Chương 14: CHINH PHỤC THẾ GIỚI

Nguyên một đêm dài cả khu rừng tràn ngập hương vị thịt nướng, hai tên Gia Khánh đi săn một vài con thú xấu số bỏ bụng.

Ngọn lửa cháy suốt một đêm liền, tới rạng sáng hôm sau ngọn lửa mới dấu hiệu yếu đi.

Ngọn lửa không tắt đi mà nó tiến vào Viêm Tinh Kiếm trước đó Khánh Dư cắm trên thân rắn.

Ngọn lửa vơi dần đi nhưng sức nóng tại trung tâm của nó càng tăng lên rất nhiều.

Xác con đại xà bị thiêu rụi đến xương cũng không còn, nơi trung tâm ngọn lửa đang cháy , Viêm Tinh Kiếm từ từ biến đổi, kế bên hỏa kiếm là thanh sắt của Gia Khánh đang sáng lên những ký tự cổ xưa.

“Cái đó, Viêm Tinh Kiếm biến đổi rồi.” Khánh Dư bật thốt.

“Sảy ra chuyện gì vậy ?” Gia Khánh hướng vào tiềm thức.

“Thanh kiếm đó đang được rèn đúc nâng cấp lên tử cấp. Toàn bộ thân xác, linh lực và cả linh hồn của con đại xà tam giai được Thâu Thiên Tinh Không Kiếm của mày hấp thụ và chuyển giao hết Viêm Tinh Kiếm. Nó hệ hỏa vừa may ngọn lửa của mày đốt lên rất hòa hợp nên mới sảy ra hiện tượng này.” Hệ thống hướng hắn lý giải.

Gia Khánh hướng đồng bạn giải thích.

“Nâng cấp lên tử cấp luôn sao, quá lời rồi. Chuyến đi đến Trà Lân đánh lộn này có hàng để chơi bời với tụi thiên kim kia rồi, mày đúng là phúc tinh của tao đấy.” Hắn có thể cảm nhận được Viêm Tinh Kiếm bên trong biển lửa đang gia tăng năng lực từng chút một.

Hắn nhảy tới ôm lấy đồng bạn xoay vòng vòng, miệng cười không nguôi.

“Biến thái, bố mày ứ thích giai.” Gia Khánh đẩy hắn ra xa, kiếm chổ ngồi xuống minh tưởng.

Đối với gia thế của tên Khánh Dư này, bảo khí tử cấp hắn hoàn toàn có thể sở hữu nhưng phải đạt đến Linh Tướng thì gia phụ mới cho hắn dùng. Viêm Tinh Kiếm đã đi theo hắn hơn mười năm từ lúc hắn đột phá Linh Úy, đổi sang bảo khí tử cấp khác hắn có chút tiếc nuối. Nay nó có thể được nâng cấp lên tử cấp thì còn gì bằng.

Hiển nhiên, tử cấp nếu đem so với hồng cấp thì chính là chênh lệch giữa trời và đất.

Từng có vị đoán tạo sư nói rằng một tên Linh Sĩ Trung Kỳ sử dụng bảo khí tử cấp có thể đánh chết một tên Linh Tá Đỉnh Phong sủ dụng bảo khí hồng cấp.

Vâng, đó là ông ta nói thế thôi chứ chưa có thằng Linh Sĩ nào làm thử.

Nhưng uy lực của một kiện bảo khí tử cấp thật sự rất khủng khiếp.

Đến khi mặt trời dần khuất bóng, ngọn lửa mới được thanh hỏa kiếm bên trong hấp thụ hết.

Trước ánh mắt đầy mong đợi của Khánh Dư thanh hỏa kiếm dần xuất hiện, nó hoàn toàn thay đổi, không còn là Viêm Tinh Kiếm trước đây nữa.

Kích thước thanh kiếm vẫn như cũ. Một con rắn vảy đỏ lấp lánh uốn lượn thân mình quấn quanh từ chuôi kiếm tới sống kiếm, hồng xà há miệng ngậm vào một phần ba sống kiếm. Lưỡi kiếm có thêm một vết chẻ tạo thành lưỡi rắn bén nhọn. Phía cuối chuôi kiếm viên bảo thạch đó mới xuất hiện phát ra ánh sáng lập lòe. Không gian xung quanh thanh kiếm đang có dấu hiệu rung động không ngừng.

Khánh Dư tiến tới, bắt lấy thanh xà kiếm, cảm nhận liên kết chủ tớ vẫn còn mãnh liệt, tiếng gầm đại xà vang vọng khi hắn truyền linh lực vào.

“Hỏa Xà Trảm.” Hắn đánh ra một kiếm, con đại xà bằng hỏa linh lực lập tức lao ra uốn lượn thân thể tấn công về phía trước.

Ầm.

Vụ nổ chấn động sảy ra, đánh thức tên Gia Khánh. Hàng cây nguyên vẹn phía xa xa bốc cháy dữ dội.

“Mày lại đốt rừng nữa rồi.” Gia Khánh tiến lại nhặt lên thanh sắt của mình, thanh sắt đã trở lại như cũ.

“Cuối cùng thì tao cũng có hàng tốt để chơi rồi ha ha ha.” Hắn vui mừng cười lên oai oải vỗ vai đồng bạn.

Hai tên tiến về phía hồ nước ngâm mình.

“Ê mày không có nhẫn trữ vật hay sao mà lúc nào cũng vác theo thứ đó thế hả, nếu để kẻ khác biết được năng lực nghịch thương của nó thì phiền phức to.” Khanh Dư nhìn sang thanh sắt đánh tiếng.

“Ờ không, tao làm mất rồi, mày còn dư không cho tao đi.” Ánh mắt cầu xin hướng đến tên kia.

“Chờ 2 lão già kia tới để tao xem có hàng không tao sẽ đưa.” Trong lòng hắn thầm nghĩ tên này là quái nào vậy kể cả nhẫn trữ vật bản thân cũng làm mất.

“Thằng ngu này, hệ thống lên cấp 2 mày có được cái không gian hệ thống 2000 mét vuông để cất đồ đó.” Âm thanh vang vọng.

“Ơ, lên cấp hồi nào tao không biết vậy.”

“Mỗi khi mày đột phá một cảnh giới mới sẽ đồng nghĩa nâng cấp hệ thống lên một cấp độ và mở chức năng mới.”

“Thế không có quà nâng cấp hả ?”

“Phần quà trang bị tử cấp, trị giá 20 ngàn tử linh thạch đang chờ mày đó.”

“Nghĩa là tao phải nạp vào 20 ngàn mới nhận được à, cơ mà tử linh thạch là gì thế ?”

“Đơn vị tiền tệ ở thế giới này từ thấp đến cao gồm có ngọc hồng thạch, tử linh thạch và tranh long ngọc. Một trăm viên nhỏ sẽ bằng một viên kế tiếp, cứ thế mà tính.”

“Định mệnh những 20 ngàn viên cơ à, có giảm giá không vậy người anh em.”

“Hàng đã giảm hơn 90 phần trăm theo giá thị trường rồi đó bạn tôi ơi.”

“Mà quà giá trị không đó sao mắc dữ vậy ?”

“Một bộ giáp tử cấp trở lên, một công pháp tử cấp trở lên, 2 vũ kỹ tử cấp trở lên, 4 viên cực phẩm đột phá đan, 7 viên cực phẩm liệu thương đan và một viên cực phẩm bạo linh đan.”

“Ngon thế cơ á. Khoan đã tao đã lên Linh Úy tức là hệ thống cấp 2 vậy còn một chức năng nữa là gì ?”

“Cái bản đồ hôm qua tao cho mày xem đó, cái đấy là bản đồ thế giới. Còn có chức năng trinh sát nữa cơ, mày có thể dùng hệ thống quét quanh bán kính hai dặm và phác thảo bản đồ khu vực cho mày xem xét.”

“Ngon thế vậy y chang hack map rồi còn gì.”

“Chính xác là vậy nhưng mà mỗi ngày chỉ dùng được 2 lần thôi, nâng cấp hệ thống lên sẽ dùng được nhiều lần.”

“Ê hệ thống có bán trang bị với mấy cái vũ kỹ không vậy, hay làm nhiệm vụ nhận thưởng cũng được.” Hắn rất mong chờ một tương lai tươi sáng phía trước mà hệ thống mang đến.

“Mày chỉ có duy nhất một và chỉ một cái nhiệm vụ chính kia thôi đó, dẹp cái ý tưởng đi làm nhiệm vụ phụ để kiếm đồ ngon đi nhé.”

“Mày là hệ thống bị lỗi chắc luôn.” Hắn gào thét trong nội tâm.

“Ừ mà nếu muốn có đồ để chơi, thì mày có thế vượt Thí Luyện Tháp để nhận đồ, chỉ cần lên được Linh Tá là mở ra rồi.”

“Vượt tháp bằng cách nào ?” Hắn hồ hởi.

“Đến lúc đó mày sẽ biết thôi.”

“Mà làm sao để cất đồ vào không gian hệ thống hả ?”

“Đọc thần chú “mở kho cất đồ”, chỉ nhiêu đó thôi. Khi muốn lấy đồ thì cứ suy nghĩ tới nó thì sẽ lấy ra được.”

“Ok.” Hắn làm theo, thanh sắt trong tay nhanh chóng biến mất.

“Ơ sao nó biến mất rồi ?” Trần Khánh Dư la lên.

“À tao vừa cất nó vào không gian riêng rồi. Muốn cất là cất, lấy là lấy, đây nhìn xem.” Vừa dứt lời thanh sắt lại xuất hiện trên tay hắn.

“Mày sở hữu toàn hiếm không vậy hả ?” Khánh Dư trợn tròn mắt.

Vầng ngân nguyệt trên cao chiếu sáng bầu trời đêm huyền ảo ở cái thế giới này.

Không khí trong lành, không khói bụi, tiếng sóng vỗ du dương đưa hai tên vào giấc mộng đẹp.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, từ phía chân trời một con tàu lớn tiến về phía đảo hoang.

“Hai lão ấy đến đón chúng ta kìa.” Khánh Dư hướng nơi xa chỉ chỉ.

Con tàu bằng kim loại loáng bóng cập bến, con tàu không khác gì so với ở Trái Đất chỉ có điều hai bên mạn tàu có năm khẩu đại pháo, Gia Khánh ước chừng con tàu này có thể chứa cả trăm người.

Từ trên tàu hai tráng hán cao to bước xuống hướng Trần Khánh Dư hành lễ.

“Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm mong người bỏ qua cho.” Một tên đôi mắt giảo hoạt lên tiếng.

Bọn hắn có thể đến đây sớm hơn khi nhận được tin cầu cứu, nhưng do cay tên thiếu chủ này dám dùng thuyền cứu hộ trốn đi nên muốn dạy dổ hắn một bài học và hai tên quyết định chạy loanh quanh để câu giờ và trong thời gian này bọn chúng tổ chức tiệc nhậu vui chơi thâu đêm.

“Đến là tốt rồi. Đây là Gia Khánh bạn mới của ta, hắn sẽ đồng hành cùng chúng ta đến Trà Lân.” Hắn chỉ sang Gia Khánh.

“Chào hai tác, cháu là Lý Gia Khánh.” Hắn hướng hai tên đại hán gật đầu ra mắt, thông qua hệ thống hắn biết được hai tên này có cùng tu vi Linh Tướng Hậu Kỳ.

“Lý công tử, người khỏe. Mời thiếu chủ và công tử lên thuyền chúng ta khỏi hành, ngày mai có thể đến được Trà Lân.”

Đây là lần đầu tiên cả hai tên chứng kiến thiếu chủ nhà mình kết bạn với tên nhóc Linh Úy, thiếu chủ nhà hắn vốn tính cách cao ngạo từ nhỏ chưa bao giờ kết bạn với tên nào. Cả hai tên âm thầm cùng quan sát tên nhóc này.

Con tàu lập tức nhắm hướng đông bắc khởi hành.

Gia Khánh được cấp cho một phòng riêng trong khoang tàu, con tàu này được trang bị rất hiện đại, gia nhân phục vụ luôn sẵn sàng nghe lệnh đáp ứng phục vụ hắn mọi lúc.

“Gia thế của mày cũng khủng quá nhỉ, dùng cả Linh Tướng để đầy tớ ?” Gia Khánh tiến lên mạn tàu thì bắt gặp Khánh Dư đang đứng hóng gió.

“Cuộc sống của ta khá chán, sinh ra đã ở vạch đích mà biết bao nhiêu kẻ thèm khát, bản thân ta cũng được gắn cho cái mác thiên tài , địa vị cao cao tại thượng nhưng mà đó không phải thứ tao muốn.” Đôi mắt hắn hướng về bầu trời xa xăm.

“Muốn được tự do tung bay ngoài kia chứ gì ?” Gia Khánh thốt lên, hắn đã xem quá nhiều phim kiếm hiệp các kiểu nên khi nghe những lời tên này nói ra bỗng nhiên có chút gì đó tương đồng.

“Mày rất hiểu tao đó. Tao muốn được cất cao đôi cánh của chính mình để chinh phục bầu trời này. Làm một tiểu bạch kiểm chỉ có thể ngắm nhìn bầu trời kia mà không thể chạm tới, sống như vậy thì sống còn có ý nghĩa gì cơ chứ ?” Đôi mắt hùng hực khí thế.

Những lời tên này nói ra làm hắn có chút ham muốn, sâu tận trong lòng hắn có vô số câu hỏi hiện ra.

Đột phá Thần Minh tìm đường về lại Trái Đất đó là mục tiêu của mình sao ?

Đúng rồi, nó là nhiệm vụ mà hệ thống muốn mình thực hiện cơ mà.

Trở về, đó là thứ mà ba ngày trước khi mình vừa tỉnh lại đã mong muốn mà, trở về với quê hương với tổ quốc, với người thân.

Cơ mà, khi mình trở về thành công thì họ còn không ? Cha, mẹ, sư phụ, mấy bé loli trong võ trường, cô ba hàng xóm,..., và cả Thanh Quyên nữa, mọi người có còn sống không ? Hay thế giới đó sẽ hoàn toàn đổi thay và hắn chỉ là một vị khách từ quá khứ đến ?

À giả sử, cứ cho là mình trở về ngay khi thời điểm mình bắt đầu biến mất đi, mọi người vẫn còn, tất cả vẫn còn ở đó không hề thay đổi gì cả... nhưng, nhưng mà hắn là kẻ giết người, kẻ sát hại hai mạng người, công an đang đợi hắn, gông tù đang chờ hắn, vài chục cuốn lịch đợi hắn sé... hắn trở về, vẫn là kẻ thất bại, một tên vô tích sự chết đi cho rồi...

Trở về để niếu giữ quá khứ sao ? Cái quá khứ mà hắn đã cố gắng nhưng chỉ có thất bại làm bạn...

Chinh phục bầu trời của người thanh niên bên cạnh ôi sao mà nó huy hoàng quá vậy ? Sống một kiếp với nhau mà người ta thì hoành tráng lệ còn mình thì vẫn ôm cái quá khứ khốn khổ và sẽ là một tương lai đầy đen tối nếu trở lại... mình thất bại quá.

Ông trời đã mang mình đến đây, cho mình làm lại cuộc đời ở một thế giới mới như này thì sao mình vẫn đắm chìm trong cái quá khứ đó chứ ?

Phải làm gì ? Đi về đâu ? À mà ta là Ai ? ...

Hắn đứng ngắm nhìn bầu trời trong xanh phía trên với ngổn ngang tâm sự.

“Còn mày, mục tiêu cuộc đời là gì ?” Khánh Dư phá vỡ sự im lặng.

“Chinh phục thế giới.” Hắn vô thức thốt ra.

Chỉ bốn từ, trong vô thức hắn thốt ra bốn từ mà ngay cả chính mình cũng không biết.

Khoan đã, là sao ? Chinh phục thế giới gì chứ ? Mình vừa nói gì vậy ?

Nhưng đúng mà, ông trời đã cho mình làm lại cuộc đời ở thế giới mới thì làm mắc gì mà không tạo ra địa chấn cho mình cơ chứ ?

Mỗi người chỉ có một lần để sống, nhưng hắn thì sao, hắn có tới 2 lần để sống cơ mà, 20 năm thất bại thì sao ? Hắn vẫn còn 20 năm nữa, 20 năm thêm nữa ... và còn nhiều cái 20 năm nữa nếu hắn may mắn sống sót.

Làm lại cuộc đời. Chinh phục thế giới rộng lớn này. Tự do tung cánh bay lượn chinh phục thiên không.

Lý tưởng này ổn lắm chứ.

“Tốt. Lý Gia Khánh, từ giờ phút này mày chính là huynh đệ của Trần Khánh Dư này.” Khánh Dư hai mắt mê ly giơ ta ra trước mặt Gia Khánh.

“Huynh đệ tốt.” Hắn vươn tay bắt lấy.

Cả hai tên hừng hực khí thế, khuông mặt rạng rỡ, tiếng cười vang vọng khắp biển cả.

Khánh Dư cười vì hành trình này có người hiểu hắn và cùng tiến lên với hắn, một người bạn mà hắn đã tìm kiếm rất lâu, không đến với hắn chỉ vì tiền tài địa vị.

Gia Khánh cười vì nhờ tên này hắn có mục tiêu mới để phấn đấu làm lại cuộc đời, thanh xuân của hắn bây giờ mới bắt đầu.

“Lão Ngũ à, nhìn hai tên này sao mà ta nhớ ngày xưa quá đi.”

“Chí khí của nam nhi là phải như vậy chứ, ha ha ha hai tên nhóc này sẽ làm nên đại sự cho coi.”

Hai tên Linh Tướng đứng trong khoang lái nhìn ra hai tên thiếu niên.

Từ giờ phút này, tại nơi này, hai tên đế vương quân lâm thiên hạ ngày sau, bước vào cuộc hành trình đầy gian khổ và khốc liệt.

Trưa hôm sau...

Bến cảng rộng lớn, nhộn nhịp xuất hiện phía trước mũi tàu.

Bọn họ đã tới Thành Trà Lân.

Là thành thị ven biển lớn thứ hai ở bờ tây của Đông Hải Đại Lục, Trà Lân thuộc quyền sở hữu của Đông Sơn Đế Quốc do Long Tộc cai trị. Có bến cảng lớn và là nơi vận chuyển đường thủy và hàng hải đi khắp các nơi.

Nhân khẩu trong thành hơn 20 triệu, nhờ có tài nguyên từ biển cả mà dân cư trong thành rất giàu có, thương hội mọc lên khắp nơi. Phàm những sản vật khoáng sản được Đông Sơn Đế Quốc xuất khẩu sang các đại lục kia, nơi đây cung cấp tới hơn bốn phần.

Trong thành, các kiến trúc hiện đại xen lẫn với cổ kính tạo nên sắc thái mới lạ, đầy mê hoặc...

Nơi đây được đăng cai tổ chức giải thi đấu Thiếu Niên Anh Hùng Chiến, mười năm mới tổ chức một lần giới hạn độ tuổi là năm mươi chín còn tu vi không giới hạn.

Biết bao nhiêu thiên kim chi tử, thiên tài trên khắp Đông Hải Đại Lục và cả các đại lục khác cùng nhau tề tựu về đây để chứng minh thực lực bản thân.

“Đến rồi, nơi đây sẽ là phép thử đầu tiên của hai ta.” Khánh Dư đứng trên mạn tàu nở nụ cười ngạo nghễ.

Gia Khánh hai mắt mở to nhìn về phía bến cảng rộng lớn nhộn nhịp, hồn lực được hắn gia trì nên từng chi tiết nơi xa không thoát khỏi mắt của hắn.

“Nơi đây rộng lớn vậy sao ?” Hắn ngơ ngác.

Một nơi bí ẩn nào đó của tinh cầu.

Tên hắn y nhân đang quỳ trước hồ nước trong xanh không thấy đáy, cự kiếm được hắn sau lưng.

Chính giữa mặt hồ, một đôi mắt đỏ ngầu hé mở.

“Chủ Thượng vạn tuế. Quỷ Sói đã thức tĩnh nhưng hắn không đến gặp người.” Hắn ấp úng.

“Không sao, tên đó vẫn còn chấp niệm năm xưa với ta. Lần này ngươi làm rất tốt.” Giọng nói từ bên trong hồ phát ra.

“Đa tạ Chủ Thượng.”

“Tạm bỏ qua hắn, tên kia cũng đã xuất hiện rồi ta cũng phải đi chào hỏi hắn. Các ngươi ở lại đây đợi lệnh bổn tọa.”

“Tuân lệnh chủ thượng.” Hắc y nhân cung kính hành lễ.

Đôi mắt đỏ dần khép lại cùng với đó nước trong hồ cạn kiệt.

“Cung tiễn Chủ Thượng.” Ba tên hắc y nhân khác xuất hiện kế bên tên kia, cả bốn cùng nhau hành lễ.