòng ngự tay phải tung đấm vào mồm tên lão đại.
Tên lão đại trúng đòn, cảm nhận đầu lưỡi đau điếng, hắn lui ra sau vài bước nhường sân khấu cho bọn đàn em.
Tên mập mạp kia, nhanh chân nhảy vồ tới ôm trọn hắn. Hắn bị ôm ngã lăn xuống cát nhưng cũng cố ra sức tung trỏ vào lưng tên mập kia, nhưng do tên mập này da dày thịt béo, lại nằm đè lên hắn, nên lực phát ra chả có bao nhiêu.
3 tên kia còn lại thay phiên lao vào tay đấm chân đá, hắn lộ ra bộ phận nào là y như rằng bị đánh không thương tiếc.
Hắn bị hội đồng quá thảm hại.
Tên mập kia dần thắm mệt, cũng phải thôi người hắn mở nhiều hơn cơ kia mà, sức đâu mà nhiều.
Hắn nằm phía dưới, thúc gối ngay thằng em tên mập làm tên kia buôn tay ôm hắn tìm đến bao che cho thằng em. Thừa lúc đó hắn khuyến mãi thêm đấm vào mắt trái tên mập.
Vừa đẩy tên mập ra, hắn lăn sang bên trái né tránh một đấm đang hướng xuống.
Lom khom bò dậy, thì...
Phập. Tên lão đại rút dao từ phía sau đâm vào bã vai trái của hắn... vừa đâm vào hắn lập tức rút ra ngay.
“AAAAAA......” Hắn đau đớn la lên. Máu từ vết thương chảy ra lăn dài trên cánh tay trái xuống cát.
Tên cao kều kia lồm cồm bò dạy, nén đau, tiến tới đá vào khuỷu chân trái hắn.
Hắn đau đớn khụy gối xuống cát, hàm răng ngiến chặt vì đau đớn, từng tia máu đỏ ngầu hằn lên trong ánh mắt.
3 tên cao to đen hôi đi tới trước mặt, chỉ có một tên đi bên trái cầm dao của mình, cả bọn nhìn hắn trêu chọc.
“Thằng chó, lần này xem mày làm được gì, tụi tao chỉ xin nhẹ mày mười ngón tay thôi há há.” Tên lão đại cười to.
2 thằng phía sau, 3 phía trước, tên mập kia đã từ bỏ cuộc chơi. Hắn bị vây khốn...
Ước... đúng, hắn ước, ước gì hiện giờ mình có vũ khí gì đó để tự vệ, bất cứ thứ gì cũng được...
Bầu trời tối sầm, biển cả gào thét, từng hàng dương bị gió thổi nghiên ngã.. Cơn giông đang tới.
Bỗng nhiên từ trời đen, một thanh kim loại dài rơi thẳng xuống mặt đất ngay bên trái hắn...
Biến cố quá lớn, cả bọn ngơ ngác không hiểu cái mô tê gì cả.
Nhưng mà tên lão đại nhanh nhẹn cầm dao từ sau đâm tới, một tên phía trước cũng vác dao lao lên...
Mắt thấy tên kia cầm dao lao tới, tay phải đang ôm vết thương trên vai trái lập tức, vươn tay nắm lấy thanh sắc đen kế bên rút ra và vét về phía trước.
XOẸT...
Cánh tay phải tên kia rơi xuống đất, con dao vẫn được cầm chặt chưa buông.
PHẬT...
Tên lão đại vẫn theo thế đâm tới, lưỡi dao của hắn thành công đâm vào hông đối thủ. Nhưng hiện giờ, cảm giác của hắn hiện tại chỉ có khiếp sợ và hoàng loạng...
AAAAAA.... Cả hai tiếng thét cùng la lên.
Tên đen hôi kia la chỉ được chút xíu đã ngất đi vì đau đớn.
Theo phản xạ của một tên luyện võ lâu năm, mặc dù đau đớn nhưng hắn cũng phải phản kích nhất là khi trong tay có vũ khí.
Xoay người ra sau, tay phải cầm thanh sắt đen đánh vào hông tên được gọi là lão đại.
Tên lão đại bị đánh trúng bay ra xa cả mét tới khi đụng trúng tên mập mạp mới dùng lại, không một tiếng la hét. Tròng mắt trợn tròn khiếp sợ, hắn nằm yên trên mặt đất.
Toàn trường âm thanh chỉ còn tiếng thở hổn hển của tên kia, tiếng sóng vỗ và gió thổi...
Các tên kia như bị định trụ tại chổ, bọn chúng không dám tin những gì mình vừa nhìn thấy. Trong đôi mắt chỉ có khiếp sợ và hoảng loạng...
Máu tươi vẫn chảy ra từ vết thương ghê rợn của tên kia. Hắn đã bất tĩnh.
Dựa người vào thanh sắt đen tên thanh niên nhìn quanh toàn trường, thị giác của hắn đang mờ dần. Ý thức cho hắn biết, hắn vừa gây ra họa lớn rồi...
Không một ai để ý rằng máu chảy ra từ tay tên thanh niên này vào thanh sắt thì biến mất...
“Lão đại, lão đại anh sao rồi lão đại ơi ?” Tên mập vừa lay tên lão đại và mếu máu khóc.
Tiếng khóc của tên mập mạp kia thức tĩnh bọn còn lại. Cả bọn nhìn qua hắn.
Tên lão đại vẫn nằm yên, mắt trợn trừng.
Bỗng máu tươi từ mắt, mũi và tai hắn tuôn trào ra ngoài, đầu hắn nghẻo sang một bên, đôi mắt đầy máu nhìn chằm chằm vào tên thanh niên kia.
Tên mập mạp há mồm, nước mắt nước mũi nhem nhuốc, lùi về phía sau. Đây là điều đáng sợ nhất mà hắn chứng kiếm từ lúc được sinh ra.
“Giết... giết...chết người rồi...aaaaa.” Hắn hoảng sợ la to, bên dưới đã ướt nhẹp.
Mấy tên còn lại mặt cắt không còn một giọt máu. Chạy. Đúng rồi chỉ có chạy thôi...
Bọn chúng ba chân bốn cẳng chạy trối chết, lấy hết sức bình sinh mà chạy. Mỗi tên mỗi hướng chạy trốn.
Tên mập kia xin thề với trời đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng hắn chạy mà không biết mệt.
Chỉ còn lại tên thanh niên ấy còn lại nơi bãi biển này.
Hắn cầm thanh sắt, từ từ tiến tới lại gần tên cao to bị cắt tay kia.
Tay trái run cầm cập đưa tới mũi tên đó.
Không có hơi thở... hắn không còn hô hấp nữa...
Hắn ngã khuỵa xuống cát. Gương mặt trắng toát. Nhịp tim đập loạn xạ, hô hấp ngày càng nhanh.
Rụt tay lại đưa lên trước mặt.
Hắn hoảng loạng nhìn hai bàn tay đầy máu của mình.
Hắn giết người rồi, không phải giết một mà mà là một lúc giết hai... Hai mạng người vừa bị hắn giết hại...
Ghê tỡm, hắn ghê tỡm chính bản thân mình.
Tương lai của hắn sắp tới sẽ là bốn bức tường và không biết mình sẽ khoác áo Juventus bao nhêu năm đây.
Sự sợ hãi dâng trao khắp nơi thân thể hắn.
Nhìn sang thanh sắt phía dưới, hắn đứng dậy cầm nó lên và dùng sức lực cuối quăng nó thật mạnh về phía biển lớn...
Thân thể hắn ngã xuống... đôi mắt dần dần khép lại... hắn đã bất tĩnh.
Thanh sắt bay thẳng ra biển nhưng nó lại đánh một hình vòng cung bay ngược trở về, cắm thẳng xuống mặt đất ngay kế bên hắn.
Cơn giông ngày một lớn...
Ầm...
Tia sét khủng khiếp xé toạt bầu trời giáng xuống bờ biển...
Đã 3 ngày trôi qua..
Thị trấn yên bình gần biển này trong 3 ngày qua đột nhiên trở nên náo nhiệt, sôi nổi.
Sáng sớm của 2 ngày trước, sau khi cơn giông khủng khiếp tan đi thì những ông cụ đi tắm biển sớm mai phát hiện 2 cái xác ghê rợn trên bờ biển. Danh tính bọn chúng được xác nhận.
Lê Hậu một thanh niên máu mặt tại xóm cảng, chết do nội tạng và khung xương vỡ nát, đôi mắt đỏ ngầu mở to.
Cái xác còn lại là Trần Văn Bình, cũng ngụ xóm cảng chết do mất máu quá nhiều. Hắn là kẻ chết không nguyên vẹn, thân một nơi, cánh tay phải một nơi. Điều đáng nói là vết cắt từ vai phải của hắn đều nhau một đường thẳng. Hung khí gây ra được công an đoán là 1 thanh đao sắt bén và kẻ ra tay có sức khỏe rất lớn mới có thể trong 1 dao cắt qua xương bã vai.
Công an đã triệu tập lấy lời khai 4 tên anh em của tên Hậu và nhận được đúng một khẩu cung cùng sự hoảng sợ như nhau của bọn chúng. Bọn chúng được đưa vào bệnh viện để điều trị chấn thương tâm lý, chờ cho ngày ra tòa.
Lý Gia Khánh một thanh niên ngoan hiền được truy nã khắp tỉnh Bình Thuận và các tỉnh lân cận. Vì vụ án chấn động quá lớn và hung thủ ra tay quá tàn ác nên công an tỉnh trực tiếp điều tra truy bắt hắn.
“Đã 3 ngày rồi anh ở đâu vậy Khánh.”
Cao Thanh Quyên thẫn thờ đặt câu hỏi mà cô không biết ai sẽ trả lời.
Cô tiểu thư đang đứng trước bờ biển nơi mà hai người hay ngồi cùng nhau tâm sự...
“99.998%...99.999%...HOÀN THÀNH KẾT NỐI KÝ CHỦ...”
Âm thanh máy móc từ đâu vang vọng bên tai cô gái.
“Ai, là ai đang nói đó,... ai đó, mau ra đây...” Cô hoảng sợ, đôi mắt mở lớn ngó xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy...
“KÝ CHỦ : CAO THANH QUYÊN
TUỔI : 17
GIỚI TÍNH : NỮ
LINH TU : PHÀM NHÂN
PHÁP TU : PHÀM NHÂN
CÔNG PHÁP : KHÔNG
VŨ KỸ : KHÔNG
PHÁP KỸ : KHÔNG
PHÁP BẢO : KHÔNG
HUYẾT MẠCH : THẦN TỘC.”
Giọng nói ấy lại vang lên bên tai cô bé.
Tia sét xé toang bầu trời lại đánh thẳng xuống bãi biển ấy...