Chương 26: TÂM, KỸ, THỂ

Quyết tâm và kích thích

Cảm giác hiện tại của cả Mạc Đăng Dung và Hoàng Ngủ Phúc là như thế.

Sau khi chứng kiến quyền kỹ hủy diệt của Lê Tư Thành, ngọn lửa khát khao tuổi trẻ bừng cháy dữ dội trong hai tên.

Suốt những ngày nghĩ cả hai tên lao đầu vào nhau luyện tập đến quên cả thời gian. Lê Tư Thành và Hỏa Dực của hắn trở thành mục tiêu mà họ phải vượt qua nếu muốn vô địch.

Với Hoàng Ngủ Phúc hắn đang hứng thú hơn bao giờ hết. Là vương tử của đế quốc, hắn từ nhỏ được quận chúa và hoàng gia bảo bọc rất kỹ lưỡng, hắn hầu như chưa có một đối thủ xứng tầm. Tụi linh vương, linh tướng trước khi đánh nhau với hắn đều nhìn qua sắc diện quận chúa nên chả có tên nào thật sự đối kháng với hắn. Lần trốn nhà đi bụi lần này, hắn đã đặt cược đúng rồi...

Cao Thanh Quyên cùng Ngọc Nhi bế quan tu luyện ma pháp lực, đả kích mà Lê Tư Thành mang lại rất lớn với nàng, nếu hắn ta mà xuất ra được một quyền như thế nữa liệu nàng có đủ sức chống cự không ?

Tất nhiên là không !

Thông qua Tiểu Quyên phân tích, Lê Tư Thành tung ra quyền kỹ đó mạnh hơn gấp 2 lần so với tuyệt kỹ Ngân Long Thiết Đảm mà nàng thi triễn ở trạng thái tốt nhất.

Nhưng mà quyền kỹ của hắn có yếu điểm rất lớn đó chính là thời gian thi triễn khá lâu và số lần tung chiêu, hắn chỉ có thể dùng được 1 lần duy nhất trong một trận hoặc vài tuần mới dùng được một lần.

Dựa vào khả năng của nàng, Ngủ Phúc và cả Đăng Dung thì nàng có tự tin nếu gặp Hỏa Dực, Lê Tư Thành sẽ không thể thi triễn được chiêu thức khủng bố đó.

“Tiểu thư sắp đột phá tầng thứ 3 của Huyền Thiên Bảo Lục.” Tiểu Quyên đưa ra ý kiến.

“Bảo tự tiếp theo là gì ?”

Huyền Thiên Bảo Lục bao gồm 6 tầng, mỗi một tầng sẽ có một bảo tự khác nhau để tu luyện, khi tinh thông của bảo tự này thì bảo tự kế tiếp sẽ xuất hiện. Công pháp này nàng nhận được khi nàng bỏ tiền ra nạp lần đầu vào hệ thống, đúng hơn là mượn tiền kẻ khác để nạp vào.

“Tầng thứ 3 : Thể.”

“Tâm, Kỹ rồi đến Thể. Thể ý nghĩa chính là thể tu sao ?

“Đúng vậy. Hiện tại tiểu thư đang là 23 cấp vũ sư và bình cảnh Hoàng Sắc cũng đã bắt đầu buôn lỏng, ngay khi đột phá Hoàng Sắc Trung Kỳ thì tiểu thư đủ điều kiện để bắt đầu luyện tập Thể Thuật chính thống của Huyền Thiên Bảo Lục và tìm ra chân lý của Thể.”

“Lập tức quét bản đồ liên tục.” Nàng hạ lệnh.

Bản đồ lập tức xuất hiện trong tiềm thức của nàng.

“Không hề phát hiện một Linh Đế cũng như Lam Sắc Pháp Sư chu vi 2 dặm quanh đây.”

“Vậy được, giờ ta sẽ đột phá bình cảnh.”

Vòng tròn ma pháp hoàng sắc chiếu sáng cả căn phòng, hình ảnh ngôi sao 6 cánh cùng hình bán nguyệt lồng vào nhau, lấy nàng làm trung tâm cùng di chuyển theo quỷ đạo nhất định.

Ngân Long Thương được nàng gọi ra, ánh sáng bạc từ nó hòa cùng hoàng sắc thắp sáng cả căn phòng vốn tối tăm trước đó.

Ma pháp lực dồi dào lan tỏa đến trừng ngóc nghách trong phòng, Ngọc Nhi đang tu luyện cũng được hưởng ké không ít, vòng tròn ma pháp mà đỏ chiếu rọi lên nàng.

Đệ nhất bảo tự : Tâm.

Định hướng kẻ tu luyện hình thành tâm hồn trong sáng không tạp niệm, tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống, hòa hợp với tự nhiên, hiểu rõ và tin tưởng vào những việc bản thân làm, sống và chiến đấu với sự thẳng thắng vô tư cùng dũng khí bất diệt...

Tâm chính là sự cảm nhận, là cách sống, là linh hồn của mỗi cá thể.

Ngày ngày tôi luyện bền chí kiên Tâm.

Đệ nhị bảo tự : Kỹ.

Kỹ không đơn thuần là vũ kỹ, là tung chiêu mà còn bao hàm cả cái đẹp trong đó.

Tìm kiếm sự cầu toàn, khéo léo và tinh tế.

Tìm kiếm sự hài hòa và kiểu cách trong kỹ thuật chiến đấu đạt đến mức lay động nhân gian, mê hoặc lòng người.

Kỹ năng tuyệt diệu như hoa như ngọc.

Đôi bạch dực kiêu sa lộng lẫy xuất hiện trên lưng nàng, chỉ trong thoáng chốc nó bao phủ lấy nàng thành chiếc kén trắng.

Khí thế của nàng đang không ngừng tăng cao.


Trong tiềm thức Cao Thanh Quyên...

Ma pháp lực của nàng được điều động đến cực hạn, nhất định phải đột phá thành công.

Linh hồn của nàng xuất hiện bên trên tiềm thức, linh hồn màu trắng với đầy đủ chi tiết rõ nét cùng đôi cánh lộng lẫy phía sau.

Trái tim trên linh hồn nàng chính là khối bảo thạch màu vàng lấp lánh, nó chậm rãi đập từng nhịp, từng nhịp... Đó là Tâm.

Đôi bàn tay và chân được tạo thành từ khối ngọc xanh dương tinh xão... Đó chính là Kỹ.

Ma pháp lực hoàng sắc chiếu lên linh hồn nàng càng thêm rực rỡ.

“Chỉ còn một chút nữa.” Dung nhan xinh đẹp nhiếu mày.

Đột nhiên ma pháp lực bị cuốn vào vòng xoáy nhỏ ngay giữa ngực, nó không ngừng hút lấy ma pháp lực, tâm của vòng xoáy là thứ gì đó lấp lánh...

Không biết trãi qua bao lâu, vòng xoáy đạt đến bão hòa không còn hút lấy ma pháp lực nữa. Nó dần cô động lại thành viên hồng ngọc lấp lánh chỉ bằng viên bi, treo giữa ngực.

Trên viên ngọc thạch có chữ Thể.

“Tiểu thư đột phá thành công rồi.” Tiểu Quyên vui mừng reo lên.

“Tốt quá, không ngờ có thể đột phá tầng thứ 3 nhanh đến vậy.”

“Do tiểu thư đã tích lũy trong thời gian dài và khả năng cảm nhận thế giới của tiểu thư ngày càng sâu sắc hơn, nên nhanh đột phá tầng 3. Nhưng mà để đột phá tầng 4 là cực kỳ khó khăn và cần rất nhiều nổ lực.”

“Trước hết ta phải tìm chân lý của Thể cho riêng mình, tầng thứ 4 chưa phải là thứ mà ta muốn lúc này.”

Một bảo tự sẽ không nhất định phải có duy nhất một ý nghĩa. Mỗi kẻ tu luyện sẽ tìm cho bản thân một chân lý riêng.

Như chữ Tâm chẳng hạn.

Cao Thanh Quyên giác ngộ chân lý của Tâm là tâm hồn đẹp và trong sáng, luyện tập ngày ngày mài rũa tâm hồn.

Nhưng với kẻ khác hắn không giác ngộ chân lý kia, hắn tìm cho mình một chân lý khác, dã tâm, nhẫn tâm, tâm thần,... đó cũng là hình thái của Tâm.

Cuộc sống là bức tranh muôn màu muôn vẻ, không ai giống ai, mỗi một cá thể chính là một nét chấm phá trên bức tranh này.

“Tiểu Quyên, cái này là sao ?” Nàng chăm chú quan sát linh hồn chính mình.

Từ viên hồng ngọc giữa ngực, 5 sợi dây đỏ phóng ra theo 5 hướng khác nhau.

Trái tim vàng đang đập từng nhịp cũng vươn ra một sợi dây vàng kết nối với sợi dây đỏ đang tiến lại.

Mỗi vị trí tay và chân cũng vươn ra một sợi dây kết nối với những sợi dây đỏ kia.

“Tâm, Kỹ và Thể đang kết nối với nhau. Viên hồng ngọc sẽ phát triễn theo quá trình tu luyện của tiểu thư.” Tiểu Quyên đáp lời.

“Thể...Thể... là kết nối, là chống đỡ, là sức mạnh...” Nàng ngẫm nghĩ.


Vòng tròn ma pháp tan biến trả lại không gian tối om cho căn phòng.

Chiếc kén trắng muốt nhẹ nhàng rung động mở ra, để lộ một tuyện sắc giai nhân trong nó.

Cao Thanh Quyên như một thiên sứ đang thức dậy sau giấc ngủ...

Thu hồi bạch dực, mi cong hé mở, nàng trở lại với thực tại, làm quên với ánh sáng trong phòng...

“Không ngừng học hỏi, không ngừng thay đổi.” Nàng cất lời.

Chợt...

Ngọc Nhi bất tĩnh nơi xa xa, chả phải lúc đầu Ngọc Nhi đang tu luyện kế bên nàng sao ?

Như cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm phía xa, nàng xoay người ra phía sau, tay phải cũng đã bắt lấy Ngân Long Thương.

Đối diện với nàng là người thanh niên điển trai, với mái tóc bạc lấp lánh, nụ cười ấm áp nở trên môi hắn.

4 mắt nhìn nhau không rời...

Cảm xúc trong nàng trào dâng mãnh liệt, nhưng nhớ, bồi hồi, xao xuyến và nhiều hơn chính là ái thương...

Hắn, chính là hắn, là kẻ đầu tiên nàng gặp khi đến với thế giới này...

Là kẻ luôn bên cạnh bảo vệ che chở cho nàng suốt một năm trời...

Là kẻ đã vì nàng mà thần cách bị nứt vỡ để rèn lại Ngân Long Thương và đồng thời giúp nàng thành công nhận chủ...

Là tên xấu xa đã lấy đi trinh nguyên của nàng...

Là tên chết tiệt không nói không rằng mất tích không một dấu vết...

Và hắn cũng là chủ nợ đầu tiên và lớn nhất của nàng...

Ngân Long Thương rơi trên thềm.

Nàng chạy đến ôm chặt lấy người thanh niên của 2 năm trước, vùi đầu vào bờ ngực ấm áp của hắn, ngữi lại mùi hương nam tính mà nàng hằng mong nhớ bấy lâu nay, nước mắt tuôn trào...

Nàng gặp lại hắn rồi...

Gặp lại cái tên Tích Quang quái dị, gàn rở...

Hắn ôm lấy nàng, đôi mắt đầy nhu tình, cảm xúc trong hắn cũng lẫn lộn không kém.

Trước thiên hạ hắn là một Quỷ Đế tối thượng, là một Thần Tượng được cả tinh cầu ngưỡng mộ,... Nhưng khi đứng trước nữ nhân này thì hắn lại như bầy tôi trung thành của nàng, sẵn sàng vì nàng liều mạng,...

Cảm xúc mà nàng mang lại cho hắn khác xa và khác hoàn toàn so với Hoàng Chu Linh...

Chu Linh mang đến cho hắn sự hứng thú, động lực cố gắng để sống và khao khát với quyền lực. Nhưng con nhỏ này lại khác, nàng cho hắn cảm giác ấm áp trong đêm trăng hè, mang đến cho hắn tiếng cười bình yên thật sự, cho hắn biết được ý nghĩa của cuộc sống không chỉ là quyền lực là đánh nhau... mà còn là sự thưởng thức, là sự say đắm trong cung đàn, và hơn hết hắn từ nàng mới biết được vị ngọt ngào của chữ Yêu.

Nàng rời ngực, ngẫng đầu ngắm nhìn gương mặt mong nhớ, vươn tay vuốt ve gương mặt ấy.

“Nói với em đây không phải là mơ đúng không.” Nàng thổn thức, nước mắt lăng dài trên dung nhan.

“Nếu đây là mơ, em có nguyện ý cùng mơ với anh ?” Hắn lao đi hai hàng lệ rơi.

“Dù chỉ trong mơ mới được gặp anh, em nguyện ý không bao giờ tỉnh lại.”

Nàng nhóm châm, môi hồng tìm đến môi hắn...

Chạm...

Hai làn môi gặp lại sau bao nhiêu ngày xa cách nhung nhớ...

Hai làn môi chạm lấy nhau, cả hai say đắm men tình...

Môi hồng mấp máy dâng hiến cho hắn trọn hương thơm vị ngọt nồng nàn.

Lưỡi hồng ướt át khẽ dâng mật ngọt cho môi hắn say sưa hút lấy.

Mềm mại, dịu thơm, ngọt ngào, hạnh phúc...

Nước mắt đọng lại thành giọt thấm ướt mi cong, Thanh Quyên ôm chặt lấy Tích Quang, trao hắn nụ hôn nồng nhiệt nhất, đây là mơ nhưng giấc mơ này có hắn...

Cam lộ thấm ướt hai đôi môi, lưỡi Tích Quang tìm bắt lấy lưỡi nàng, một tay hắn vuốt ve bờ mông gợi cảm của nàng, bàn tay ma thuật còn lại mâm mê đôi gò bồng ngạo nghễ...

Ưm !

Tách rời môi nhau cả hai nhanh chóng cỡi bỏ trói buộc của nhau...

Tiếng thở dồn dập...

Nóng hổi và ướt át tìm về với nhau...

Đôi môi quấn lấy nhau...

Hắn bế nàng lên giường, mâm mê hai quả đào tươi to tròn, xuýt xoa vùng eo thơm bụng phẳng rồi vuốt ve làn da đùi trắng mỡn, đôi môi dâm tình đâng tiết ra dòng mật thơm ẩm ướt...

Rời môi nàng, hắn hôn khắp cơ thể nàng, hôn xương quai xanh tinh xảo, hôn lấy nụ hồng bé nhỏ nơi ngọn đồi, hôn lấy lỗ rốn ấm áp, chạm môi và vùng cỏ đen lưa thưa đầy gọi tình,...

Nàng thẹn thùng tách đôi chân dài, để hắn ngắm nhìn cánh cửa thiên đường đã không còn trói buộc của nàng...

Hắn ngắm nhìn với ánh mắt si dại, đôi môi ấy vẫn tươi nguyên như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nàng chính là người con gái đầu tiên lấy mất đời giai của hắn...

Không thể chối từ, hắn như người đói khát cúi mặt đưa môi mình hôn vào đôi môi kiềm diễm của nàng...

“Ư...!” Nàng ưỡn người rên rĩ trong từng cơn khoái cảm, hơi thở dồn dập, đôi gò bồng nhấp nhô gợi tình theo từng nhịp.

Tích Quang thưởng thức dâm hương tuyệt diệu, môi hắn mơn trớn hai bên bờ, lười hắn lanh lẹ vuốt vào trong để xuyên phá động tiên thơm nồng dâm vị...

Nàng run lên vì khoái cảm mà đôi môi và chiếc lưỡi tinh nghịch của Tích Quang mang đến, nàng vừa rên rĩ vừa ưỡn mông trợ giúp hắn đưa chiếc lưỡi ma quai kia tiến sâu vào bên trong...

Trong căn phòng giờ đây chỉ còn âm thanh rên rĩ thõa mãn của nàng.

Tích Quang rời đôi môi kiều diễm, hắn hôn hôn liếm liếm lên làn da đùi non mịn màng thơm phức, cảm giác nhồn nhột khoan khoái khiến nàng vẫy vùng đạp chân vào khoảng không đáng yêu mà đầy gợi dục.

Hon khắp đôi chân ngà ngọc, hắn lại hôn lên bụng nàng, há miệng cắn lấy nụ hồng đang nhấp nhô...

“A...!”

Hắn đè lên người nàng, ánh mắt lại bắt lấy nhau, phía dưới dương vật căng cứng của hắn đang chạm vào cửa mình ẩm ướt của nàng.

“Đến lượt em.”

Nàng tinh nghịch đẩy hắn lên, lưỡi hồng liếm lấy hai cánh môi xinh một vòng, nàng bò lại, vén tóc hôn nhẹ lên khấc của hắn.

Hít....hà...

Tích Quang thở dài một hơi sảng khoái, hắn nhắm mắt để cảm nhận và ghi nhớ thật kỹ từng khoảnh khắc của đêm nay...

Nàng dùng môi và lưỡi để hôn, liếm và vuốt ve côn thịt của hắn, tuy có hơi lóng ngóng do là lần đầu tiên nàng thực hiện nhưng rất chi là gợi dục.

Liếc mắt lên, thấy vẻ mặt sướng khoái thỏa mãn của hắn lưỡi nàng càng quấn chặt vào đầu khất của hắn.

Thanh Quyên như người vợ hiền đảm đang hầu hạ cho chồng...

Sau một lúc Tích Quang đẩy hông đưa dương vật vào sâu trong cổ họng nàng, tay hắn vịn lấy tóc nàng sục mạnh vài cái rồi gồng mình xả tinh dịch vào trong.

Nàng cảm nhận hương vị nồng nặc từ tinh dịch, chậm rãi nuốt từng ngụm tinh dịch.

Um ! mùi vị tuyệt lắm đấy chứ !

Sau khi bắn vài phát, hắn từ từ rút côn thịt ra, để nàng lại nằm ngữa ra nệm...

Kê dương vật mình vào đôi môi tuyệt diệu, hắn nhìn nàng, nàng khe khẽ gật đầu...

Ưỡn mông thúc mạnh...

“A!”

Nàng bật ra tiếng rên như hét, đôi mắt giai nhân long lanh ngấn lệ...

Sau cơn đau là cơn sướng khoái dâng trào đến tận não...

“Xin lỗi...có lẽ...có lẽ anh hơi mạnh...” Tích Quang hơi thở không thông.

“Em thích lắm, tiếp đi anh.” Đôi môi mị tình cất lời, hai tay nàng vuốt ve khắp cơ thể bạn tình...

Hắn nở nụ cười tươi rói, hắn cuối người đôi môi bắt lấy môi nàng, bên dưới bắt đầu nhịp điệu đưa đẩy, đôi tay tìm đến đồi núi nhàu nặng...

Nàng ưỡn người, đưa hông theo nhịp tình của hắn, hưởng thụ thứ khoái cảm mĩ diệu...

Tích Quang mút lấy bờ môi ngọt ngào của nàng, ngực hắn đón lấy vú mềm của nàng, một tay hắn ôm eo nàng, tay còn lại xoa mông, từng bộ phận đều tuyệt sắc tuyệt diệu, trong lòng hắn thầm cám ơn thiên mệnh sắp đặt mang nàng đến với hắn.

Còn nàng, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ hắn mang lại, lưỡi mềm chủ động hiến dâng hương vị ngọt ngào cho tình lang.

Eo cong ưỡn nhẹ, bờ mồng đầy đặn đẩy đưa, âm đạo khép dần khi dương vật rút ra rồi lại hé mở mời gọi khi đầu khấc đẩy vào, từng nhịp, từng nhịp...

Hai người nhịp nhàng kẽ đẩy người đưa trong cơn mê tình sung sướng...

A!...A!...A!...

Âm thanh rên rĩ cùng với nhịp điệu tình lữ vang khắp phòng nhỏ...

Tích Quang đẩy hông càng lúc càng mạnh, mỗi cú đẩy đều lúc cán đưa dương vật to tướng của hắn chạm vào đỉnh hoa tâm của nàng...

“Á! Á! Á!....”

“Sướng ! Sướng! Em sướng quá!...” Nàng thở dốc, gương mặt ửng hồng dâm mị, gồng mình đón nhận từng cơn đẩy mạnh của tình lang...

“Em thật đẹp, thật tuyệt vời...”

“Ai...Ai...Ai...Em...Em sắp...Sắp ra rồi...Không...Không chịu nổi được nữa...A...A...A...”

“Anh ra cùng em...”

Một củ đẩy cuối cùng, vai gầy khẽ run, nơi âm dương giao thoa tiết phát những dòng tinh hoa trắng đục, kèm theo đó là sự hòa hợp của hai linh hồn... Rồi hắn từ từ rút dương vật ra, kéo theo đó là một dòng sữa trắng chảy dọc xuống khe hồng...

Hai người ôm lấy nhau, vuốt ve cơ thể lẫn nhau...

Vươn tay nắm lấy côn thịt vẫn còn đang cương cứng của hắn, nàng bắt đầu sục nhẹ...

Hai người nằm kế bên nhau, giờ thì nàng mới quan sát kỹ cơ thể lực lưỡng của hắn.

“Anh bị thương hồi nào vậy ?” Mày liễu nhiếu lại, bàn tay chạm vào vết thương dài trên ngực hắn.

Kẻ nào có thể gây nên vết thương cho người đàn ông của mình đây ?

“Cách đây vài tuần, anh có một trận giao hữu nhẹ với một tên Quỷ Đế.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng, hắn đang tận hưởng khoái cảm bởi bàn tay của nàng...

“Quỷ Đế ? Quỷ Tộc từ khi nào lại xuất hiện thêm một Quỷ Đế nữa vậy ?” Nàng âu yếu dịu dàng với hắn.

“Hắn là một kẻ khá thú vị, anh chỉ giao lưu nhẹ một chút với hắn thôi, may mà có Ngân Long Thương của em lúc đó để anh khắc lại tí điểm nhấn lên ngực hắn.”

“Đừng có nói với em là cái đêm ở Vĩnh Điện Thành sảy ra tai nạn có liên quan đến trận giao hữu của anh nha.” Bàn tay nàng bóp chặt dương vật hắn, ánh mắt mở to trêu tức.

“Ấy, Ấy, anh chỉ giao hữu nhẹ thôi mà, ai bảo em lấy cao đao thả hắn ra làm gì.”

“Là...Là sao ?”

“Định Nam Đao phong ấn hắn ở chiếc quách bên dưới, em được thằng nhóc kia mang đi được một lúc, thì có một tên Thần Vương đến giải ấn cho chiếc quách thả hắn ra ngoài.”

“Em không hề biết trong chiếc quách đó có một Quỷ Đế đang ngủ. Tiểu Quyên cũng không nhắc nhở cho em về vụ này. Xin lỗi anh nhiều.” Nàng nép vào người hắn như con mèo nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ nhận lỗi. Hắn lại vì nàng mà bị thương.

“Anh có trách gì em đâu, nhờ có hắn mà anh mới đánh một trận thoải mái nhất từ sau khi đột phá Quỷ Đế. Xem ra vẫn còn có cái mà con nhỏ Tiểu Quyên kia không biết.”

“Ý mà anh theo dõi em từ hồi nào vậy hả, nói mau.” Nàng lại bóp chặt dương vật hắn, lần này có vận dụng thêm tí sức mạnh.

“Ư...Ư... từ khi em lang thang đến Vĩnh Điện Thành, ấy ấy nhẹ nhẹ chút thôi...”

“Hừ, cái này là trừng phạt cho hai năm bắt người ta đợi.”

“Đáng lẽ anh sẽ đợi đến khi em đăng quang Hoa Hợp Chiến mới xuất hiện chúc mừng em nhưng mà hôm nay em dám làm liều lộ cả chân thể Thần Tộc thì anh phải xuất hiện phong tỏa nơi đây, nếu không em bị thằng Linh Đế nào đó phát hiện rồi cồng đầu đi mất.”

Cao Thanh Quyên bừng tĩnh, hôm nay nàng ẩu quá, mặc dù đã quét xung quanh đây nhưng nếu như một tên Linh Đế hoặc Lam Sắc Pháp Sư phát hiện dao động thì nàng tiêu rồi.

Thần Tộc đang là những kẽ bị truy nả gắt gao nhất.

“Hứ, làm liều như vậy anh mới xuất hiện chứ.” Nàng trêu hắn, trong lòng đang được nếm mật ngọt, tên này luôn nghĩ cho nàng từng chút một.

‘Trả treo.” Hắn đánh nhẹ vào mông nàng.

“Tích Quang à, em muốn cưỡi...” Nàng kề môi sát tai hắn thỏ thẻ.

“Tới luôn đi em.” Tích Quang gương mặt đỏ bừng.

Hắn nằm ngữa ra, nhất trụ kình thiên...

Nàng quỳ ngang hông hắn, chà nhẹ cửa mình vào đầu khất bên dưới, dâm thủy lại bắt đầu tuôn trào...

Mông tròn dần dần hạ xuống...

“Uhm...”

Khoảnh khắc đôi môi nàng từ từ nuốt trọn dương vật đầy ngạo nghễ của Tích Quang cả hai cùng rên lên sảng khoái...

Dâm thủy tuôn trào bên dưới, nàng ngữa mặt, hai tay bấu chặt vào ngực hắn trong cơn thốn sướng...

Nàng lắc hông cho dương vật của hắn đâm sâu nhất vào cô bé của nàng...

Tích Quang nhịp nhàng nhấp mông lên xuống phối hợp với nàng...

Âm thanh xuân sắc lại nở rộ phơi phới...


4h30 sáng...

Sau một đêm mây mưa bất tận, nàng để lại Ngọc Nhi vẫn đang say giấc trên giường vật chứng cho đôi tình nhân. Nàng cùng với tình lang nắm tay nhau ra biển.

Cao Thanh Quyên tựa đầu vào vai Tích Quang, hắn quàng tay ra sau lưng ôm lấy nàng, cả hai lặng yên cùng ngắm bình minh trên bờ biển cát mịn...

“Nhiệm vụ tiếp theo của em là gì ?” Tích Quang vuốt tóc nàng cất lời.

“Quân lâm thời niên thiếu, yêu cầu là em phải vô địch Hoa Hợp Chiến lần này.”

“Kỳ này cũng thú vị, anh thấy 2 tên tiểu tử đội của em cũng ngon đó, một thằng sở hữu thần khí, một thằng là thiên tai của hoàng gia Long Tộc. Có thể nói cơ hội của em rất lớn.”

“Hôm trước anh có thấy Lê Tư Thành không ? Một quyền của hắn mạnh hơn Ngân Long Thiết Đảm của em gấp 2 lần.” Nàng bàng hoàng nhớ lại.

“Đúng là rất mạnh, thằng đó chỉ mới có Linh Úy mà đã có thể dung hợp được ngoại thuộc tính, nó chính là một con quái vật thật sự.” Tích Quang trầm ngâm, hắn rất ít khi khen kẻ nào, nhưng những kẻ được hắn khen đều chính là những quái vật tuyệt đối.

“Chính thế em mới đột phá Hoàng Sắc Trung Kỳ, tên đó em nhất định phải chăm sóc tốt cho hắn mới được.” Nàng siết chặt nấm đấm.

“Nhớ là chăm sóc trên sân đấu, đừng chăm sóc nó trên nhỏ cỏ đen là được.” Tích Quang nở nụ cười đê tiện, tiện tay luồn vào áo bóp ngực nàng.

“Hứ, hắn đã có người yêu rồi, anh nghĩ em là ai mà lại đi làm tiểu tam hử ?” Nàng nhéo vào ngực hắn, nghiếng răng nghiến lợi.

“Ấy ấy anh đùa thôi mà.”

“Anh có định đi tiếp không đó hử ?” Nàng ôm chầm lấy hắn.

“Hiện tại có khá nhiều việc diễn ra, có lẽ sắp tới anh cùng với tên kia sẽ bước vào một cuộc chiến mới, thậm chí khốc liêt hơn cả năm xưa.” Ánh mắt hắn trầm ngâm, ôm nàng thật chặt vào lòng.

“Dù anh có đi đâu, em vẫn đợi anh, 2 năm trước lúc anh rời đi em vẫn mong sẽ có ngày anh nhớ tới con nhỏ ngốc này mà tìm đến em...”

“Không phải bây giờ anh đang kế bên em sao.”

Hắn cuối đầu tìm đến bờ môi của nàng...

Tia sáng bình minh ấm áp soi rọi lên đôi tình lữ...

Sóng biển vỗ nhẹ du dương như tiếng nhạc chúc phúc cho họ...

"Em là bến đổ của Tích Quang này rồi Nữ Hoàng ngốc à." Từ thâm tâm hắn thốt lên.