Chương 23: CÀN QUÉT

Vòng đầu tiên của Hoa Hợp Chiến sẽ có thể thức đấu loại trực tiếp với 4480 đội tham dự sẽ thi đấu trong một tuần.

Các đội thắng sẽ được theo danh sách cập nhật lịch đấu liên tục.

Chỉ có 128 đội mới được quyền bước tiếp vào vòng thứ hai, sự cạnh tranh rất khốc liệt.

Trong khuôn viên sân vận động sẽ được bố trí một bệnh viện dã chiến chăm sóc y tế cho các tuyển thủ và một tụ linh trận cam sắc để giúp các thí sinh phục hồi trạng thái cơ thể tốt nhất.

Sân đấu cho vòng đầu tiên sẽ là sân đấu cỏ. Bắt đầu từ vòng 2 các sân đấu thuộc tính sẽ được triễn khai.

Các tuyển thủ được quyền sử dụng mọi thứ mình có, nhưng nghiêm cấm cắn thuốc dưới mọi hình thức.

Trọng tài đứng ra bắt chính cho mỗi trận đấu sẽ có tu vi từ linh vương trở lên, sẵn sàng ra tay can thiệp bảo đảm an toàn tính mạng cho tuyển thủ.

Một đội được sử thua khi cả 4 tuyển thủ trên sân thi đấu không còn khả năng thi đấu theo đánh giá của trọng tài.

Các trận đấu đều được truyền hình trực tiếp đi khắp thế giới.


Sân đấu số 7...

Đội Hoa Vũ của Cao Thanh Quyên đã làm xong thủ tục dự thi, họ sẽ thi đấu trận thứ 3, hiện tại ngồi khán đài quan chiến.

Đây là trận thứ hai.

Vì có tới tổng cộng 35 sân đấu nên khán giả đến sân cũng không được tính là đông đảo, phần đông họ sẽ chọn những nơi có các tuyển thủ trai xinh gái đẹp để theo dõi.

“Kèo này chọn xanh hay đỏ đây mọi người ơi ?” Đăng Dung ngơ ngác không biết cược tiền cho đội nào đây.

Hiển nhiên, có thi đấu thì sẽ có cược trận để phục vụ khán giả và làm giàu cho ban tổ chức, chỉ có điều giới hạn cho môi lầ cược chỉ là 1 viên tử linh thạch và không có vụ lật kèo.

“Hai đội này quá yếu, chỉ vào để lót đường thôi.” Hoàng Ngủ Phúc ngồi kế bên lên tiếng.

“Vòng đầu tiên sẽ lẫn lộn giữa thiên tài và phàm nhân, hi vọng chúng ta chưa phải chạm trán một đội thiên tài nào đó.” Ngọc Nhi lên tiếng.

“Dù là thiên tài hay phàm nhân, chúng ta cũng phải đánh, mục tiêu của chúng ta ban đầu đến đây chính là quán quân.” Cao Thanh Quyên với khí thế ngút ngàn.

“Đúng vậy, dù là kẻ nào cũng phải đánh.” Hoàng Ngủ Phúc đồng ý.

Chỉ trong chưa đầy mười phút trận chiến dưới sân đã ngã ngủ khi đội xanh dẫn đầu là một tên linh tá trung kỳ với thổ và mộc thuộc tính chớp lấy thời cơ đánh vỡ mồm đội bạn.

“Trận đấu thứ ba sẽ được diễn ra trong 10 phút nữa mời đội Hoa Vũ và đội Thiên Hạc chuẩn bị.” Tên mc thông báo.

“Đi thôi, làm gỏi bầy hạc nào.” Hoàng Ngủ Phúc cười ha hả , bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc.

Đội Hoa Vũ rời khán đài tiến về phía nhà chờ sân đấu.

Mười phút sau...

“Mời đội Hoa Vũ và Thiên Hạc lên sân.” Mc cất lời.

Ngay khi đội Hoa Vũ vừa bước ra sân đấu, khán đài vang dội những tiếng hò hét, huýt sáo,...

Trước âm thanh từ khán đài Đăng Dung nhịp tim đập thình thịch, đây là trận đấu đầu tiên của cuộc đời hắn.

“Ôi mẹ ơi, hai con nhỏ đội Hoa Vũ xinh chưa kìa.”

“Tao là fan cứng của Hoa Vũ 20 năm, tụi bây tránh ra tao húp trước.”

“Trời má nhìn mấy thằng Thiên Hạc kìa, định mệnh tụi nó mà dám hành hung hai thiên thần kia tao sẽ liều mạng với nó.”

“Gái xinh là chân ái, đỏ nào anh em.”

“...”

Đa phần là các phường cua gái hò hét, đến trận thứ 3 mới có gái lên sân đấu thì sao mà không hứng thú được kia chứ !

Đội Thiên Hạc với 6 thành viên, thuộc tộc Thiên Hạc, 4 tên xuất trận với tu vi cả 4 là linh tá trung kỳ cao to vạm vỡ, am hiểu không chiến, một tổ đội được cho là có thể tiến rất xâu ở giải đấu lần này.

“Ồ hai con nhỏ kia xinh quá mậy.”

“Đáng tiếc là hai đứa mình không được vào sân thi đấu, tao rất muốn nựng con nhỏ đầm trắng quá, ôi trời nhìn làn da trắng của nó kìa.” Hắn ta lắc đầu tiếc nuối.

Hai đội chào nhau, cùng tiến về hai bên sân đấu tiến hành dàn trận.

4 tên Đội Thiên Hạc xếp thánh hàng ngang ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cao Thanh Quyên và Ngọc Nhi, trên môi treo nụ cười tà mị.

Hoàng Ngủ Phúc khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt thư giản, khí thế của hắn hoàn toàn thu liễm.

“Trận này chúng ta không cần phải đánh, cứ để hắn lo.” Thanh Quyên chỉ tay về phía Ngủ Phúc.

“Mình hắn được không đó ?” Đăng Dung cảm thấy khó chịu.

“4 tên này không đủ để hắn đánh đâu, cứ chờ xem.” Nàng cười tươi vỗ về Đăng Dung.

“Trốn nhà đi đánh lộn mà không mang giải về thì mày sẽ biết tay bà.” An Tư đeo mạng che mặt ngồi một góc trên khán đài quan sát con giai.

“Bắt đầu.” Trọng tài ra hiệu.

4 tên Thiên Hạc lập tức tung cánh bay lên cao, bảo khí lập tức xuất hiện trong tay, bầu trời chính là điểm mạnh của bọn chúng.

“Chơi chó vãi, đội Hoa Vũ làm gì biết bay mà không chiến cơ chứ.”

“Tên kia đội Hoa Vũ sao đứng im bất động nãy giơ thế hả, mới trận đầu đã sợ rồi sao.”

Ầm...Ầm...Ầm...Ầm.

Bịch...Bịch...Bịch...Bịch.

Ngay khi khán giả còn chưa dứt lời bình luận thì 4 tên cao to đen hôi đội Thiên Hạc đã in mặt dưới đất, bọn chúng đã bất tĩnh nhân sự...

“Xong.” Hoàng Ngủ Phúc phủi phủi tay chân quần áo...

“Xong...xong...xong rồi hả ?” Đăng Dung há hốc mồm không dám tin vào điều trước mắt.

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Ngọc Nhi cười tươi, nắm tay kéo tên Đăng Dung ra khỏi sân đấu.

Chỉ chưa tới 30 giây.

“Ực...Trận đấu kết thúc đội Hoa Vũ chiến thắng.” Trọng tài cổ họng khô khan, mắt nhìn chằm chằm vào dấu chân in đậm trên sân đấu, tuyên bố kết quả trong sự ngơ ngác toàn trường.

Hai tên còn lại của đội Thiên Hạc há hốc mồm, liên tục dụi mắt, không dám tin vào kết quả này.

“Hắn... hắn làm cái quái gì vậy ?”

“Đừng nói với ta hắn là linh vương nha.”

“Hoa Vũ là chân ái......”

Khán giả vỗ tay hoan hô, mặc dù rất ít kẻ có thể nhìn thấy được những gì đã diễn ra trong 30 giây giao chiến.

Ngay khi 4 tên kia vừa tung bay lên bầu trời, Hoàng Ngủ Phúc đã dậm nhảy lấy đà, kết hợp phong và lôi thuộc tính di chuyển với tốc độ cực nhanh trên không trung.

Mỗi một tên Thiên Hạc đều ăn phải một đấm mang đầy lôi đình của hắn, chỉ với 4 đấm thế trận đã được định đoạt.

Hắn còn tiếp đất trước khi bọn Thiên Hạc rơi xuống.

Hoa Vũ rời sân trong sự tràng pháo tay nhiệt liệt của khán giả.


Sân đấu số 12...

“Trận thứ 4 Đại Giang Sơn và Minh Tông, bắt đầu.” Trọng tài hô to ra hiệu trận đấu bắt đầu.

4 thành viên Minh Tông đồng phục chỉnh tề, trên tay là đều cầm trường kiếm, dàn trận hình nghênh địch, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Sau tiếng hô của trọng tài, Lê Hạo ngồi xuống chống càm tại chổ, Lê Quý Đôn bên cạnh tay cầm chiếc quạt lông quạt mát cho hắn, Tiểu Thố nhí nha nhí nhảnh ngồi trên đùi Lê Hạo ăn bimbim hưởng quạt ké...

Duy chỉ có Triệu Thị Trinh đằng đằng sát khí đứng nhìn đối thủ.

“Tình huống này là sao đây ?”

“Bọn chúng đi tấu hài hay nghĩ mát vậy ?”

“Mấy cái thằng trẩu tre này đi tấu hài rồi. Táng vỡ mồm tụi nó đê Minh Tông.”

“...”

Khán giả hoang mang khi chứng kiến một màn này trên sân.

4 tên Minh Tông nhìn nhau gật đầu, cùng xông về phía đối thủ.

XOẸT.

Bộ đầm vàng trên thân Triệu Thị Trinh bị cô nàng kéo rách, để lộ một bộ chiến giáp lấp lánh ánh kim bên trong. Cùng lúc đó một thanh cự kiếm với chiều dài gần 2 mét xuất hiện trong tay cô ta.

Khí thế Triệu Thị Trinh bùng nổ, chân đạp thân pháp oai phong tiến lên đối kháng.

“Sát Lục.” Triệu Thị Trinh hét lớn, phóng lên cao, lấy khí thế chẻ tre chém cự kiếm về phía đối thủ.

4 tên Minh Tông phản xạ nhảy lên tránh đi đường kiếm khủng bố kia.

Ầm...

Nhát chém khủng khiếp của cô ta để lại một vết nức trên sân đấu.

Bọn Minh Tông thở phào nhẹ nhỏm vì kịp tránh đòn kiếm vừa rồi, bây giờ là cơ hội để phản công.

Nhưng....

Từ chính cơ thể Triệu Thị Trinh, bốn tàng ảnh tay cầm cự kiếm lao ra chém về phía bọn họ.

KENG...KENG..KENG...KENG.

Trường kiếm trong tay bọn chúng bị tàng ảnh cô ta chém gãy nát.

Xoay cự kiếm theo chiều dọc, Triệu Thị Trinh quét ngang đánh bay bốn tên Minh Tông ra khỏi sân đấu.

Cô ta cố ý dùng thân kiếm đánh bay, chứ nếu dùng lưỡi kiếm thì bọn chúng đã bỏ mạng.

“Đại Giang Sơn thắng.” Trọng tài cất lời.

Đứng thẳng người, Triệu Thị Trinh thu hồi thanh cự kiếm, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ đầm vàng mặc vào, che đi bộ chiến giáp bên trong.

“Trinh tỷ giỏi quá, chúng ta thắng rồi.” Tiểu Thố chạy lại nắm tay cô nàng xoay vòng vòng.

“Hoan hô, hoan hô, chúng ta thắng rồi.” Lê Quý Đôn tay cầm giỏ hoa, tung lên ăn mừng.

“3 tên kia đi theo cho đủ sĩ số hả trời ?”

“Chiến giáp của con nhỏ đó là kim sắc hả tụi bây, mới tí tuổi đầu đã là nữ đại gia.”

“Vũ kỹ cô ta lạ thế, không biết xuất thân đến từ đâu đây ?”


Sân đấu số 30...

Hỏa Dực Chiến Đội dàn trận nghênh địch, Lê Tư Thành đứng đầu, phân biệt hai bên tả hữu là Khánh Dư với Hỏa Xà Kiếm trong tay và Minh Duệ với thân vận chiến giáp, Tuệ Nghi phía sau.

Đối thủ của họ là đội Toàn Quy, thuộc tộc Toàn Quy tinh thông phòng ngự và thủy thuộc tính.

“Cho ta xem sức mạnh của ngươi nào.” Lê Sát Long ánh mắt nghiêm nghị quan sát Lê Tư Thành, kế bên ông ta là An Tư quận chúa.

“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài hô to.

3 người Tư Thành lao lên đối kháng với 4 tên Toàn Quy.

“Thiên Hỏa Trảm.” Khánh Dư từ cánh trái tung hỏa kiếm thiêu đốt xung quanh.

“Đại Giang Tuôn Trào.” Cả bốn tên cùng vận thủy thuộc tính hình thành một con sông nước uốn lượng bao vây đội 3 tên Tư Thành ở giữa.

Ngọn lửa do Khánh Dư đốt lên đã bị dập tắt.

Khả năng linh hoạt của Minh Duệ cũng đã bị hạn chế, cô nàng không thể bay nhảy lung tung.

Duy chỉ có Minh Duệ đứng ở phía xa quan chiến.

Ba tên Toàn Quy chân đạp sóng nước liên tục vào ra thay phiên nhau tung quyền đá cước công kích đối thủ.

Ba tên Tư Thành bị động phòng thủ, Khánh Dư đốt lửa dọn đường đều bị dập tắt nhanh chóng.

‘Tao sẽ bắt lấy một thằng, sao đó tụi mình hội đồng nó.” Tư Thành lên tiếng.

Hắn vận chuyển hồn lực gia trì vào đôi mắt, từng cử động nhỏ nhất của 4 tên Toàn Quy được hắn nghi nhận.

Một tên cưỡi sóng từ phía cánh trái tạt ngang nhắm hướng Khánh Dư tung quyền.

Hai tên từ phía sau nhắm ngay lưng Minh Duệ cùng tung thủy quyền.

“Minh Duệ phía sau cô, Dư chuẩn bị.” Hắn cất tiếng.

Đôi tay chuyển hóa thành vuốt sắt, Tư Thành dậm chân lao tới vừa kịp bắt lấy nấm đấm mang đầy thủy thuộc tính đối phương.

Kéo mạnh đối phương ra khỏi nước, Trần Khánh Dư cầm hỏa kiếm lao tới chém đối thủ.

Nhưng hắn kịp thời trưng ra mai rùa phòng ngự, nhanh chân nhảy lui lại dòng nước, lặng mất tăm.

Cùng lúc đó Minh Duệ xoay người xong quyền đối chọi với thủy quyền hai tên kia, hai tên bọn chúng bị đánh bay trở lại vào dòng nước.

Dòng nước đột nhiên xiết chạt vòng vây...

“Khốn kiếp, tao mà dùng được Tinh Không Kiếm thì tụi nó chết chắc.” Hắn nghiến răng, 4 tên Toàn Quy đứng từ xa cùng nhau phun nước ý đồ nhấn chìm họ.

“Tao dùng sét giật chết mẹ tụi nó đây.” Minh Duệ nóng tính.

“Minh Duệ khoan đã, tao có cách.” Hắn ngăn cản Minh Duệ.

Lôi thuộc tính của Minh Duệ không thể lộ ra ngay tại vòng đấu đầu tiên.

Vân lực trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, hồn lực cũng được sử dụng, cả hai thứ đó tiến về bàn tay phải.

“Tao sẽ đấu với tụi bây tới cùng, Rasengan.” Hắn hét to.

Phong thuộc tính tuôn ra cuồn cuộn thành quả cầu to liên tục xoay tròn.

Phong cầu đối kháng với dòng nước, nó rẽ nước ra hai bên.

Hắn tay cầm phong cầu rẽ nước nhắm hướng 4 tên Toàn Quy mở đường lao lên, Khánh Dư và Minh Duệ bám theo hắn.

“Không ổn.” Một tên Toàn Quy cảnh báo.

Bọn chúng lập tức tiến lại xếp thành vòng tròn chụm lại với nhau trưng ra mai rùa bao phủ cả bọn tiến hành phòng ngự.

Ầm...

Phong cầu chạm vào mai rùa sau đó nổ tung, dòng nước bị thổi bay tạo thành con mưa trên sân đấu.

Cánh tay phải đau nhức vô cùng, hắn tiếp tục gia trì hồn lực vào đôi tay.

4 tên Toàn Quy núp trong rùa bình an vô sự không một vết xước.

Ầm...Ầm...Ầm...

Liên tục là những pha tấn công ác liệt từ bốn phía vào mai rùa của bọn Tư Thành.

Nhưng kết quả chỉ tốn sức, mai rùa vẫn sáng bóng không vết xước.

“Đợi bọn chúng thấm mệt, chúng ta sẽ phản công.” Cả bọn Toàn Quy đưa ra chiến thuật.

“Đại Hỏa Xà.” Khánh Dư trãm ra hỏa xà, nó lao ra cuộn mình bao phủ 4 cái mai rùa.

“Bạo cho ta.” Hắn gầm lên.

Ầm...Xèo....

Từ bên trong mai rùa bốn tên cùng nhau bắn nước khắc chế hỏa xà.

“Vô ích thôi, mai rùa của bọn này không phải tụi bây có thể phá là phá đâu.”

Bọn Toàn Quy từ bên trong mai rùa nói vọng ra khiêu khích.

Thất bại rồi...

Tuệ Nghi từ xa đi lại, hiển nhiên nàng muốn tham chiến.

“Khốn kiếp có Tinh Không Kiếm ở đây là xác định tụi nó với tao.” Tư Thành nghiến răng.

“Mày có thứ khác đế phá mấy cái rác rưỡi đó mà.” Hệ thống đáp lời hắn.

“Là nó sao.” Hắn quay về phía Tuệ Nghi lắc đầu ngăn cản nàng tham chiến.

Ngọn lửa đen xuất hiện trên mi tâm hắn.

Âm ti khí được hắn điều động vào tay phải, đôi vuốt Khế Vũ vẫn còn đó.

Hắn cắn răng lao lên.

AAA....

Hắn hét lên, nắm đấm đầy uy lực tung vào mai rùa trước mặt.

Ầm...

Tiếng động cực lớn vang lên...

Tư Thành đứng đó với nấm đấm đặt trên mai rùa...

Hai mắt hắn đầy tia máu...

Mai rùa vẫn sáng bóng sau cú đấm...

“Thất bại rồi sao ?” Hắn tự hỏi chính mình, đòn đánh này được hắn tung ra đầy đau đớn.

“Tên nhóc này...” Lê Sát Long vô thức đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn trân trân tên thanh niên trên sân.

Kế bên ông ta, An Tư quận chúa cũng đã đứng dậy, đôi mắt mở to đầy bàng hoàng.

“Ha ha ha, trò mèo.” Âm thanh chế nhạo bên trong vang ra.

Nhưng...

Răng...Rắc...Rắc...Rắc...

Một vết nức, hai vết nức,...

Vết nức từ nắm đấm Tư Thành lan ra toàn mai rùa,...

Không, nó không ngừng lại ở đó...

Cái mai bên kia cũng có vết nức, bên này cũng có...

Xoảng...

Bốn cái mai rùa rớt xuống từng mảng lớn nhỏ.

4 tên Toàn Quy bên trong lộ diện, trên gương mặt của chúng vẫn còn há miệng cười to.

“Hơ...Hơ...Hơ...” Tên Toàn Quy đối điện với Tư Thành ngơ ngác...

Phụt.

Hắn phun ra một ngụm máu, hắn quỳ xuống, ngã người ra sau bất tĩnh...

Ba tên đồng đội của hắn mắt O mồm chữ A.

Lê Tư Thành thu tay, quay lưng đi về phía Tuệ Nghi.

“Giờ thì coi tụi bây còn trốn đâu nữa.” Minh Duệ cùng Khánh Dư lao đến bạo hành 3 tên còn lại.

Chỉ sau khoảng 2 phút, trọng tài phải ra tay can thiệp vụ bạo hành ngược đãi động vật của đôi nam nữ.

“Hỏa Dực Chiến Đội chiến thắng.” Ông ta vừa tuyên bố thì cùng lúc đó, 8 nhân viên y tế gấp gáp tiến vào mang nạn nhân đi cấp cứu.

Lê Sát Long quay sang nhìn An Tư, cả hai đều nhận thấy trong ánh mắt của nhau sự nghiêm trọng, không một thanh âm, họ biến mất.

Khán giả huýt sáo, vỗ tay, hoan hô kẻ chiến thắng.


Cả bọn cất bước quay về khách sạn sau ngày nghĩ ngơi.

“Ngươi không sao chứ ?” Tuệ Nghi hướng hắn hỏi thăm.

“Ta không sao, nhiêu đây đâu có nhằm nhò gì so với đêm đó.” Hắn nhớ lại cái cảm giác khi lần đầu vận dụng âm ti khí mà rùng mình.

Chát...

Khánh Dư cùng Minh Duệ quay lưng lại xem tình hai tên phía sau.

Chỉ thấy Tuệ Nghi mặt đỏ bừng bừng đi nhanh về phía trước. Còn tên Tư Thành thì ôm má, trên mặt hắn vẫn còn dấu tay ửng đỏ của nàng.

“Mày lại chọc giận cô ta nữa à.” Khánh Dư lắc đầu nhìn hắn.

Hắn lắc đầu, hai mắt đầy oan ức.

“Nè nè đêm đó mày với Tuệ Nghi sảy ra chuyện gì thế hả ?” Minh Duệ đi bên cạnh hắn hỏi nhỏ.

Khánh Dư cũng vểnh tai lên nghe.

“Không có, không hề có cái gì cả.” Hắn mặt đỏ bừng chạy đi.

“Chắc chắn là có rồi.” Minh Duệ hướng Khánh Dư nháy mắt.


Các ngày thi đấu tiếp theo diễn ra khá suôn sẽ...

Hỏa Dực Chiến Đội dưới sự càn quét mảnh liệt của Khánh Dư liên tục chiến thắng.

Tình hình Hoa Vũ vẫn một màu, vẫn là Hoàng Ngủ Phúc 1 cân 4, Mạc Đăng Dung sau trận đầu tiên mặc tử giáp không được thể hiện thì từ trận thứ hai hắn đã diện đồ dạo phố luôn cho lành.

Triệu Thị Trinh một mình cân 4 đưa Đại Giang Sơn giành thắng lợi.


Ngày thi đấu cuối cùng.

Sân đấu số 29...

Sau khi Hoàng Ngũ Phúc thực hiện vai trò 1 cân 4 như thường lệ, đội Hoa Vũ không dạo phố mà ở lại quan chiến vì trận tiếp theo là của Hỏa Dực Chiên Đội.

Cao Thanh Quyên muốn xem tên đó trình diễn và cả cô gái hoàng sắc pháp sư kia nữa...

“Không phải chứ, mới vòng đầu đã đụng ngay bọn này.” Trần Khánh Dư mi mắt giật giật nhìn sang đối thủ.

“Sáng nay ra khỏi nhà quên thắp hương chắc luôn.” Minh Duệ kế bên hai mắt chớp chớp.

Đối thủ của bọn họ chính là đội Đan Ngư do Phạm Ngủ Lão dẫn đầu.