Chương 24: LÔI HỎA CUỒNG QUYỀN

“Vòng 1 đúng thật là tụi lót đường yếu kém.” Tên Đỏ Chí trong đội Đan Ngư chỉ về bọn Khánh Dư cười đê tiện.

“Cho thằng đó biết ở Phù Nam ai mới là thiên tài thực thụ.” Một tên trong bọn đáp lại.

“Các ngươi chú ý, trận này phải đánh cho đàng hoàng.” Phạm Ngủ Lão ra lệnh cho 3 tên đồng đội.

“Rõ, thiếu thủ.” 3 tên khí thế đáp lại.

Phạm Ngủ Lão tiến lên về phía Trần Khánh Dư.

Khánh Dư cũng tiến lên đối diện với hắn.

“Dân Phù Nam chỉ bị đánh bại bởi dân Phù Nam.” Ngủ Lão lên tiếng.

“Kẻ thắng cuộc sẽ chiến đấu cho cả phần của kẻ thua cuộc.” Khánh Dư đáp lại.

“Được.”

Hai tên bắt tay nhau, chiến ý tràn đầy.

“Quyết thắng.” Phạm Ngủ Lão chiến ý ngút ngàn, hướng đồng đội hét to.

“Quyết thắng.” Ba tên còn lại đồng thanh.

“Trận này chúng ta phải đánh mạnh rồi Duệ.” Khánh Dư hương Minh Duệ gật đầu.

“Được, bổn cô nương ghét dấu hàng lắm rồi.” Minh Duệ lập tức khoác Tử Lôi Minh Giáp lên thân.

“Các ngươi có cần ta ra tay không ?” Tuệ Nghi hướng hắn thăm dò.

“Ta cũng không biết nữa, nhưng mà tùy tình hình chúng ta sẽ đưa ra đối sách.” Hắn thở dài.

“Chơi tới bến thôi, mặc dù không được dùng Tinh Không Kiếm nhưng mà tao vẫn còn đôi tay này.” Tư Thành bẻ tay, hít thở, đôi mắt tràn đầy chiến ý.

“Hỏa Dực Chiến Đội quyết thắng.” Khánh Dư đặt tay mình ra trước.

Minh Duệ nhanh nhảu đặt ngọc thủ lên mu tay hắn, tiếp theo là Tư Thành và trên cùng là Tuệ Nghi.

“Quyết thắng.” Cả bọn đồng thanh.

Trên khán đài...

“Nàng nghĩ đội nào sẽ chiến thắng ?” Đăng Dung hướng Cao Thanh Quyên cất lời, đôi mục nhãn của hắn vẫn thủy chung với Tuệ Nghi.

“Hỏa Dực sẽ chiến thắng.” Hoàng Ngủ Phúc bất ngờ lên tiếng.

“Sao cơ.” 3 tên đồng đội bất ngờ hướng ánh mắt về phía hắn.

“Ta đã cảm thấy con nhỏ kia có gì đó rất quen nhưng mà không nhớ đã gặp đâu, nay nó khoác giáp vào thì ta nhớ ra rồi.” Hắn chỉ tay về phía Minh Duệ trên sân.

“Nguyễn Minh Duệ, cô ta là một linh tá sơ kỳ.” Cao Thanh Quyên cất lời.

“Ừ, đúng rồi, linh tá mang chiến lực của một linh tướng, từng đấm vêu mồm vài thằng linh tướng Long Tộc ở quán bia ôm.”

“Cô ta ghê vậy sao ?” Đăng Dung hai mắt chớp chớp, có lẽ tên này chém gió chăng.

“Thú vị nhỉ, xem ra trận này rất thú vị.” Cao Thanh Quyên nở nụ cười mĩm, ánh mắt nàng luôn đảo qua lại giữa đôi tình nhân.

Đúng lúc này.

“Trận đấu Hỏa Dực Chiến Đội và Đan Ngư, bắt đầu.” Trọng tài hô to.

Hỏa Dực vẫn đội hình 3 người lao lên đối đầu với 4 tên đối thủ.

“Đại Giang Cước.” Phạm Ngủ Lão tung thủy cước về phía Khánh Dư, khí thế như đại giang cuồn cuộn.

“Hồng Viêm Quyền.” Khánh Dư không thua, hỏa quyền lấy cứng đối cứng với thủy cước.

Ầm...

Cả hai tên lui lại phía sau vài bước sao va chạm.

Xà Hỏa Kiếm xuất hiện trên tay, Khánh Dư lao đến.

Phạm Ngủ Lão lấy ra Tích Mâu, cũng là một kiện tử cấp binh khí, lao lên không thua kém đối thủ.

KENG...KENG...

Tiếng binh khí va chạm nhau liên hồi, cả hai tên Khánh Dư và Phạm Ngủ Lão liên tục lao vào nhau bất chấp, nụ cười thỏa mãn trên môi 2 tên cuồng chiến.

Lúc trước, hai tên này đã từng một lần giao đấu với nhau, kết quả là hòa.

“Đại Hỏa Xà.” Khánh Dư tung ra sát chiêu, hỏa xà dữ tợm lao ra.

“Tích Mâu Phán Quyết.” Phạm Ngủ Lão gầm lên, Tích Mâu được bao bọc bởi thủy thuộc tính cuồn cuộn, cầm bảo khí bằng tay phải hắn lấy thế ném mạnh về phía trước.

Tích Mâu lấy tốc độ khủng kiếp lao đi.

Ầm.

Hỏa xà nổ tung, nó bị Tích Mâu xuyên thủng dể dàng.

“Nhất Kiếm Xuyên Tinh.” Hỏa xà kiếm bao phủ hỏa diễm cuồn cuộn, hắn đâm kiếm về trước, đối kháng trực diện với Tích Mâu đang lao đến.

Ầm...

Lại một tiếng nổ nữa vang lên, hơi nước tạo thành xương mù.

Bên trong xương mù dày đặt...

Mũi kiếm và mũi mâu đối kháng với nhau.

Nước và lửa đối lập nhau.

Tách rời thế giằng co.

Phạm Ngủ Lão, tay cầm thân mâu điều động thủy thuộc tính bao phủ mũi mâu bén nhọn lao về phía Khánh Dư.

Xà Hỏa Kiếm rực cháy mãnh liệt lao đến tiếp chiêu thủy mâu.

KENG...KENG...

Âm thanh va chạm bên trong xương mù không ngừng vang lên...

Hướng bên này Minh Duệ một đấu hai nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, có đôi lúc cô nàng còn lấn lướt hai tên đen hôi.

Tay đấm chân tung cước, thân pháp nhanh nhẹn, đôi mắt giảo hoạt, cô nàng liên tục né tránh những công kích chí mạng của đối thủ và tìm cách phản công.

“Bạo Lôi Quyền.” Vừa thấy một sơ hở nhỏ của đối thủ, Minh Duệ lập tức áp sát, tung ra lôi quyền khủng khiếp vào mạn sườn phải đối thủ.

Ầm.

Tên Đan Ngư trúng đòn văng ra khỏi sân đấu, mộc máu bất tĩnh.

Hai y sư lập tức xuất hiện cấp cứu tại chổ cho hắn.

“Khốn kiếp. Đại Giang Cước.” Tên đồng đội tức giận gầm lên tung thủy cước ngay lưng Minh Duệ.

Minh Duệ không né tránh, ngược lại một lôi quyền nữa được cô nàng điều động vào tả thủ.

Rầm.

Thủy cước trúng đích nhưng cô nàng không sao cả, vì phần lớn lực công kích đã bị chiến giáp chặn lại.

“Hải Nộ Quyền.” Hắn nhanh chóng tung ra thêm một vũ kỹ nữa khi vừa nhìn thấy cô ta xoay người tung quyền.

Thủy quyền đối kháng lôi quyền...

Tên Đan Ngư bị đánh lui ra xa, đôi tay hắn bị lôi đình giật đầy đau đớn, phun ra một ngụn máu tươi.

Minh Duệ nhìn thấy đối phương thất thế lại lao lên.

“Triều Nhiễu.” Hai mắt phẫn nộ nhìn đối thủ đang lao đến, hắn cởi quần áo, chỉ còn mỗi quần lót, há mồm phun ra một đống nước trắng đục nhày nhụa bao phủ toàn cơ thể.

“Bạo Lôi Quyền.” Minh Duệ nhắm ngay đầu hắn mà tung quyền.

Nhưng....

Lôi quyền vừa đến đích đã sượt qua đầu hắn. Nàng mất thế.

Tên Đan Ngư tung chưởng vào ngục Minh Duệ, nhưng một lần nữa hắn thất bại khi gây tổn thương cho nàng, hắn chỉ thành công đẩy nàng ra.

Minh Duệ tiếp đất, ánh mắt nhìn hắn đầy ngưng trọng, cô ta lại lao lên.

Quyền cước đánh ra đều bị tên Đan Ngư nhẹ nhàng né tránh, cơ thể hắn ẩm ướt trơn tuột linh hoạt không một quyền nào gây tổn thương cho hắn.

Triều Nhiễn, thiên phú của Đan Ngư tộc.

Tuệ Nghi làm tốt vai trò khán giả của mình trên sân đấu, đôi mắt giá lạnh đảo qua khắp các mặt trận nhưng có lẽ ánh mắt nàng dừng lại ở Tư Thành nhiều hơn nơi khác.

“Đặc sắc, đặc sắc.”

“Mấy hôm nay có trận này xem là được nhất nè.”

Khán giả cổ vũ nhiệt tình cho cả hai đội...

Bên kia, Tư Thành đối kháng với tên Đan Ngư không gặp trở ngại gì, vũ sư 31 cấp không ngán thằng nào về mặt cận chiến, đôi mắt được gia trì hồn lực giúp hắn có phản xạ né đòn nhanh hơn.

Đỏ Chí đánh với Tư Thành gặp không ít khó khăn, hắn ta ban đầu lao lên chọn Tư Thành do tên này chỉ là linh úy, những tưởng sẽ dể dàng hạ gục hắn không ngờ lại bị hắn tán cho gãy hai cái răng.

“Triều Nhiễn.” Vừa thấy tên đồng đội bên kia dùng thiên phú hắn cũng sử dụng luôn.

Tư Thành tung quyền vào ngực hắn thì bắt gặp thứ nước nhờn bôi trơn không đánh trúng mục tiêu được.

“Này thì đánh ông này.” Đỏ Chí tung thủy quyền phản công.

Nhưng hắn đã sai...

Thủy quyền bị một vuốt nhọn sắt bén bắt lấy dể dàng...

A...

Hắn la lên đầy đau đớn, vuốt nhọn tên đối thủ cắm sâu vào tận xương tay của hắn, chỉ trong thoáng chốc tay phải của hắn đầy máu tươi.

Một vuốt khác lại đâm vào ngực hắn cấu xé, từng mảnh da thịt của hắn bị cào cấu không thương tiếc, máu tươi đầm đìa,...

Rầm !

Một đấm của Tư Thành trấn bay hắn khỏi sân đấu.

Tư Thành giải quyết xong Chí Đỏ lập tức chạy tới hổ trợ Minh Duệ.

“Không ổn.” Hắn hớt hải, phong linh lực vận chuyển vào đôi chân chạy như bay vào xương mù.

Cũng trong lúc này, bên trong xương mù, Phạm Ngũ Lão thành công đánh lén Khánh Dư.

Một mâu bén nhọn của hắn lao đến Khánh Dư...

KENG...

Xương mù cũng tản đi, hình ảnh bên trong dần rõ hơn.

Trong ánh mắt đầy bất ngờ của Phạm Ngủ Lão và Trần Khánh Dư.

Tư Thành một tay móng vuốt bén nhọn bắt lấy mũi mâu chỉ còn cách ngực phải Khánh Dư vài tấc.

Tay còn lại của hắn đang tụ một quả phong cầu xoay đều, không khí xung quanh liên tục bị phong cầu hút lấy.

“Muốn đánh hắn phải hỏi qua ý kiến của tao đã.”

“Móng vuốt của tên đó là bảo khí sao ?” Đăng Dung chứng kiến một màn này rất bất ngờ.

“Không, đó là vuốt của Khế Vũ, nhưng mà vuốt tên này có thể cứng đến mức đối kháng đươc cả tử cấp bảo khí sao ?” Ngủ Phúc vuốt cằm.

“Hỏa Dực rất có thể là đối thủ xứng tầm với chúng ta.” Thanh Quyên ánh mắt nghiêm nghị.

“Tránh ra.” Ngủ Lão quát lên, hắn cầm thân mâu xoay tròn, mũi mâu ma sát với với vuốt sắt bắn ra những tia lửa nhỏ.

Tư Thành chày cối nắm chặt mũi mâu không buôn, trên tay trái hắn viên phong cầu vẫn đang xoay tròn.

“Rasengan.” Hắn hét to, lao đến chưởng phong cầu tới đối thủ.

Ngủ Lão mĩm môi, đột nhiên hắn biến mất, phong cầu đánh trượt xuống mặt sân.

Ầm...

Lại vụ nổ nữa diễn ra, khói bụi mịt mù...

Tên Đan Ngư quấn lấy Minh Duệ nhận thấy động tĩnh chiến trường bên này cũng nở nụ cười mĩm sau đó nhảy vào mặt sân bên dưới...

Khói bụi tản đi trên sân chỉ còn lại đội Chiến Dực, hai tên Đan Ngư đã mất tích.

“Bọn chúng độn thổ rồi, Đan Ngư sở hữu thổ và thủy thuộc tính.” Khánh Dư ôm ngực lên tiếng.

Bên trong xương mù lúc nãy, Phạm Ngủ Lão đã liên tục độn thổ để đánh du kích để hành hắn.

“Khốn kiếp tụi nó đúng là nhiều trò.” Minh Duệ tức giận, bộ ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt đảo quanh truy tìm manh mối hai thằng chơi dơ kia.

“Má nó độn thổ rồi biết nó xuất hiện đâu mà đánh.” Tư Thành thủ thế sẵn sàng cho những đợt tập kích bất ngờ.

“Mày ngu thế không biết, cái bản đồ sờ sờ đó mà không dùng đến.” Hệ thống khai thông thế bế tắt cho hắn.

“Ờ ha, lập tức quét bản đồ.” Hắn hạ lệnh.

Một bản đồ khu vực lập tức hiện ra trong tiềm thức của hắn.

“Tuệ Nghi đứng yên đó.” Hắn giơ tay về phía Tuệ Nghi, chĩa ngón tay bên dưới nơi nàng đang đứng.

Hắn ra hiệu với 2 tên đồng đội.

Lôi đình trong tay của Minh Duệ chớp động, đôi chân nàng cũng thủ thế sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào Tư Thành ra hiệu.

Tư Thành di chuyển ngón tay sang vị trí khác, hai tay hắn chỉ chính là vị trí mà hai tên Đan Ngư đang di chuyển bên dưới.

“Tên đó đang làm gì vại, hắn biết vị trí hai tên kia cơ à ?” Hoàng Ngủ Phúc chống càm xem một màn này.

“Đúng vậy nơi hắn chỉ chính là vị trí của hai tên Đan Ngư đang di chuyển.” Cao Thanh Quyên cũng đang dùng chế độ quét bản đồ để dò tìm vị trí hai tên kia.

Trong ánh mắt của nàng có một tia hoang mang và bất ngờ với tên Tư Thành trên sân.

Hai tay Tư Thành dừng lại ngay tại vị trí trước và sau của Khánh Dư.

Hắn gật đầu với hai tên đồng bọn.

Minh Duệ lập tức lao đến.

Xà Hỏa Kiếm lửa cháy dữ dội.

Ầm... KENG...

Nấm đấm đầy lôi đình của Minh Duệ đối kháng với nấm đấm mang đầy thổ thuộc tính của tên Đan Ngư trồi lên phía sau Khánh Dư, tên Đan Ngư bị đánh lui, nhưng hắn nhanh chóng dùng độn thổ...

Xà Hỏa Kiếm một lần nữa chém vào Tích Mâu, ánh mắt cuồng chiến của hai đối thủ lại chạm nhau.

Sau va chạm, Phạm Ngủ Lão lại bơi vào trong đất trong sự phát tiết của bọn Hỏa Dực.

2 tên Đan Ngư lại trồi lên, mục tiêu là Tư Thành.

Nấm đấm đầy sức mạnh tấn công vào đại đao mà tên Đan Ngư kia trưng ra để chém lộn.

Lần nữa Khánh Dư với hỏa trảm chém tới đối kháng với Phạm Ngủ Lão...

“Khốn kiếp không thể kéo dài như vậy được nữa.” Minh Duệ dậm chân tức giận.

“Đúng, bọn chúng cứ chơi chó như vầy thì ai mà chịu được.”

“Mặc dù chúng ta có thể biết được vị trí bọn chúng nhưng không thể bắt được.” Khánh Dư dõi mắt theo vị trí Tư Thành chỉ điểm.

“Phá hủy sân đấu.” Âm thanh hệ thống vang vẳng bên tai.

“Làm sao mà tao đủ sức phá hủy sân đấu này cơ chứ.” Hắn chữi lại.

“Mày vận dụng toàn bộ sức mạnh đang có, cộng với lửa và lôi của hai đứa kia, bảo đảm vừa đủ để phá hủy sân đấu này.”

“Ý mày là sao ? Giống lần trước tao nướng con rắn á hả ?”

Hắn đứng trầm mặt, ba tên đồng đội thấy hắn như thế, vây quanh bảo vệ hắn.

Họ chắc rằng thằng này đang nghĩ cách.

“Đúng vậy, lần trước mày mượn lửa kết hợp với phong thông qua Tinh Không Kiếm mà tung đòn. Lần này mày thử kết hợp lửa và lôi thông qua âm ti khí ném ép và dung hợp nó để tung đòn, tuyệt đối không dùng phong thuộc tính.”

“Vậy sao.”

“Nhưng mà đòn tấn công này có độ phá hủy cực cao cũng như kẻ tung đòn sẽ bị tổn thương rất nặng, nhẹ thì nát tay, nặng thì mất mạng.”

“Ực, còn cách nào mà chắc chắn hơn không hả ?” Môi khô lưỡi đắng khi nghe đến quả mất mạng.

“Hết rồi, chỉ có cách này.”

“Được, tao ghét mấy thằng Đan Ngư chơi chó này lắm rồi.”

Trong lúc hắn trao đổi với hệ thống hai tên Đan Ngư vẫn tiếp tục công cuộc du kích rất ư là khó chịu.

“Tụi bây tin tưởng tao không ?” Hắn mở mắt bất ngờ lên tiếng.

“Sao cơ ?” Ba tên đồng đội quay sang hắn thắc mắc, bọn họ đang nhìn thấy một Lê Tư Thành đầy chiến ý cùng sự phẫn nộ.

“Tao có cách đánh bay hai thằng mất dạy kia, nhưng mà tao cần tụi bây rời khỏi sân đấu này.” Hắn chân thành cất giọng.

“Rời sân đồng nghĩa với mất tư cách tham chiến, mày đang tính làm gì ?” Khánh Dư hỏi hắn.

“Phá hủy sân đấu này.” Hắn chắc giọng.

Cả 3 đều không khỏi bất ngờ, phá hủy sân đấu này luôn sao ? Hắn chỉ mới là một linh úy thôi đấy.

Phải biết sân đấu này được thiết kế để chịu chấn động cho cuộc chiến của các linh vương đó...

Trầm lặng một quản.

“Được ta tin ngươi.” Tuệ Nghi hướng hắn gật đầu, nàng nhìn thấy sự quyết tâm và ý chí của hắn.

Nàng xoay người đi ra khỏi sân đấu, chấp nhận mất tư cách chiến đấu, dù trận đấu vẫn đang diễn ra.

“Được, tao tin mày.” Khánh Dư vỗ vai hắn.

“Tao sẽ đánh cược lần này vào mày.” Minh Duệ gật đầu với hắn.

Cả hai xoay lưng cất bước định rời khỏi sân đấu.

“Ê khoan đã, trước khi đi cho tao mượn linh lực tụi bây coi.” Hắn la lên.

Khánh Dư và Minh Duệ nhìn nhau khó hiểu.

Ấn ký ngọn lửa đen lại xuất hiện.

Âm ti khí, hồn lực và cả vân lực được hắn điều động tiến vào bàn tay phải, vuốt sắt vẫn ở đó chưa bị hắn giải trừ.

Hắn đã dần quen với cơn đau mà âm ti khí mang lại.

Ngọn lửa lập lòe nóng rực được Khánh Dư truyền từ tay mình vào lòng bàn tay của hắn.

Cảm giác nóng bức lan tràn khắp bàn tay hắn, ngọn lửa dần bị nén ép lại thành viên bi hỏa diễm.

Lôi đình chớp giật một màu tím ngắt từ Minh Duệ cũng tiến vào lòng bàn tay hắn.

Giờ thì hắn đã hiểu cảm giác điện giật chân chính là như thế nào, lôi đình chớp giật một lúc thì bị ném ép thành viên bi tử lôi.

Đau đớn, hai từ không thể hình dung đầy đủ cảm giác của hắn lúc này.

“Đủ rồi, hai bây ra sân đi, nơi này tao sẽ lo.” Hắn nghiến răng từng chữ một.

Cả hai ngừng phóng xuất linh lực, trao cho hắn niềm tin, cùng nhau cất bước rời khỏi sân đấu.

Cùng lúc đó Phạm Ngủ Lão lại trồi lên tấn công, Khánh Dư cùng Minh Duệ lập tức phản kích.

Sau pha trồi đầu lên du kích hắn lại chui về lòng đất bên dưới...

Tư Thành quỳ xuống, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn, tay trái giữ chặt cánh tay phải, hai viên bi đỏ và tím đang dần hòa quyện vào nhau dưới xúc tác của âm ti khí.

“Chúng ta chỉ còn cách tin tưởng vào nó.” Khánh Dư hướng Minh Duệ trấn an, cả hai cùng lúc bước ra khỏi sân đấu.

Trên sân đấu chỉ còn lại một mình Tư Thành.

“Hỏa Dực bỏ cuộc rồi hả ?”

“Đan Ngư chơi chó thế thì chịu rồi.”

“Thằng nào mới nói Đan Ngư chơi chó đó hả, bước ra đây tao xem nào ?”

“...”

Khán giả la ó các kiểu, lúc đầu bem nhau sướng mắt bấy nhiêu, hiện tại lại có kết thúc không thể dùng chữ nhạt để hình dung...

“Nhìn Hỏa Dực không hắn là muốn chịu thua.” Hoàng Ngủ Phúc ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tư Thành.

“Ta cũng có cảm giác đó, dường như hắn đang chuẩn bị làm gì đó.” Cao Thanh Quyên mong chờ vào sự thể hiện của tên kia, hắn không hề đơn giản.

“Cái đó là dung hợp thuộc tính phải không ?” An Tư ánh mắt nghiêm nghị, truyền âm cho tên kế bên.

“Đúng vậy, hơn nữa còn là dung hợp ngoại thuộc tính. Hai chữ quái vật không đủ để hình dung thằng này.” Lê Sát Long trầm ngâm.

Dung hợp thuộc tính, thứ mà chỉ có những kẻ có Thần Cách mới có thể làm được.

Một Linh Đế bằng vào công pháp nghịch thiên có thể làm được nhưng hậu quả để lại sẽ rất chi là khủng hoảng.

Tư Thành đứng thẳng người, nấm đấm tay phải xiết chặt, ngọn lửa đỏ hừng hực cùng với lôi đình màu tím chớp giật.

Nấm đấm đen nghịt bên trong được bao phủ bởi chùm lôi hỏa hai màu đỏ và tím, yêu dị và hung hãn trùng kích thị giác khán giả. Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một tên linh úy có thể làm điều nghịch thiên này.

Phấn khích...

Trong hắn hiện tại chỉ có phấn kích, đau đớn không còn tồn tại...

Hắn bước chân ra trước, hít sâu, vân lực và hồn lực vận dụng đến cực hạn vào nấm đấm, lôi và hỏa cũng tụ lại vào nấm đấm ẩn chứa uy lực khủng bố.

Ngoài sân đấu, Minh Duệ cùng Khánh Dư vô thức phát run trước nấm đấm của hắn.

Tuệ Nghi nắm tay siết chặt.

Phạm Ngủ Lão cùng đồng đội lao ra khỏi mặt đất bên dưới, cả hai tên cùng lúc tung ra sát chiêu lao đến tấn công Tư Thành.

“Lôi Hỏa Cuồng Quyền.” Hắn gầm lên, lập tức tung đấm vào sân đấu bên dưới.

ẦM !

Âm thanh khủng kiếp van lên...

Sân đấu từ vị trí Tư Thành tung đấm, các vết nức lan rộng ra xung quanh...

Từ vết nức lôi cùng hỏa thuộc tính phóng ra thiêu đốt xung quanh, chẳng mấy chốc cả sân đấu tràn ngập biển lửa cùng lôi đình chớp giật...

A...

Tiếng kêu là từ Phạm Ngủ Lão và đồng đội phát ra thảm thiết...

Trọng tài trong sân chứng kiến một màn này, tim đập chân run nhanh chóng bắt lấy 2 tên Đan Ngư vội lao ra khỏi sân.

ẦM !

Trước sự hoảng hốt của khán giả sân đấu nức vỡ từng mảng, khán đài cũng rung lắc dữ dội...

Chấn động chấm dức sau hơn 5 phút, trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, Lê Tư Thành vẫn đứng vị trí đó, hắn đứng thẳng nơi đó...

Sân đấu đã bị phá hủy hoàn toàn, bọn họ không thể tin nổi vào mắt mình nữa rồi.

Một tên Linh Úy có thể phát ra sức mạnh nghịch thiên như thế này sao ?

Hắn hô hấp nặng nề, trước mắt dần dần tối sầm lại,...

Giờ này khắc này hắn chỉ có hưng phấn và sung sướng...

Cảm giác đau đớn đã không còn hiện diện trong cơ thể hắn, đôi tay đã trở về nguyên bản, hắn cũng đã mất đi cảm giác nơi các đầu ngón tay.

“Đây là cảm giác của sức mạnh đó sao ? ka ka ka thật thú vị.”

Ý thức mất đi, hắn gục xuống tại chổ.

“Thành.” Đồng bọn hoảng hốt lao vào trong sân...