Chương 25: TẶNG QUÀ

Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Hỏa Dực Chiến Đội...

Vòng một Hoa Hợp Chiến cũng kết thức, 128 đội được chia thành 16 bảng đấu, vòng đấu thứ 2 sẽ được diễn ra vào 7 ngày sau.

Lê Tư Thành sau màn thể hiện sự phá hoại của mình đã trở thành chủ đề bàn tán của khắp hang cùn ngõ cụt thành phố, không ai không biết đến hắn...

Hắn và Hỏa Dực Chiến Đội trở thành mục tiêu của các thiên tài thứ thiệt đến Hoa Hợp Chiến và cũng có một số đội thắp nhang vang xin tổ độ cho không nằm cùng bảng với thằng đó...

Ba ngày sau trận đấu...

Bệnh viện Trà Lân.

“Hắn vẫn chưa tĩnh sao ?”

Kẻ lên tiếng là Phạm Ngủ Lão, hắn và tên đồng đội chỉ bị phỏng nhẹ và dư chấn đánh cho bất tĩnh, sau một ngày thì đã hoàn toàn bình phục.

Lê Tư Thành băng bó khắp người, hắn đã hôm mê 3 ngày.

“Đòn đó quá mạnh, ảnh hưởng lên trực tiếp cơ thể hắn, nếu hắn không phải là một vũ sư bậc 3 thì chắc đã tạch rồi. Cánh tay phải của hắn đã triệt để nát xương, e rằng sẽ bị tàn phế.” Khánh Dư trả lời.

“Mày kiếm đâu ra thằng quái vật này vậy hả ?”

“Tao bị bão đánh nát thuyền, trôi vào hoang đảo gần đó thì gặp tên này.” Khánh Dư nhớ lại lần đầu gặp tên này, có lẽ đây chính là định mệnh.

“Một linh úy chỉ với một quyền phá hủy hoàn toàn sân đấu dành cho các linh vương, tụi bây cũng tự tin khi giao cho hắn làm hết ha.” Lời nói của hắn có chút run sợ.

“Tụi này đã chứng kiến hắn một kiếm phá hủy cả một con đập và làm thay đổi cả một dòng sông rồi đấy, nên khi hắn đề nghị phá hủy sân đấu để bắt tụi bây thì bọn này hoàn toàn tin hắn có thể làm được.” Minh Duệ nhanh nhảu.

“Cái gì ? Phá hủy cả con đập, đừng có nói là con đập ở phía bắc ngoại ô Trà Lân nha.” Hắn trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, hắn phá hủy nó chỉ với một kiếm duy nhất.” Khánh Dư xác nhận.

“Chỉ với một kiếm, nhưng mà lúc đấu hắn không hề sử dụng đến bảo khí.”

“Nó đang đánh cược với Tuệ Nghi trong 2 vòng đấu sẽ không sử dụng bảo khí để bem nhau đấy.” Minh Duệ chỉ tay vào phòng bệnh, nơi Tuệ Nghi đang dõi theo hắn suốt 3 hôm nay, cô nàng chưa từng rời khỏi hắn.

“Tuệ Nghi là hoàng sắc pháp sư, chính là lá bài tẩy của Hỏa Dực chúng ta.”

“Tụi mày đã thành công che giấu cô ấy, hi vọng hắn ta tĩnh lại kịp lúc.” Phạm Ngủ Lão nhìn vào phòng bệnh quan sát đôi nam nữ.

“Bọn này sẽ cổ vũ cho Hỏa Dực, hãy chiến đấu luôn phần bọn này.”

Hắn bỏ lại một câu rồi cất bước quay đi.

“Bọn này không làm tụi bây thất vọng đâu.”


Tiềm thức Tư Thành...

Tư Thành đang cố gắng cử động các ngón tay phải, nhưng hắn thất bại, cánh tay phải hiện giờ mềm nhũn không xương.

Hệ thông đang quan sát linh hồn trên cao của hắn.

Linh hồn của hắn hiện giờ khá nhạt màu, 2 vị trí huyệt Thất Hỉa và Bế Linh Thai vẫn đang làm nhiệm vụ của nó, âm ti khí đang ra sức trấn áp cái âm ti khí cứng đầu mà hắn đã hấp thu từ Tuệ Nghi.

“Sao rồi hả, tay tao chữa được không ?” Hắn cất lời.

“May cho mày là vẫn còn giữ lại cái mạng chỉ bị nát cái tay phải thôi đó.”

“Biết rồi, thế có cách nào chữa được tay tao không hả ?” Hắn cầm cánh tay không xương mềm nhũn quơ qua quơ lại.

“Tìm cánh tay khác thay vào, cánh tay này của mày đã tàn phế rồi.” Hệ thống chỉ vào cánh tay không xương phán chắc nịch.

Mi mắt hắn giật giật.

“Thực sự là không thể cứu được à ?”

“Không còn cách nào khác cả, mày nên cảm thấy may mắn vì thi triễn cái chiêu đó mà chỉ bị nát tay.”

Tư Thành nhắm mắt trầm ngâm, hồi tưởng lại lúc trên chiến trường...

Nấm đấm ma mị đầy uy lực, với màu đỏ dũng mãnh của lửa kết hợp cùng màu tử lôi huyền ảo, lần đầu tiên hắn có được cảm giác thõa mãn, hưng phấn tốt cùng, các tế bào trong cơ thể reo hòa,...

Đây chính là cảm giác của truy cầu sức mạnh đó sao ?

“Hửm, sao mà thứ đó lại đang phản ứng mãnh liệt như vậy cơ chứ ?” Hệ thống nhìn chằm chàm vào mi tâm trên linh hồn Tư Thành.

Âm ti khí của hắn đang không ngừng đấu đá, đánh đập tên lạ mặt kia, nhưng cái đó vẫn chày cối phản kháng ngày một mạnh hơn...

“Cái gì vậy ?” Tư Thành mở mắt hỏi hắn.

“Sao tao không nghĩ ra nhỉ.” Hệ thống reo lên.

“Nghĩ ra cách chữa tay cho tao rồi hả ?” Tư Thành vui mừng.

“Không hề, tay mày đã không còn cách cứu, chi bằng mày giết nó đi.”

“Hả ý mày là sao ?”

“Mày nhớ bản chất âm ti khí là gì không ?”

“Thì biến đổi linh hồn và cả hình thành cương thi.”

“Ơ khoan đã, cương thi.”

“Đúng rồi, chính là như vậy.”


Chậm rãi hé mở đôi mắt.

Ánh sáng nơi đây làm chói mắt, phải một lúc lâu hắn mới thích ứng được nơi đây.

Căn phòng cũng khá rộng rãi, với màu trắng và xanh là chủ đạo, căn phòng này trang trí theo phong cách trẻ trung năng động...

“Ngươi chịu tĩnh rồi à ?”

Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.

Là nàng, vẫn đôi lam mục trong vắt không bụi trần, đôi mồi hồng xinh xắn, làn da trắng mịm được váy voan che đậy nữa kín nữa hở đầy quyến rũ.

Hắn ngây ngốc ngắm nhìn nàng...

“Nàng đẹp quá.” Hắn lẫm bẫm.

“Hừ, mới tĩnh lại đã dở trò tán tĩnh. Ngươi sao rồi, còn đau không hả ?” Nàng vuốt ve gương mặt hắn, gò má thoáng ửng hồng.

“Ờ ờ, không còn đau nữa, nàng xem.”

Hắn ngồi dậy duỗi tay, duỗi chân chứng minh cho nàng xem hắn không sau.

Sự thật là hắn không còn đau đớn, chỉ hơi tê châm mỏi tay vì cơ thể nằm một chỗ vài ngày. Trong thời gian hôn mê cơ thể hắn đã vận dụng Hợp Linh Quyết điều trị, cộng với lượng đan dược mà bệnh viện cấp cứu, cơ thể hắn có thể nói hoàn toàn bình thường trừ cánh tay phải.

“Cái thằng ngu này, cơ hội tốt mà không biết nắm bắt.” Hệ thống la lên mách nước cho hắn.

“Đừng có cử động mạnh quá cái tên này.” Nàng dìu hắn bước ra khỏi giường.

“Hề hề, ngon.” Hắn giã vờ loạng choạng té vào người Tuệ Nghi, tham lam ngữi hương hoa trên người nàng, tay trái vòng qua sơ ý chạm vào bờ mông đẫy đà của nàng, hồn lực theo thói quen gia trì vào đôi mắt tiến hành tia núi tia rừng...

“Hề hề phải tranh thủ thời cơ này mới được.” Hắn nghĩ thầm, cố gắng làm ra bộ dáng yếu đuối nhất có thể.

Tuệ Nghi thoáng dùng ma pháp lực dò xét trên cơ thể hắn, mọi thứ khá ổn, thằng nhỏ đang cương cứng đầy nghạo nghễ, chỉ trừ cánh tay phải của hắn.

“Ta nằm ở đây bao lâu rồi ?” Hắn tựa đầu vào vai nàng, hương thơm của nàng làm hắn đắm say.

“Hôm nay là ngày thứ 4.” Nàng cất lời.

“4 ngày cơ á, thế còn trận đấu thì sao ?” Hắn giật mình.

“Nhờ sự phá hoại của ngươi, chúng ta đã thắng hiện giờ đang trong thời gian nghĩ ngơi, 3 ngày sau sẽ bắt đầu vòng thứ 2.” Nàng vươn tay ôm đầu hắn tựa lại vào mình, từng lời chậm rãi trao hắn.

“May thế, còn những 3 ngày nữa để đánh nhau.” Hắn chậm rãi thưởng thức hương thơm của nàng.

“Với thể trạng của ngươi hiện giờ còn muốn đánh nhay sao ?” Nàng nhìn vào cánh tay không xương của hắn.

“Đương nhiên được chứ sao không, nàng không thấy Thần Điêu Đại Hiệp chỉ có một cánh tay trái vẫn hiên ngang đánh giặc xa trường à ?” Hắn ngước đầu nhìn nàng.

“Thần Điêu Đại Hiệp ? Hắn là ai ?” Nàng thắc mắc.

“Ờ ờ, đó là một vị đại hiệp mà ta ngưỡng mộ hắn tên Dương Quá.” Hắn lý giải.

“Quên mất ở đây đếu có thằng Quá cụt 2 chim 1 tay.” Hắn nghĩ thầm.

“A mày tĩnh rồi.” Minh Duệ mở cửa vào phòng reo lên vui mừng.

“Cút chiên bơ, tao muốn ăn.” Tư Thành lao đến túi thức ăn mà Khánh Dư đang cầm, nước dãi chảy dài trên miệng.

“Mày ăn từ từ thôi không sợ nghẹn chết hả ?” Minh Duệ tức tối la lên.

Cái tên này đang bật chế độ bào thượng thừa.

Khánh Dư bất đắc dĩ lại phải chạy ra phố đi tìm nguồn cung cấp thức ăn cho hắn.

Tệu Nghi ngồi bên cạnh ân cần gắp từng miếng thức ăn cho hắn, nàng như một người vợ đảm đang của hắn.

“Tao ngủ tới những 4 ngày, tụi bây phải cho tao ăn bù chứ.” Hắn mếu máo.

“Mày ngoài dâm dê ra thì ăn cũng rất giỏi.” Cô nàng ném cho hắn ánh mắt viên đạn, nãy giờ nàng liên tục nhìn thấy ánh mắt hắn chốc chốc lại tia ngực mình.

Sau một giờ chiến đấu Lê Tư Thành đã nhai hết đống thức ăn mà ít nhất 30 người mới giải quyết được.

“Mày sao rồi, cơ thể có ổn không hả ?” Khánh Dư hướng hắn hỏi han.

“Tốt, tốt lắm, giờ tao thể đi bem nhau được đó.”

“Đúng rồi, nhìn mày giải quyết đống vừa rồi thì phải ổn hơn chử ổn đó.” Dẫu đã từng chứng kiến cảnh hắn và Khánh Dư ăn mì nhưng nó quá nhẹ nhàng so với hôm nay.

“Cánh tay của mày...” Khánh Dư chỉ vào cánh tay hắn.

“Không sao, không sao, tao vẫn còn cánh tay trái khỏe mạnh này làm ăn.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì cả, tao có thể chiến đấu được với một tay.” Hắn nghiêm túc, hắn không muốn mình thành gánh nặng cho đội.

“Bắt đầu từ trận sau ta sẽ ra tay.” Tuệ Nghi bất ngờ lên tiếng.

“Đúng rồi, chúng ta đã thành công che giấu Tuệ Nghi vòng đấu vừa qua, đây chính là lúc Hỏa Dực tung cánh.” Khánh Dư gật đầu với Tuệ Nghi.

“Ơ không phải theo kế hoạch sẽ giấu Tuệ Nghi thêm vòng nữa sao ?” Tư Thành cất lời.

“Không, mày đã vì Hỏa Dực mà tổn thương quá nặng rồi, tụi này không muốn vì một giải đấu mà mày đánh mất cả tương lai, giờ thì hãy nghĩ ngơi cho tốt, bọn tao sẽ chiến đấu luôn cả phần mày.” Khánh Dư nghiêm túc cất lời.

“Lần trước tụi tao đã tin tưởng mày rồi, giờ đến lượt mày tin tưởng tụi này đó.” Minh Duệ cười tươi.

Tuệ Nghi nắm chặt bàn tay trái hắn, ánh mắt nàng thay cho lời nói.

Hít vào một hơi thật sâu.

“Được rồi, tui sẽ đứng làm cảnh xem mấy người đập nhau vậy, nhưng nếu tình hình có chút không ổn tui sẽ tham chiến.”

“Tụi này sẽ không làm mày thất vọng.”

Không khí vui tươi đầy sức sống lan tỏa khắp căn phòng

“Mời người nhà ra ngoài cho chúng tôi kiểm tra tình hình bệnh nhân.” Giọng nói nam tử mạnh mẽ nhưng rất ấm cúng cất lên.

Theo sao giọng nói là một đôi nam, nữ khoác áo blouse trắng vào phòng.

Nam bác sĩ trung niên dáng người cao lớn, gương mặt đầy phúc hậu, trên môi nở nụ cười thật tươi.

Còn nữ bác sĩ, từ đẹp không thể diễn tả nhan sắc của nàng ta.

Khánh Dư cùng Tư Thành gương mặt đỏ bừng, cả hai tên này dán chặt đôi mắt vào nữ bác sĩ...

Chát...Chát..

Minh Duệ là kẻ ra tay đánh thức 2 tên này, Minh Duệ hướng đôi bác sĩ gật nhẹ đầu thay lời chào, nàng nhéo tai kéo Khánh Dư tạm rời khỏi phòng.

Căn phòng chỉ còn lại 3 người, Tư Thành hướng đôi bác sĩ gật đầu chào.

“Chúng tôi đến xem xét tình hình của cậu.” Bác sĩ nam lên tiếng.

“Hai tên Thần Quân Trung kỳ, mày cẩn thận ăn nói đó, chỉ một cái hắt hơi là toi mạng đó.” Hệ thống cảnh báo cho hắn.

“Thần Quân.” Hắn ú ớ trông mồm, đôi mắt mở to liên tục đảo qua đảo lại trên hai người đối diện, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp sống lưng.

Hai tên trước mặt hắn chính là Đại Tư Đồ Lê Sát Long và An Tư Quận Chúa.

“Thư giản đi nào cậu trai trẻ, chúng tôi không làm gì tổn hại cậu đâu.” An Tư cất đồng thời cũng trao cho hắn nụ cười đầy ma mị.

Trời đất quay cuồng, nhân ảnh mờ ảo,...

Lê Tư Thành gục xuống giường hôn mê.

“Vừa rồi hắn lẫm bẫm ngươi nghe rõ chứ.” An Tư cởi áo Tư Thành, một luồng thần lực từ tay nàng dần tiến vào cơ thể hắn dò xét cục bộ.

“Hừ muốn xâm nhập linh hồn hắn ư, ngươi chưa đủ tuổi nhá.” Hệ thống bên trong lập tức phong bế linh hồn, ngăn mọi dò xét với hồn tên này.

“Ý mà khoan, đồ ngon như này mà bỏ phí thì uổng lắm cơ.”

Hợp Linh Quyết đột ngột vận chuyển.

“Tui không có điếc.” Lê Sát Long gắt giọng.

“Tại hạ Lê Sát Long, đại tư đồ Đông Sơn Đế Quốc ra mắt vị thần vương trú ẩn trong người thiếu niên.” Ông ta cất lời đầy cung kính.

Có thể nhận ra cấp bậc Thần Quân của ông ta trong nháy mắt thì rất có thể cậu nhóc này có linh hồn của một vị Thần Vương chỉ điểm.

Nhưng mà không hề có một âm thanh nào đáp lại ông ta.

“Cái này là ? Không lẽ tên nhóc này tu luyện nó ?” An Tư gương mặt hơi nhăn nhó, thần lực của cô tiến vào thăm dò đang bị tên này cướp lấy vận chuyển đi khắp cơ thể.

Nàng cũng cố gắn quan sát một vòng vân chu của hắn vận hành ra sau.

“Hoàn toàn không có linh hồn khu trú trong hắn.” An Tư thu hồi thần lực sau khi đã dò xét đến từng tế bào của hắn, một lượng nhỏ thần lực của nàng đã bị tên này hấp thu.

“Không có ? Đùa nhau à.” Ông ta tròn mắt.

“Tên này là nhân tộc, nhưng mà hắn không phải người.” An Tư ánh mắt nghiêm nghị.

“Sao cơ ?”

“Mật độ tế bào cơ thể tên này gấp 5 lần cơ thể của ta, trong khi hắn chỉ mới 31 cấp vũ sư.” Nàng chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.

“Nhân Tộc vượt qua cả một cơ thể của Long Tộc sao ? Thằng này truyền nhân Tích Quang à .”

“Trong từng bào của hắn luôn có đầy linh lực, phong thuộc tính thì tụ thành một viên xoay tròn ngay tại huyệt Khí Hải, linh khí thiên địa được hắn hấp thụ hình thành giọt nhỏ tích tụ tại huyệt Bối Tâm Linh Thai và âm ti khí hội tụ tại mi tâm. Vừa rồi ta đã quan sát một vòng tuần hoàn linh lực trong cơ thể hắn.”

“Hợp Linh Quyết.” Lê Sát Long cảm giác hít thở không thông.

“Ta cũng nghĩ là nó, quan sát kỹ cơ thể tên này thì ta mới hiểu tại sao anh hai lại khủng bố như vậy.”

“Không ngờ ngoài thiếu chủ ra vẫn còn một kẻ tu luyện công pháp này, tên này nếu có được sư phụ tốt thì hắn hoàn toàn có thể trở thành một cường giả đỉnh cấp của tinh cầu.”

“Ta không hề xâm nhập được vào linh hồn tên này, không thể tra ký ức của hắn được.”

“Ngay cả cô cũng không xâm nhập được vào linh hồn hắn.”

“Đúng vậy, có một bức tường vô hình làm ta không thể vượt qua.” Nàng xác nhận.

“Tên này.” Lê Sát Long vuốt cằm suy nghĩ.

“Được rồi, từ giờ thằng nhóc này sẽ là đệ tử chân truyền của ta.” An Tư hít sâu một hơi đưa ra quyết định.

“Cái gì, cô đủ tư cách dạy dổ hắn hả ?” Lê Sát Long ném cho nàng ánh nhìn khinh bỉ.

“Ta không xứng ? Ngươi nghĩ ngươi xứng đáng chắc ?” An Tư tức giận.

“Không phải ta, ý ta nói là thiếu chủ.”

“Anh hai sao ? Hiện giờ không biết anh ấy ở đâu, ta sẽ tạm thời huấn luyện thằng này, nếu anh hai hứng thú ta sẵn sàng giao hắn cho anh ấy.”

“Dẽo mồm.”

“Còn ngươi, một kẻ trăm công nghìn việc như ngươi đủ thời gian huấn luyện hắn không, hay là vức cho hắn vài chục cái công pháp để hắn bất chấp luyện đến tẩu hỏa nhập ma. Nói ta nghe xem.” An Tư nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.

“Ta không thích tranh luận với nữ nhân, giao hắn cho cô.” Lê Sát Long chịu thua, ông ta rất muốn bắt cóc tên này nhưng mà hắn ta theo An Tư sẽ có thể phát triễn đúng hướng.

“Xem ra phải đi tìm một cánh tay mới cho thằng này.” An Tư lắc đầu ngao ngán với cánh tay phải tên này, kể cả nàng cũng chưa chắc có thể phục hồi nó như cũ.

“Với thể trạng cơ thể tên này hơi khó kiếm cánh tay thay thế đây.” Lê Sát Long vuốt cằm đầy suy tư.

“Đúng vậy, thằng nhóc này thể trạng quá mức khủng bố, muốn thay tay cho hắn là vấn đề nan giải.”

“Tạm thời tới đây thôi, chúng ta quay về hoàng thành, cứ để Minh Duệ theo dõi hắn.”

Cả hai cùng cất bước ra khỏi phòng.

“Bệnh nhân đang nghĩ ngơi, tình hình của cậu ấy rất tốt, ngày mai có thể xuất viện.” Lê Sát Long hướng bọn Khánh Dư thông báo.

“Cám ơn bác sĩ, vậy còn cánh tay phải của nó.”

“Không thể phục hồi, chỉ còn cách ghép tay, chúng tôi sẽ tìm kiếm cánh tay thích hợp cho cậu ấy.” Lên tiếng là An Tư.

“Vậy không biết qua bao lâu hắn mới có thể ghép tay được vậy cô ?” Minh Duệ cất lời.

“Chúng tôi sẽ cố gắng tìm nhanh nhất có thể.”

Cả 2 cùng quay lưng rời đi.

Cả bọn tiến vào phòng, nhìn thấy Tư Thành an nhiên say giấc cũng an tâm, đã có cách chữa tay cho hắn rồi.

Tuệ Nghi nhấc ghê ngồi ngay kế bên giường theo dõi hắn.


“Hai tên Thần Quân đó đến đây chi vậy.” Tư Thành trong tiềm thức của mình vẫn còn đang sợ hãi.

“Đến tặng quà cho mày chứ chi.” Hệ thống đứng kế bên hắn với gương mặt đầy gian sảo.

“Tặng tao cái gì ?” Hai mắt hắn sáng lên.

“Thần Lực.” Hệ thống chỉ phun ra hai chữ ngắn gọn...