Chương 22: LỄ HỘI BẮT ĐẦU

Trà Lân Thành.

Phủ thành chủ, trung tâm hành chính của tòa thành này.

Nơi đây đang bận rộn ngày đêm cho công tác chuẩn bị Hoa Hợp Chiến, mọi người nổ lực ngày đêm không ngừng nghĩ.

Nội đường.

Thành chủ Lê Văn Thịnh cùng với hơn mười vị cán bộ cấp cao của Trà Lân xếp hàng nghiêm trang trước chính điện.

Không gian trước mặt bọn họ rung động.

Chỉ vài giây sau, một nữ nhân xinh đẹp quý phái xuất hiện trước mặt họ, đôi mắt xanh thẳm như đại dương mênh mông, tóc dài đen tuyền cao quý, mắt phượng mày ngài, môi hồng đỏ thắm, dáng người cao thẳng, bộ ngực đồ sộ, mong cong quyến rũ, đầm đỏ quý phái với hoa văn vàng lộng lẫy ôm sát thân thể đầy mê hoặc.

“Tham kiến An Tư quận chúa.” Đám cán bộ hành lễ trước nàng.

Nàng chính là em gái của đương kim hoàng đế Đông Sơn Đế Quốc.

“Bình thân.” Nàng khoát tay ra hiệu.

“Không biết quận chúa từ xa đến đây có việc khẩn cấp gì vậy ạ ?” Lê Văn Thịnh cung kính khom người hướng quận chúa hỏi thăm.

Tất cả bọn hắn không dám đứng thẳng đối diện dung nhan của nàng. Bởi hiện tại tên nào cũng đang bị hiện tượng trên bảo dưới không nghe.

“Bổn tọa đến đây chỉ để tìm con, các ngươi huy động lực lượng tìm kiếm hắn về cho ta.” Nàng cất lời nói đầy mị hoặc.

“Tìm vương tử ? ngài ấy đến Trà Lân này sao ?” bọn quan lại nhìn nhau.

“Vương tử đang trong thành này.” Nàng xác nhận.

“Không biết quý danh vương tử để chúng thần tìm kiếm.” Lê Văn Thịnh cung kính.

Trong lòng bọn họ đang cay cú tên vương tử này, đã làm không hết việc rồi mà giờ còn phải cồng lưng đi tìm hắn.

“Hoàng Ngủ Phúc, hắn trốn đến đây tham dự Hoa Hợp Chiến, các ngươi tìm thấy hắn thì tốt nhất cử linh vương đến bắt hắn hoặc báo ngay cho ta.” Nàng ném về phía Lê Văn Thịnh một thẻ bài phía trên có hình ảnh của thằng con cưng.

“Chúng thần tuân mệnh.” Bọn họ cúi đầu.

“Con giai cưng của cô cũng bỏ nhà ra đi sao ?” Giọng nói nam tử vang lên.

Không gian kế bên quận chúa An Tư gợn sóng, trong khoảnh khắc tiếp theo, một nam tử uy chấn, mái tóc bạc lấp lánh tung bay sau lưng xuất hiện.

“Tham kiến Đại Tư Đồ.”

Bọn Lê Văn Thịnh khí huyết không thông, hướng hắn quỳ xuống hành lễ, cùng một lúc xuất hiện hai nhân vật cấp cao của đế quốc, hai kẻ đứng trước bọn họ đều là tồn tại đã có Thần Cách.

“Miễn lễ.” Đại Tư Đồ Lê Sát Long phất tay nâng cả bọn đứng dậy.

“Hừ ngươi đến đây làm gì ?” An Tư trừng mắt với hắn.

“Bảo bối Minh Duệ nhà ta cũng đã bỏ nhà ra đi hơn tuần nay, theo thông tin mật báo thì nó đến đây đánh lộn.” Hắn nhún vai.

“Lại một tên đến đây tìm con, tụi sữu nhi dạo này lộng hành quá ha.” Bọn bên dưới bắt đầu thấy cay cay, hết một tên giờ lại lòi ra thêm một tên nữa.

“Các ngươi không cần phải huy động lực lượng đi tìm hai đứa chúng nó, tập trung mà lo tổ chức Hoa Hợp Chiến cho tốt, tài nguyên phục vụ cứ dùng loại tốt nhất cho ta, tuyệt đối không được làm mất mặt Đông Sơn Đế Quốc.” Hắn hướng bọn bên dưới ra lệnh.

“Tuân mệnh Tư Đồ đại nhân.” Bọn bên dưới vui mừng đồng thanh.

“Ý của ngươi là gì đây hả ?” An Tư trừng mắt với hắn.

“Cô giữ thằng nhóc kỹ quá đấy, cứ để nó tham gia Hoa Hợp Chiến rồi bắt về cũng không muộn, ta có mỗi Minh Duệ còn không lo lắng đây này, đây là cơ hội tốt cho chúng nó luyện tập mà.” Hắn nở nụ cười với nàng.

“Hừ, không lo chon con bé, thế ngươi đến đây làm gì hả ?” An Tư nổi giận, khí thế quận chúa phát làm cả bọn linh đế phía dưới nháu nhào quỳ rạp xuống thềm.

“Nè.” Lê Sát Long ném cho An Tư một phiến đá đen.

“Cái này là.” Đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc khi nàng bắt lấy viên đá.

Lê Sát Long ánh mắt nghiêm túc hướng nàng gật đầu.

Cả hai không nói không rằng cùng lúc biến mất.

Bọn Lê Văn Thịnh thở phào nhẹ nhỏm.

“Tất cả đã nghe Tư Đồ đại nhân chỉ thị rồi đó, Hoa Hợp Chiến lần này phải hoành tráng lệ, tuyệt đối không được làm mất mặt Đông Sơn Đế Quốc.” Ông ta ra lệnh.

“Rõ.” Cả bọn đồng thanh, hừng hực khí thế quay lại làm việc.

...............

Phía bắc Thanh Giang Thôn

Lê Sát Long và An Tư cùng lúc xuất hiện nơi đập nước trước đây.

Nhìn quan cảnh đổ nát xung quanh An Tư không khỏi rùng mình.

“Là kẻ nào đã ra tay phá hủy nơi này ?” An Tư tỏa ra tinh thần thăm dò hiện trường.

“Một tên nhóc linh úy tên Lý Gia Khánh.” Lê Sát Long phát ra những lời nói mà chính hắn cũng không thể tin tưởng được.

“Cái gì ? Linh úy mà có thể thể phá hủy nơi này ? Ngươi đùa ta à ?” An Tư nhìn hắn với anh mắt hình viên đạn.

“Chuyện này ta được chính miệng Minh Duệ xác nhận, con bé tình cờ gặp hắn ở Trà Lân rồi đồng hành cùng hắn đến đây, con đập này do chính hắn phá hủy.” Lê Sát Long đôi mắt đầy phức tạp.

“Làm sao có thể được cơ chứ, năm xưa anh hai dùng đến Long Kiếm Hợp Bích vẫn không phá hủy được nó, cũng chỉ có thể lập trận pháp phong ấn nó, một linh úy có thể làm được điều này sao ?” An Tư trợn tròn hai mắt.

“Theo như Minh Duệ nói cậu nhóc đó có khả năng nhìn thấy được linh hồn và trục xuất hồn.”

“Còn có kẻ sỡ hữu Âm Dương Ma Đồng nữa à ?”

“Ta không dám xác nhận cậu nhóc đó có sở hữu nó hay không, cô không thấy lạ sao, nơi đây hiện tại hoàn toàn không hề có âm ti khí dù chỉ một chút xíu.”

“Đúng vậy một chút cũng không hề có, ta cũng không cảm nhận được oan linh nào ở đây.”

Lê Sát Long gật đầu với nàng.

“Chỉ có hai trường hợp, một là cậu ta có thể phá hủy âm ti khí và cả oan linh, hai là có lẽ cậu ta có thể hấp thu hết âm ti khí và cả oan linh.” Giọng nói có chút run sợ, một kẻ đã đột phá Thần Quân trong lời nói có chút sợ hãi đủ biết chuyện này ý vị khủng khiếp như nào.

“Nếu là trường hợp đầu tiên thì có lẽ sẽ ít nghiêm trọng hơn nhưng nếu là trường hợp thứ hai thì ta không thể tưởng tượng được.” An Tư thở dài.

“Ta đã căn dặn Minh Duệ phải bám sát theo cậu nhóc, có điều gì bất thường lập tức báo cáo lại.” Ánh mắt Đại Tư Đồ đầy nghiêm nghị.

“Anh hai biết chuyện này chưa ?” Nàng quan sát viên đá trong tay.

“Ta và bệ hạ không liên lạc được với thiếu chủ, nhưng ta chắc ngài ấy đã biết rồi, cái phong ấn này do chính ngài ấy lập ra nên sẽ có liên kết trực tiếp với ngài ấy.” Giọng nói Lê Sát Long đầy tôn kính khi nhắc về thiếu chủ.

“Xem ra tạm thời cũng chỉ có thể âm thầm quan sát.”

“Hãy để thời gian trả lời, ta cũng muốn xem thử tên đó là thần thánh phương nào.”

“Xem ra ta cũng phải làm khán giả cho kỳ Hoa Hợp Chiến này rồi.”

Cả hai cùng nhau biến mất.


Thành Trà Lân, đêm trước ngày thi đấu.

Khách sạn Hàm Hương.

Hỏa Dực Chiến Đội cùng nhau hội ý.

“Vòng đầu tiên sẽ là vòng loại trực tiếp, đối thủ của chúng ta có thể là bất kỳ đội nào, chúng ta cần phải có đối sách cụ thể.” Khánh Dư cất lời.

“Ta nghĩ vòng đầu tiên sẽ gặp bọn ô hợp khá nhiều, chúng ta hạn chế xuất ra đồ chơi.” Minh Duệ đưa ra ý kiến.

“Chúng ta cần phải bảo vệ Tuệ Nghi, không để cho nàng bộc lộ quá sớm sẽ bị các đội khác chú ý đến.” Tư Thành ngẫm nghĩ.

“Đúng, Tuệ Nghi chính là con bài tẩy của chúng ta.” Minh Duệ đồng ý với hắn.

“Ê Khánh à không Tư Thành mày dùng cách gì để phá hủy con đập đó vậy ?” Khánh Dư hướng hắn hỏi han.

“Là thứ này.” Thanh sắt xuất hiện trên tay Tư Thành.

“Nó tên là Thâu Thiên Tinh Không Kiếm, lúc đó tao đã dùng một kiếm toàn lực để hủy đập.” Hắn vuốt ve thanh sắt.

Ánh mắt Tuệ Nghi có chút sợ hãi, nàng vô thức lùi xa Tư Thành.

“Là kiếm sao ? Nó là một khối cơ mà, làm gì có lưỡi kiếm.” Minh Duệ chạm vào thanh sắt.

“Đây là võ kiếm thôi, lưỡi kiếm bên trong này, nhưng mà tao vẫn không biết cách rút nó ra thêm lần nữa.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, thu hồi thanh sắt.

Trong hai ngày qua hắn đã cố hỏi hệ thống cách rút kiếm ra thêm lần nữa nhưng nhận lại chỉ là 3 chữ “Chưa đến lúc.”

“Một kiếm có thể phá hủy cả con đập và làm thay đổi cả dòng sóng lớn, tao tự hỏi không biết thằng nào có thể chống đỡ được nó.” Khánh Dư vuốt cằm.

Duy chỉ có Tuệ Nghi là vẫn lặng dõi theo, nàng rất ít nói, ba tên còn lại đã dần quen với điều này.

“Nghĩ sớm thôi, ngày mai thi đấu sáng chiều hai trận, tùy đối thủ chúng ta sẽ có chiến thuật khác nhau, nếu bọn chúng quá yếu ta sẽ dùng Xà Hỏa Kiếm để càng vét bọn chúng cho nhanh , nếu đối thủ ngang cơ hoặc mạnh hơn chúng ta sẽ du đấu, nhiệm vụ cốt lõi nhất chính là giấu đi sức mạnh của Tuệ Nghi.”

“Nhất trí.” Hai tên còn lại đồng thanh.

Cả bọn giải tán, qua đêm nay bọn họ sẽ bước vào cuộc chiến.


Trước sân vận động Thiên Lạc phía bắc Trà Lân.

Bây giờ chỉ mới hơn 8 giờ tối.

“Xong .” Hoàng Ngủ Phúc phũi bụi quần áo đứng ngắm nhìn căn lều hắn mới dựng bên hông sân vận động.

“Mày tính ngủ ở đây thật à ?” Đăng Dung mi mắt giật giật, tên này hì hục cả tiếng để dựng lều ngủ ngay tại sân vận động.

“Đương nhiên, mày không thể đến trường thi trễ nếu mày ngủ tại đó.” Hoàng Ngủ Phúc vươn vai.

“Sáng mai tụi này sẽ chờ mày trước cổng lều.” Cao Thanh Quyên lên tiếng, tên này nói không hề sai chút nào.

“Tạm biệt sáng mai gặp lại.” Hắn quẩy tay chào, rồi chui vèo lều, vừa đặt lưng xuống nệm ấm là đã gáy khò khò.

Ba người Cao Thanh Quyên cất bước trên còn đường đầy hương hoa trở lại khách sạn, gió biển mát rượi.

“Vòng thi đấu đầu tiên chúng ta không nên tung ra tung ra thần khí quá sớm. Sử dụng tạm tử cấp bảo khí để đánh nhau.” Cao Thanh Quyên cất lời, nàng từ cửa hàng hệ thống đã mua cho ba người họ 3 kiện bảo khí tử cấp cùng 3 kiến chiến giáp tử cấp.

Về phần Hoàng Ngủ Phúc nàng chưa biết khả năng của hắn như thế nào.

“Thanh Quyên nói đúng, càng vào sâu đối thủ càng mạnh, hai kiện thần khí đó sẽ là con bài tẩy của chúng ta.” Ngọc Nhi tán đồng.

“Chả phải Ngủ Phúc nói hắn sẽ một cân bốn sau, tên đó còn trẻ như vậy đã đột phá linh tướng, không biết chiến lực của hắn như nào.” Đăng Dung chiến ý đùng đùng.

“Tạm thời kế hoạch là vậy, nếu tên đó cân được cứ để hắn cân, chúng ta dưỡng sức, tránh bộc lộ sức mạnh quá nhiều.” Cao Thanh Quyên gật đầu.

Gió biển mang theo hương hoa thơm ngát làm ba người bọn họ thư thái tinh thần.

Trong tâm trí Cao Thanh Quyên lúc này chính là hình ảnh người thanh niên Lê Tư Thành hôm trước, giọng nói, gương mặt, hình dáng đều rất giống với người đó.

Liệu họ có phải là một người ?

Còn cả cô gái mà hắn ta nắm tay tung tăng trên đường hôm đó nữa, nàng ta cũng là một Hoàng Sắc Pháp Sư khi chỉ mới 20 tuổi như nàng.

Nàng ta là ai đây, họ có quan hệ gì nhỉ ?

Mạc Đăng Dung sánh bước bên cạnh Cao Thanh Quyên, hắn rất mong đợi thời gian trôi thật nhanh, đến ngày mai hắn và nàng có thể cùng nhau xông pha đấu trường.

Trong cái đêm định mệnh ở khu rừng ngoại ô Vĩnh Điện Thành, hình bóng khi nàng cầm Ngân Long Thương đánh địch đã in dấu sâu đậm vào tâm trí của hắn.

Hắn yêu nàng từ giây phút ấy...

Cũng từ hôm đó mục tiêu cuộc đời hắn là cùng nàng sánh bước xông pha chiến trường, hắn muốn tiến cùng tiến, lui cùng lui với nàng.

Nàng là chân ái của hắn.


Ngọn đồi phía tây Trà Lân Thành.

Bốn tên Đại Giang Sơn, dựng trại nơi đây nghĩ ngơi, do không tìm được khách sạn.

Triệu Thị Trinh và Tiểu Thố đã ngủ say trong lều.

Lê Hạo cùng Lê Quý Đôn ngồi bên bếp lửa uống rượu với nhau.

“Nơi đây cũng tốt quá ha bạn thân.”

Từ ngọn đồi phóng tầm mắt ra có thể quan sát thành phố giàu có bên dưới, trên cao là các vì tinh tú thay nhau lấp lánh.

“Ừ, không thuê được khách sạn cũng có cái tốt của nó.” Lê Hạo nhấp một ngụm rượu.

“Nơi nào có bạn thân đều rất tốt.”

“Mày bớt sến súa coi thằng quỷ.” Lê Hạo cốc mạnh vào đầu tên mĩ nam tóc trắng.

“Vòng một này mày với Trinh lo đi, tao không có hứng thú.” Hắn ngáp một tràn dài.

“Tuân lệnh bạn thân. Cậu cứ nghĩ ngơi, mình sẽ quét sạch tụi nó.” Lê Quý Đôn hớn hở.

“Tao ngủ đây, mày cũng nghĩ sớm mai lấy sức mà hành tụi nó.” Hắn ngã người ra thảm cỏ, hai tay gối đầu ngắm trời sao.

“Bạn thân ngủ ngon.” Lê Quý Đôn, ngã người kế bên hắn.


Hơn một giờ sáng.

Sau khi hoàn thành một vòng đại vân chu đầy đau đớn cũng như sảng khoái, Tư Thành mở cửa ra ban công hóng gió.

Váy trắng, tóc dài vũ động trong gió,...

Ánh sáng tinh tú chiếu rọi trên làn da trắng không tì vết của nàng...

Môi xinh ngân nga khúc hát đầy mê ly...

Ánh mắt xanh dương ngắm nhìn tinh tú...

Bầu ngực tròn trịa ẩn hiện sau váy ngủ mong manh...

Tư Thành ngây ngốc nhìn nàng, hắn tiến tới sát ban công để thưởng thức nàng rõ hơn...

Tuệ Nghi với nét đẹp thanh tú thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Thời gian như cô động lại trong khoảnh khắc này, hắn lặng yên chìm đắm trong dư vị ngọt ngào mang tên Tệu Nghi...

Dung nhan của nàng đối với người khác chỉ ở mức hạng trung nhưng đối với hắn nàng là kiểu diễm nhất, nàng là nữ thần của hắn...

“Ngươi chưa ngủ sao ?” Nàng vuốt tóc, môi hồng hé mở đánh thức Tư Thành về thực tại.

“Nếu ngủ thì ta đã bỏ qua một kỳ quan của thế giới.” Hắn trèo qua ban công nắm lấy tay nàng.

Nàng im lặng mĩm cười, mặc kệ tên này nắm tay.

Hắn không gặp sự ngăn cản, tiến lại ôm nàng từ phía sau...

Hắn tham lam ngữi hương tóc nàng.

Hôn vào vai trần gợi cảm...

Đôi tay hắn ôm chặt lấy eo thon, không cho nàng rời khỏi hắn.

Nàng mĩm cười, tựa lưng vào lòng ngực ấm áp của hắn, môi hồng lại ngân nga khúc hát...

Hắn cúi đầu áp má mình vào má nàng, cảm nhận từng nhịp thở của nàng.

Hiện tại thế giới của nàng là Lê Tư Thành.

Với Tư Thành, nàng là hiện thực.

Nàng xoay người lại đối diện với nam nhân...

Ánh mắt chan chứa bắt lấy xúc cảm đối phương...

Ngực tì vào ngực...

Tay thon nhẹ vén làn tóc mềm mại...

Hôn...

Gió biển mang theo hương hoa thơm ngát, sao bằng hương da của nàng.

Làn môi ngọt ngào, lưỡi mềm quấn nhau...

Đôi ba nốt nhạc từ tiếng lưỡi cuộn vào môi...

Hắn rời môi nàng, ánh mắt đầy nhu tình đối diện với lam mục...

“Tuệ Nghi...ta yêu nàng...”

Nàng gương mặt ửng hồng không đáp, chỉ vươn bàn tay ôm lấy gương mặt nam nhân...

Môi lại chạm lấy môi...

Đôi tay hắn từ vuốt ve lưng trần chuyển địa điểm ra đồi núi phía trước...

Nhẹ nhàng đầy tình cảm, tay thon nắn bóp...

Hai hạt lựu hồng bị hắn vo ve, bóp véo đủ kiểu...

Thật là mềm mịn, thật là đàn hồi, thật là ấm áp...

Hành động của hắn làm nàng rạo rực, cảm giác sao mà thoải mái quá, nhịp thở gấp gáp, bên dưới nhục động ngứa ran...

Cậu nhỏ của hắn đã cứng ngắt từ lâu, hắn thèm muốn trở lại cái khoái cảm khi ở khu rừng đó...

“Ta đã không còn trong trắng, ngươi có còn yêu ta không ?” Nàng rời khỏi môi hắn, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.

“Chỉ cần là nàng kiếp này của ta đã mãn nguyện.” Hắn chân thành đáp lại nàng.

Gì chứ thế kỹ nào rồi mà còn quan trọng trinh tiết ?

“Giờ chưa phải lúc để chúng ta...” Nàng xoay lưng về phía hắn, tựu người vào công, trên môi nỡ nụ cười mãn nguyện.

“Thế khi nào chúng ta mới được...” Hắn vòng tay ôm nàng từ phía sau.

“Khi ngươi đủ khả năng đánh bại ta.” Nàng trêu hắn.

“Ặc, có cho ứng trước không đây tiểu thư.” Hắn thở dài.

Gì chứ đánh bại nàng sao ?

Biết bao giờ mới làm được ?

Mang tiếng là có hệ thống mà chả kiếm chát được cái gì cho ra hồn ?

“Được thôi, cho ngươi một cơ hội.” Nàng mĩm cười.

“Cơ hội như nào đây thưa tiểu thư.” Hắn hớn hở, xiết chặt nàng vào người hơn.

“Trong vòng hai vòng đấu đầu tiên không được sử dụng Tinh Không Kiếm để đánh nhau, nếu hoàn thành thì ta sẽ miễn cưỡng hẹn hò với ngươi một ngày.” Nàng ngoái đầu châm chọc nhìn hắn.

“Ớ...” Hắn ngạc nhiên với điều kiện nàng đưa ra.

Thâu Thiên Tinh Không Kiếm là bảo khí duy nhất hắn có, cấp bậc theo hắn ướt lượng là kim cấp, nó đã cứu mạng hắn kha khá lần...

Sắp tới đi đánh nhau kịch liệt mà không được dùng nó thì có hơi.... không ổn.

Ai mà biết trong đám ngoài kia có bao nhiêu con quái vật cơ chứ...

“Ta biết ngươi không làm được mà.” Nàng nhìn hắn lắc đầu châm chọc.

“Một vòng đầu được không, nàng biết đó ta chỉ có mỗi nó là bảo khí ?” Hắn trả giá.

“Hai vòng là hai vòng.” Nàng nhấn mạnh, đôi lam mục ẩn hiện sát khí.

“Được được, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử, hai vòng thì hai vòng.” Hắn giơ tay đầu hàng.

“Hứ ai thèm làm vợ cảu tên dâm tặc như ngươi.” Nàng lạnh lùng quay đi, trong lòng nếm đầy mật ngọt.

Cứ thế, đôi tình lữ ôm nhau đầy tình cảm, thế giới của họ hiện giờ chính là đối phương...

“Tên tiểu dâm tặc này tán gái giỏi quá nhể.” Minh Duệ ngước đầu nhìn ra ban công chứng kiến đôi tình nhân.

Cuộc sống là một vòng tròn của sự trùng hợp...

Đối diện với họ.

Cao Thanh Quyên trong bộ váy ngủ xanh biếc đứng tại ban công đối diện đang chứng kiến đôi nam nữ tình tứ ôm nhau ngắm trời trăng mây gió.

Đôi mắt trân trân nhìn về phía họ.

Tay nàng nắm chặt chiếc điện thoại, màn hình đang sáng lên bức ảnh nàng và người yêu hôn nhau...

Tia sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện nơi hừng đông báo hiệu ngày mới đã đến.

Hoa Hợp Chiến hôm nay sẽ bắt đầu thi đấu.

“Sáng rồi sao, cuối cùng ngày này cũng tới.” Tư Thành chiến ý bắt đầu trào dâng.

“Hôm nay sẽ là sân khấu để ngươi trình diễn.” Nàng buôn tay hắn, xoay người tiến vào phòng.

“Ta đến đây.” Ánh mắt sục sôi khát vọng thanh xuân.


“Đại Giang Sơn đến đây.” Lê Hạo dẫn đầu đội mình tiến về sân thi đấu.

“Bạn thân tiến lên.” Lê Quý Đôn hùa theo hắn, mỗi bước đi của hắn đều phát ra âm thanh du dương.

Triệu Thị Trinh vẫn một thân váy dài màu vàng, đầu đội nón rộng vành che đi ánh mắt đầy sát khí của nàng.

Tiểu Thố tung tăng vui cười trong cung trang nàng công chúa lộng lẩy.


“Hoa Hợp Chiến, chúng ta đến đây.” Mạc Đăng Dung hừng hực khí thế, khoác chiến giáp tử cấp Cao Thanh Quyên tặng dẫn đầu đội Hoa Vũ tiến về đấu trường.

Cao Thanh Quyên với đầm trắng tinh khôi, chân mang giày thể thao cất bước bên cạnh hắn.

Ngọc Nhi trong trang phục thể thao hoạt bát, gương mặt tươi cười tiến lên.

Nhóm họ vừa đến cổng sâ vận động đã thấy Hoàng Ngủ Phúc một thân quần áo thể thao đứng đợi sẵn.


“Tiến lên làm gỏi tụi nó nào anh em.” Tên thanh niên Hoàng Sắc Pháp Sư áo quần lôi thôi dẫn đầu đội Ứng Long lên đường.

Theo sau hắn là 3 tên thanh niên điển trai trang phục chỉnh tề.


Phủ thành chủ Trà Lân...

“Dậy, dậy coi thằng mặt thộn này.” Lê Văn Thịnh đứng trước cửa phòng cậu con trai la hét.

Thằng khứa chết bằm này lại dám dùng trận pháp phong tỏa không gian làm một Linh Đế như ông ta cũng không tiến vào bên trong được.

“Bẩm lão gia, hai hôm nay thiếu gia không về phủ.” Một nha hoàng chạy tới báo cáo với ông ta.

“Cái gì, nó đi bụi à ? Hôm nay là ngày nó thi đấu cơ mà, các ngươi mau đi tìm nó về đây coi.” Ông ta thở dài ngao ngán.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Nhóc con chết bầm này, mày biết hôm nay là ngày gì không đó.” Ông ta quát lớn, thằng con chết bằm còn biết gọi điện về nhà.

“Con biết rồi cha, đội chúng con sẽ tới sân đấu đúng giờ mà.” Giọng nói lười nhác đầu dây biên kia đáp lại.

“Thi đấu cho đàng hoàng đó, đừng có làm mất mặt Trà Lân chúng ta, nghe chưa hả ?”

“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.”

Vừa nói xong thì hắn tắt máy.

“Ơ cái thằng nhóc này.” Lê Văn Thịnh mặt giận đỏ bừng.

“Các ngươi ở nhà chuẩn bị các món mà hắn thích ăn nhất, à nhớ gọi Hoa Đán đến sân Lạc Ngân sẵn sàng chăm sóc cho đội hắn.” Ông ta cất bước khỏi phủ đệ.


Bãi biển xinh đẹp phía đông Trà Lân.

“Còn tới cả hai tiếng nữa mới đến lượt chúng ta, cha cứ làm quá.” Tên thanh niên cỡi trần nằm trên cát biển tắm nắng vứt điện thoại sang một bên.

“Lần này chúng ta là chủ nhà phải thể hiện cho tốt đấy nhé.” Giọng nói luyến láy đầy mê hoặc phát ra từ nữ tử bên cạnh hắn.

“Chơi tất tay thôi chứ lo quái gì tầm này.” Hắn lên tiếng.

Trên bãi biển này đẹp này chỉ có 4 tên thanh niên tắm nắng.

Hai nam điển trai, thân thể săn chắc, với mái tóc bạc óng ánh.

Hai nữ với gương mặt khả ái, thân hình đầy mê hoặc khi chỉ mặc trên người hai mảnh bikini chu mông, ưỡn ngực tắm nắng.


Hôm nay dòng người náo nhiệt đổ về các sân vận động của Trà Lân.

Lễ hội lớn nhất trong hai trăm năm chính thức bắt đầu.

An ninh được thắt chặt tránh mấy thằng ngáo đá thua độ mà làm liều và cả mấy thằng khủng bố thích làm liều...