Chương 5: PHÂN CHIA THẾ GIỚI

Thiên Không Đảo... Kính Thiên Điện...

Thiết Kỳ Long chật vật đứng dậy sau khi dư chấn khủng khiếp qua đi. Thu hồi lại trạng thái Long Hóa trở lại là người thanh niên yếu đuối, hắn quan sát toàn bộ chiến trường lúc này... khung cảnh đổ nát hoàn toàn, Thiên An Điện hùng vĩ trước đây giờ chỉ còn một đống đổ nát. Tất cả đổ nát là thế, nhưng bức bạch tượng khắc họa vị Thái Tổ Hoàng Đế vẫn còn lừng lẫy, hiên ngang, không một vết xước. Phong thái của ngài vẫn hiên ngang bất diệt. Bên dưới chân tượng, An Dương Vương đã trồi lên từ lâu, hắn đang ngồi minh tưởng trị thương. Phía xa xa kén xích đỏ ngầu, không cần nói cũng biết bên trong đó là ai. Hắn thả người lên cao đảo quanh một vòng đảo...

Bên trong kén xích...

Bốn ánh mắt đang dán chặt vào nhau.

Sắc diện của Huệ Túc tái nhạt, tia máu từ khóa môi nàng lăn dài, nhỏ xuống bầu ngực đang phập phồng. Trận chiến này nàng đã tiêu hao quá nhiều. Nàng chỉ mệt mỏi do sử dụng năng lực chưởng khống không gian và kết ấn trợ công. Vết thương trên người nàng gần như không có, tên Tích Quang bảo vệ nàng rất chất lượng.

Tích Quang gương mặt đỏ bừng, hắn đã quên thương thế của chính mình vì hiện giờ điều hắn quan tâm là nữ nhân hắn ngày nhớ đêm mong đối diện.

Hắn trước đây là một kẻ tứ cố vô thân, đầu đường xó chợ. Hắn không biết cha mẹ mình là ai, hoặc cha mẹ chính hắn cũng đã quên đi một phế vật không có tương lai như hắn. Đúng hắn là một phế vật, nơi hắn sinh sống lúc trước là khu bãi rác tập trung những thành phần cận bã mà xã hội đào thải...

Tại Khai Nguyên này để phân biệt đẵng cấp giữa phàm thể, linh thể và pháp thể đó là linh căng của linh thể và ma pháp lực của pháp thể. Những kẻ có linh căng hoặc ma pháp thể thì thông qua tu luyện có thể trỡ thành cường giả chí cao vô thượng. Còn số phận của những tên không có linh căn lẫn ma pháp lực thì không khác cặn bã là bao, e rằng nếu so chúng với những con côn trùng nhỏ bé cũng không bằng.

Tích Quang hắn không hề có linh căn cũng như ma pháp thuật.

Suốt những năm tháng thơ ấu hắn chỉ biết ăn cắp, ăn cướp và ăn đập hàng ngày, thường xuyên làm bao cát cho kẻ khác trút giận... Chính những năm tháng ấy đã tạo nên tính cách của hắn. Ước mơ của hắn khi đó rất đơn giản : Chết. Hắn tự sát không biết bao nhiêu lần nhưng đều thất bại. Có thể nói hắn quá thất bại có chết cũng làm không được.

Năm hắn 16 tuổi, có một vị đoán tạo sư vô tình trông thấy một đứa trẻ tại khu bãi rác toàn phế vật này mà lại sở hữu một cơ thể của một thể tu cấp 4. Chính thời khắc đó đã thay đổi cuộc đời hắn.

Hắn theo ngài ấy học tập đoán tạo thuật, lần đầu tiên hắn có cho mình một lý do để Sống. Dần dần qua từng năm tháng, năng lực tiềm ẩn của hắn dần xuất hiện. Cơ thể của hắn tương đồng với thể tu cấp 7 khi hắn chỉ mới 20 tuổi, mà để có thể trở thành một thể tu cấp 7 những kẻ được cho là thiên tài luyện thể cũng phải mất cả ngàn năm mới đột phá thành công. Về mặt đoán tạo thuật chỉ trong 4 năm học tập hắn đã vượt qua người thầy gần 700 tuổi của mình, ngộ tính của hắn cực cao.

Được mang ra khu bãi rác đã mang đến một thế giới hoàn toàn mới mẻ với hắn nhưng bản tính kia đã ăn sâu vào tận xương tủy hắn rồi. Lần đầu nhìn thấy các Linh Sư và các Pháp Sư đánh nhau trên đấu tràng hắn đã ao ước sẽ có ngày mình được đứng ở nơi đó...

Một ngày mùa đông năm hắn 30 tuổi, hôm đó hắn đi rèn về trễ, khi hắn mở cửa nhà ra cũng là lúc sư phụ hắn bị kẻ thù chém nhát đao cuối cùng, gục ngã trên nền đất đầy máu tanh... Trong khoảnh khắc đó năng lực Quỷ Tộc thuần khiết nhất đã thức tĩnh. Toàn bộ máu huyết nơi đó lập tức tiến vào cơ thể hắn, hắn chuyển hóa máu thành sát khí và dùng sát khí đó ngưng tụ thành thực thể để ra tay hạ sát đối thủ...

Từ ngày hôm đó hắn đã mở ra con đường tu luyện cho riêng mình, trong điển tịch cũng chưa từng có kẻ nào như hắn.

Đúng như lời hắn nói với An Dương Vương, cứ đè mấy thằng trùm của Quỷ Tộc mà đánh tất sẽ thành danh. Rồi hắn nổi lên như một ngôi sao sáng chói của Quỷ Tộc.

Năm 100 tuổi hắn lấy tu vi Thánh Linh Sơ Kỳ đập chết 3 lão già Đế Linh Đỉnh Phong còn chút xíu nữa sẽ đạt được Thần Cách, chiến tích vang dội khắp nơi.

Bằng chính thực lực của mình hắn vượt qua khảo hạch của Quốc Tử Giám, học viện lớn nhất và có lịch sử lâu đời nhất của Đế Quốc được lập ra từ thời đại của Thánh Tông Hoàng Đế.

Chính tại nơi đây hắn đã gặp và trót dại say mê ánh mắt của vị học tỷ hơn hắn chỉ 250 tuổi, nàng ấy là đại công chúa của Tiên Tộc. Nàng chính thức thành lẽ sống của hắn từ khi đó.

Thời gian ở học viện có lẽ chính là lúc hắn vui vẻ nhất trong cuộc đời này vì khi ấy bên cạnh hắn là nàng...

Đối diện với ánh mắt hắn đang nhìn nàng say đắm và âu yếm, khiến nhịp tim của Hoàng Chu Linh đập mạnh, hơi thở gấp hơn và mặt nàng ửng hồng. Nàng hoàn toàn có thể lẫn vào không gian để thoát ra nơi này nhưng những tiếng cười nói khi xưa vang vọng trở về ngăn nàng làm điều đó.

Hai đôi mắt như hút vào nhau, không chính xác hơn là tên này đang tiến xát lại Hoàng Chu Linh...

Môi hắn tiến và phía nàng...

Trong vô thức nàng ngẫng mặt đón nhận...

Khoảnh khắc hai làn môi sắp chạm nhau, một âm thanh không đáng có vang lên...

“Các ngươi còn không ra ngoài, coi chừng tên kia thó hết đồ tốt.” Thục Phán làm tốt vai trò của một tên cản mũi.

Hoàng Chu Linh giật mình lui ra xa.

Hắn phì cười nhìn nàng, còn nàng thì đỏ mặt cười bẽn lẽn.

“Nàng vẫn đẹp như ngày hôm đó.” Thu hồi Quỷ Xích, hắn nhẹ nhàng tỏa ra thần thức xung quanh quan sát.

“Đồ tốt trên này đã được dọn sạch từ lâu, kể cả thứ đó cũng không còn. Nếu có gì đáng giá nhất còn sót lại thì chính là bức bạch tượng kia, các ngươi có thể mang về.” Thiết Kỳ Long từ trên cao hạ xuống. Hắn vừa dạo quanh toàn nội thành và không hề phát hiện được thứ gì.

“Không lẽ có kẻ khác đã chuyển tài nguyên của Thần Tộc đi hết rồi ?” Thục Phán gặn hỏi vô thức nhìn qua Hoàng Chu Linh.

“Tụi vương công quý tộc của Thần Tộc không ít đâu, bọn chúng có lẽ đã vơ vét mang đi trốn, trước khi chúng ta đến.” Hoàng Chu Linh trả lời, hiển nhiên hiểu ý của Thục Phán, tên này muốn nàng bói toán truy tìm tung tích số tàng bảo đó. Gì chứ tài sản của một đế quốc trường tồn hơn 20 vạn năm có thể cảm động bất cứ ai.

“Phân chia lại thế giới, mới chính là mục đích cuối cùng của chúng ta.” Tích Quang hiếm thấy nghiêm túc.

“Đuổi theo chiến thuyền của đại quân, sẽ có câu trả lời cho các ngươi.” Thiết Kỳ Long quay sang bạch tượng hành lễ sau đó vươn đôi long dực bay lên trời cao, rời khỏi Thiên Không Đảo.

Hoàng Chu Linh và Tích Quang ngự không theo sau hắn.

“Đừng tìm nữa, Thần Tộc diệt vong thì thứ đó cũng chỉ là một khối đá vô tích sự mà thôi.” Thiết Kỳ Long bỏ lại một câu, sau đó gia tốc tiến về chiến thuyền.

An Dương Vương hướng về bạch tượng hành lễ, rồi thở dài ngự không rời đảo.

Trên chiến thuyền.

6 vạn tướng sĩ, mắt trọn tròn, mồm há to, sự sợ tột độ đang hiện diện trên gương mặt của những tướng sĩ tinh qua trăm trận.

4 tên tộc trưỡng vừa đáp xuống mạn thuyền, bọn chúng mới tạm thời ổn định tâm thần, nét vui mừng hiện diện trở lại. Bọn chúng vội vàng hành lễ...

“Thằng ngáo nào lái chiến thuyền ra biển vậy, muốn bị cắt lương hay gì ?” Tích Quang nhìn ra mạn thuyền thì thay vì đại địa phía dưới như lúc ban đầu khởi hành không thấy, mà lại nhìn thấy đại dương mênh mông sống vỗ. Những con sóng cao cả 5 mét...

Hoàng Chu Linh và Thục Phán lộ vẻ khó hiểu trên gương mặt. Duy chỉ có Thiết Kỳ Long là bình tĩnh.

“Bẫm... bẫm.. Quỷ..Quỷ Vương đại nhân.” Một tên phó tướng có tu vi Thần Giai Sơ Kỳ lên tiếng.

“Mày im mẹ mồm đi, Lỗ-không-lùn thằng ngáo nào làm gây nên sản phẩm như này, còn các ngươi nữa bị nhát ma cả bọn sau ?” Tích Quang tức giận.

“Các ngươi lui xuống hết, trở vào khoang tàu nghĩ ngơi hết cho ta. Đây là mệnh lệnh.” Thiết Kỳ Long tỏa ra uy áp của một vị Thần Vương.

Chiến thuyền này của liên minh có sức chứa đủ cho 10 vạn quân được đóng cấp tốc trong vòng 7 năm dưới sự giám sát của Tích Quang, phục vụ công tác quân vận. Chiến thuyền này được trang bị đầy đủ mọi thiết bị hiện đại nhất. 2 bên mạng thuyền là 40 khẩu đại pháo có thể sang phẳng đại địa. Mũi thuyền bố trí Hỏa Cơ Thần Công Pháo uy lực có thể bắn chết một tên Thần Quân.

Các tên tướng sĩ, ổn định hàng ngủ, di chuyển vào khoan thuyền.

“Đay là di chiếu của Chiêu Thánh. Các ngươi xem rồi sẽ hiểu tình hình hiện tại là sao.” Thiết Kỳ Long từ nhẫn trữ vật lấy ra di chiếu Chiêu Thánh để lại trên ngọn cờ Xích Quỷ mà bạch tượng cầm.

Hoàng Chu Linh nhận lấy di chiếu mở ra cho 2 tên kia cùng xem.

“Khi các ngươi đọc được những lời này Trẫm đã băng hà. Đế Quốc suy tàng, diệt vong là điều khó tránh khỏi.

Vậy sau khi Thần Tộc vong quốc, trong số các ngươi kẻ nào đủ mạnh để sưng bá quân lâm thiên hạ hay máu lại đổ dưới cuộc tranh giành đế vị ?

Vậy Trẫm sẽ phân chia thiên hạ cho các ngươi.

Chúc Âm Châu, bảo vật được Thánh Tông Hoàng Đế tạo ra. Công dụng cảu nó chính là hạch tâm của Khu Trục Thần Trận. Trận pháp có khả năng chia cắt toàn bộ đại địa thành bốn phần theo bốn hướng chính bắc, nam, đông và tây dời đi.

Mỗi nơi cách nhau vạn dặm trùng dương.

Thế nào món quà của Trẫm gữi đến các ngươi không tệ chứ ?”

“Định mệnh, vậy luôn ? Còn có cái thứ trận pháp như vậy sao ?” Tích Quang ngồi bệch xuống sân thuyền, hắn thật sự rất bất ngờ.

“Thánh Tông Hoàng Đế là vị hoàng đế đột phá Thần Đế tinh thông trận pháp, chiêm tinh thuật, được cho là vị hoàng đế mạnh nhất Thần Tộc. Nếu là trận pháp do ngài ấy lập ra thì có thể chấp nhận được.” Hoàng Chu Linh rạng rỡ lên tiếng. Bởi bản thân nàng biết nếu có cuộc hậu chiến thì Tiên Tộc của nàng sẽ không kiếm được tí cơm cháo nào thậm chí còn bị diệt sát nếu lỡ theo nhầm phe. Món quà nữ hoàng để lại không thể dùng từ tuyệt vời để hình dung.

“Ngay từ đầu cuộc chiến của chúng ta và Chiêu Thánh đã là cái bẫy của cô ta lập nên. Dư ba năng lượng của chiến trường sẽ được Chúc Âm Châu hút lấy và tích lũy đến khi quá tải. Điều kiện để ngươi kích hoạt Khu Tán Thần Trận chính là phải phá hủy hạch tâm của nó Chúc Âm Châu, mà Chúc Âm Châu phải trở nên quá tải mới có thể bị phá hủy ngoài điều kiện đó ra không bất cứ kẻ nào đủ khả năng kích hoạt Thần Trận. À kẻ kích hoạt Thần Trận còn phải tự bạo theo Chúc Âm Châu mới được. ” Thiết Kỳ Long diễn giải.

“Hạch tâm trận pháp còn tồn tại thì trận pháp không kích hoạt và ngược lại. Khi đưa ra quyết định này thì phải trả giá bằng cả sinh mệnh. Thánh Tông đúng là cao minh.” An Dương Vương cảm thán.

“Khoan đã, vậy là đại địa đã được chia thành 4 phần phải không, nếu vậy Quỷ Tộc bọn ta xí 1 phần trước.” Tích Quang hớn hở.

“Tên ngốc kia ngươi muốn mấy phần hả ?” Hoàng Chu Linh nhìn hắn với ánh mắt sắt bén. Tên này vẫn có máu tham.

“Lãnh thổ Long Tộc của ta, là vùng đất phía đông đại địa nay nó cũng đã di chuyển theo hướng chính đông, nên lục địa phía đông sẽ do Long Tộc ta chưỡng quản. Kẻ nào dám tới thì ta sẵn sàng tiếp đón.” Thiết Kỳ Long nhẹ nhàng lên tiếng, gây áp lực lên 3 người còn lại.

“Nhân tộc chúng ta từ lâu đã sống tại vùng Bắc Hà nên phần lục địa phía bắc đó sẽ do Nhân Tộc chúng ta xưng bá.” An Dương Vương nhìn sang Thiết Kỳ Long trả lời.

“Vậy thì lục địa phía tây sẽ là của ta, còn lại là của cô đó.” Tích Quang nhìn sang Hoàng Chu Linh.

“Đa tạ. Lần này coi như xuất chinh thành công không ?” Hoàng Chu Linh nhẹ hỏi.

“Cứ cho là thành công đi, lần này tổn thất không mấy nghiêm trọng, mọi thứ sẽ ổn định lại trong vài năm tới. Nếu có hậu chiến thật, thì không biết khi nào mới yên bình.” Thục Phán đáp lời.

“Được cứ quyết định như vậy. Trước tiên phải khắc phục lại tình hình ở mỗi lục địa. Như thế này vẫn tốt hơn là chiến tranh. Ta thật sự rất ngưỡng mộ Chiêu Thánh khi đưa ra quyết định này.” Hoàng Chu Linh hướng về Thiên Không Đảo hành lễ.

“Được, tứ đại tộc chúng ta quyết định sẽ xưng bá mỗi phương. Tạm thời đình chiến. Sau này ra sao thì phải xem thiên mệnh thuộc về ạ.” Thiết Kỳ Long nhẹ nhàng lên tiếng, bây giờ hắn là một thư sinh.

Đảo Cửu Nghi.

Thân ảnh của Ngọc Tảo Tiền đang đứng trước một đình viện cũ kỹ. Nơi đây không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc chia cắt khủng bố kia.

Đình viện này tên gọi Cổ Pháp Điện. Nơi thờ tự 8 vị tiên đế Thần Tộc. Chỉ có người của Thần Tộc mới bước vào được, ngoài ra chỉ có thể đứng ngoài sân điện.

Trên tay hắn hiện tại là Ngọc Tỷ Truyền Quốc của Thần Tộc.

“Di nguyện của nàng ta sẽ thực hiện. Nếu có kiếp sau nhất định ta sẽ tìm cho bằng được nàng.” Giọt lệ lăn dài trên mắt hắn.

“Hồ Hỏa : Phần Thiên Cửu Vĩ.” Hắn lập tức ném Ngọc Tỷ lên không trung, 11 ngọn Tử Diễm mang hình dáng đuôi hồ ly chấn động thiên không giáng xuống Ngọc Tỷ.

Ngọc Tỷ vỡ nát hoàn toàn.

Thiên Không Thành.

Bạch Tượng hiên ngang bỗng chốc rung động dữ dội.

Từng mảnh tượng sụp đổ xuống nền điện.

Bạch tượng hiên ngang vạn năm nay đã trở về cát bụi hoàn toàn. À không, không hắn hoàn toàn trở về cát bụi...

Một khối kim loại đen tuyền, dài gần 16 tấc, chiều rộng chỉ 1 tấc, đang rung lắc dữ đội ngay tại vị trí thanh kiếm mà Thái Tổ Hoàng Đế nắm.

Bầu trời Thiên Không Đảo hiện tại, vòng xoáy mây đen khịt che phủ toàn đảo. Từng tia sấm vang dội chớp giật khắp chốn.

Bỗng nhiên, một tia lôi đình khủng khiếp đánh xuống ngay thanh kim loại ấy.

Ầm...

Âm thanh vang vọng toàn đảo, nếu có tên nào ở đây, âm thanh ấy đủ làm hăn hồn phi phách lạc.

Thanh kim loại sáng lên dị thường. Thất thải quang mang luân phiên phát sáng.

Đột nhiên nó phóng thẳng vào giữa trung tâm vòng xoáy biến mất...

Một địa vực bí ẩn nào đó trên tinh cầu.

Một thân ảnh to lớn, khoác áo choàng đen bao trùm toàn thân, không xác định được giới tính. Lưng đeo cự kiếm đen tuyền, viên hồng ngọc trên thân cự kiếm đang phát sáng, nó là nguồn sáng duy nhất nơi đây.

Hắn ta đang đứng trước một hồ nước rộng lớn.

Bỗng nhiên chính giữa hồ nước phát sáng. Một con mắt đỏ ngầu hé mở.

“Chủ Thượng, tôi chờ ngài đã lâu.” Hắn ta cất tiếng, hướng về đôi mắt ấy quỳ xuống hành lễ.

Minh Giới.

“Chuẩn bị có kịch hay để xem rồi...”

Âm thanh ma mị phát ra từ Diêm Phủ, nơi Diêm Đế cai trị.

Cao Thiên Nguyên. Nơi các thần linh ngự trị.

"Thời không loạn lưu lại mở ra. Thần Minh đại nhân hắn trở lại rồi sao ?"

Câu hỏi đến từ một nữ tử xinh đẹp cưỡi chú hồ ly màu đen tuyền, đang hướng ánh mắt về bóng lưng trang nam tử khoác lam bào đằng trước.

Tại không gian nào đó.

TING...TING...TING...BẮT ĐẦU KẾT NỐI CHỦ THỂ...

0.001%...0.002%...0.003%...

“Ta là ai.”...