Chương 13: THÂN THẾ BẠCH HÙNG

Mặt trời ló dạng phía chân trời, bầu trời Vĩnh Điện Thành được thắp sáng.

Khung cảnh hoang tàng đổ nát khắp nơi.

Cánh rừng ngoại ô thành giờ đây là vùng bình địa, không gian xung quanh vẫn còn đang nức vỡ từng mảng, bầu trời có một vết rách to đùng.

Không một ai dám tiến tới nơi đây.

Mạc gia...

Mạc Đăng Dung cố gắng lê lết từng bước vào sân nhà.

Hắn bây giờ đã lấy ý thức, con Bạch Hùng đã biến mất, thân thể cởi trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, sau một đêm cơ thể của hắn phát tướng rõ ra, tay cầm đại đao oai hùng.

“Thiếu gia người đã về.” Vài tên người hầu lập tức chạy lại đỡ hắn, vẻ mặt bọn họ rất kinh ngạc, nhìn bộ dáng oai hùng của hắn hiện tại, bọn họ không quen.

“Cha ta đâu ?” Hắn gấp gáp hỏi.

“Lão gia đang ở phòng khách quý, công tử người bị thương rồi.”

“Ta không sao, các ngươi đêm qua không bị sao chứ ?”

“Đa tạ thiếu gia, lão gia đã cho mở kho đan dược chúng hạ nhân ổn cả rồi.” Một tên gia nhân có tu vi Linh Tá tiến tới trước mặt Đăng Dung, tay hắn chìa ra viên đan dược thơm nồng.

Đăng Dung tiếp lấy bỏ vào miệng nhai, hắn xoay người đến phòng cha.

“Thiếu...gia đột phá rồi ?” Đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi, mới hôm qua thiếu gia của hắn vẫn là một phế vật Linh Sĩ còn hiện tại thiếu gia đã đột phá Linh Tá, lại nhìn thanh đại đao thiếu gia đang cầm hắn ước lượng cân nặng của nó cũng cả trăm cân.

Hắn vừa bước tới trước đình viện đã bắt gặp Mạc Hịch.

“Cha, nàng sao rồi ?” Hắn chạy tới vội vàng cất tiếng.

“Tiểu tử ngươi chỉ quan tâm tới nha đầu đó, còn thân già này mặc kệ phải không ?” Mạc Hịch ném cho hắn ánh mắt viên đạn.

“Nếu là trước đây thì con không lo nhưng hiện tại cha của con là một Linh Vương cơ mà.” Hắn cười lớn.

“Ngọc Nhi đang chữa trị cho con bé. Vẫn còn vác xác về được xem ra ngươi đã không còn là phế vật rồi ha.” Trong ánh mắt của Mạc Hịch đầy phức tạp, vui có, buồn có, tự trách cũng có và càng nhiều hơn là tự hào.

“Cha à, con có nhiều chuyện muốn hỏi người.” Đăng Dung lời nói đầy nghiêm túc.

Cửa căn phòng phía trước mở ra.

Một thiếu nữ xinh đẹp, tràn đầy xuân sắc bước ra.

“A Ngọc tỷ, nàng ấy sao rồi ?” Đăng Dung hớn hở chạy lại nàng.

“Nàng bị thương khá nghiêm trọng, vết thương đâm ngay ngực trái chỉ cách tim chừng hai phân. Hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, cơ thể của nàng có thể tự chữa thương. Tiểu Hy đang chăm sóc cho nàng.” Ngọc nhi khép cửa lại đi ra.

“Vũ sư sao ?” Mạc Hịch lên tiếng.

“Đúng, nàng có lẽ đã đạt cấp 2, còn trẻ như vậy mà đã là Hoàng Sắc Pháp Sư.” Thiếu nữ tràn đầy tán thưởng cô gái đang nằm trong kia.

“Tiểu tử kia, đêm qua sảy ra chuyện gì mau nói. Ơ ngươi, ngươi đột phá Linh Tá ?” Ngọc nhi hai mắt mở to nhìn thanh niên đối diện.

“Đến phòng ta rồi nói.”

Mạc Hịch quay lưng cất bước. Hai người còn lại cũng nhìn nhau theo sau.

Ba người vừa bước vào phòng, Mạc Hịch đã dùng linh lực phong tỏa căn phòng.

“Được rồi Đăng Dung ngươi nói đi, đêm qua sảy ra chuyện gì ?” Mạc Hịch an tọa.

Ngọc nhi ngồi kế bên châm trà cho hai cha con, nàng vừa là quản gia vừa là y sư ở đây đã nhiều năm.

“Đêm qua con ngủ gục ở đình viện phía sau thì bị đánh thức bởi tiếng gầm của một con gấu. Không hiểu sao tiếng gầm của nó lại rất thân thuộc với con và như nó muốn con tìm đến. Nên con mới chạy theo nó mà tiến về khu rừng kia.”

“Tiếng gấu gầm từ khu rừng sao ? Nếu vậy thì đêm qua chúng ta đều phải nghe thấy mới đúng chứ.” Ngọc nhi thắc mắc quay sang Mạc Hịch.

Mạc Hịch nhấp một ngụm trà : “Nói tiếp đi.”

“Khi con chạy đến thì thấy nàng ấy đang giao chiến với hai tên hắc y nhân, còn một tên nữa hình như đang ngồi trị thương. Và con nghe được âm thanh kêu gọi mình phát ra từ thanh đại đao này, lúc đó nó đang được cắm trên một tẳng đá lớn.” Hắn đưa Định Nam Đao lên.

“Khi đó con tiến tới cầm cán đao và rút ra, sao đó con không biết gì nữa. Khi tĩnh lại thì nàng đỡ cho con một chưởng và một kiếm, kế đó thì cha đến.”

Hắn câm phẫn hai tên hắc y nhân kia.

Hai người kia nhìn kỹ thanh đại đao của hắn, Mạc Hịch đã thử cầm lên nhưng nó quá nặng, nặng một cách kinh khủng, ông ta phải dùng đến tám thành thức lực mới miễn cưỡng nhấc được nó, vậy mà tên quý tử này cầm nó như cầm một que kem.

“Bảo khí này chí ít cũng là kim sắc, có lẽ chỉ có Bạch Hùng mới sử dụng được nó.” Mạc hịch thở dài.

“Bạch Hùng ?” Hắn và Ngọc nhi nhìn nhua thắc mắc.

“Huyết mạch của Đăng Dung là dị biến, bên trong nó có huyết mạch Ám Kim Hùng của ta và huyết mạch hoàng thất Tiên Tộc của mẹ nó.”

“Mẫu thân là hoàng thất Tiên Tộc sau ?” Hắn há hốc mồm, hắn chỉ biết mẫu thân mất sau khi hạ sinh hắn.

“Nàng là thất công chúa của cựu Hòang Đế Tiên Tộc, một công chúa rất lương thiện, giàu lòng nghĩa hiệp. Sáu mươi năm trước, sau khi ta đột phá Linh Vương đã quyết định chu du tới Phù Nam Đại Lục, tại nơi đây ta đã tình cờ gặp gỡ nàng. Như ông tời sắp đặt nhân duyên, ta và nàng yêu nhau say đắm từ lần đầu gặp gỡ.”

“Ta được sự ủng hộ từ ông ngoại Đăng Dung đã hướng đến nàng cầu hôn, và nàng đồng ý nên duyên phu thê. ” Nước mắt Mạc Hịch lăn dài trên khóe mắt.

“Phu thê chúng ta sống với nhau vui vẻ trong hai mươi năm, khi biết nàng có con ta đã rất vui mừng, đó có thể là ngày vui nhất cuộc đời ta.” Ông ta tiến lại xoa đâu Đăng Dung.

“Ngày nàng lâm bồn, cũng là ngày khinh hoàng nhất đời ta. Nguyên soái dưới trướng hoàng đế dấy binh tạo phản, hắn nắm hoàn toàn binh quyền tấn công trực tiếp vào kinh thành và đồ sát hoàng tộc, ông ngoại của con khi đó đang bế quan đột phá Thần Quân bị phản phệ nên bị hắn giết hại.

“Khi con chào đời đã cất tiếng gầm chấn động đất trời, chân thể Bạch Hùng đã từng xuất hiện trong điển tịch cổ đại nay lại tái xuất thế gian. Hiển nhiên con trở thành mục tiêu săn đuổi của tên nguyên soái kia.”

“Khốn kiếp.” Đăng Dung gào lên, nắm đấm siết chặt, hắn không ngờ gia thế của mình lại như vậy.

“Đại hoàng tử anh dũng mở đường máu cho tam hoàng tử mang theo cả nhà ba người chúng ta chạy khỏi kinh thành. Truy binh do hai tên Linh Đế dẫn đầu đuổi theo. Tam hoàng tử quay lại đồng quy tận với một tên trong đó, mẹ con vì bảo vệ cho con đã sử dụng cấm thuật phong ấn của Tiên Tộc, mượn sức mạnh của Khuê Tinh phong ấn chân thể cùng huyết mạch của con, sau đó... sau đó nàng tự bạo chôn vùi đội quân truy sát.”

Mạc Hịch thẫn thờ ngồi xuống ôm con trai vào lòng.

Ngọc Nhi ngồi kế bên đôi mắt đẫm lệ.

“Sau đó ta mang theo con đi theo đường biển, vô tình cứu được cả nhà Ngọc Nhi khi bọn họ bị hải tặc tấn công, chúng ta quyết định vượt hải trình tới nơi đây mai danh ẩn tích.”

“Tên tể tướng đó tên là gì vậy cha ?” Đăng Dung gầm từng lời, kẻ này dù có phải chết cũng phải trả thù.

“Cha sở dĩ không cho con tu luyện chính là sợ ngày hôm nay, khi con biết thân thế sẽ bị thù hận che mắt, cả cha và mẹ con chỉ muốn con có cuộc sống an bình tiêu diêu tự tại.” Ông ta thở dài.

“Hắn tên là gì ?” Định Nam Đao phát sáng, Bạch Hùng lại xuất hiện, uy áp của hắn tỏa ra hắp phòng bức lui cả Mạc Hịch, Ngọc Nhi bật ngữa ra sau.

“Trần Thủ Độ, đương kim quốc sư Tiên Ti Đế Quốc.” Mạc Hịch ngập ngừng, kẻ thù quá cường đại, trong tay hắn chính là một đế quốc thống lĩnh gần như cả một đại lục Phù Nam.

“Trần…Thủ…Độ.” Cái tên này hắn vĩnh viễn ghi nhớ.

“Hắn không xưng đế sao bác ?” Ngọc Nhi thắc mắc.

“Bởi hắn không phải là tộc nhân Tiên Tộc, xuất thân của hắn là một dấu hỏi lớn. Nếu xưng đế chỉ e rằng tam đại tộc kia sẽ mang quân đánh hắn. Hiện tại hắn ta nắm giữ triều đình, lập một tộc nhân Tiên Tộc làm hoàng đế để che mắt thiên hạ. còn có thông tin mật báo năm xưa mà đại hoàng tử thu thập được chính hắn là kẻ đã ra tay sát hại Huệ Túc Tiên Vương.” Mạc Hịch thở dài.

“Cha con ta đã sống hèn nhát 40 năm rồi, con không muốn phải trốn chui trốn nhủi như này nữa, xin cha hãy để con tự đi con đường này.”

Mạc Đăng Dung quỳ xuống dập đầu trước Mạc Hịch, hai hang lệ rơi cùng ánh mắt quyết tâm…

Bờ biển Vĩnh Điện Thành.

“Trở về với chủ nhân của ngươi đi.” Tích Quang ném mạnh Ngân long Thương về hướng Mạc gia.

“Ta rất muốn xem cơn gió chướng này có thay đổi được thời đại này không.”

Thân ảnh hắn biến mất như chưa từng tồn tại.

Ngân Long Thương như ngôi sao chổi bay xoạt qua bầu trời Vĩnh Điện Thành. Nó trở về với chủ nhân của mình.

Phòng khách Mạc Gia…

Nha đầu dể thương đang ngồi ghi ghi chép chép. Cao Thanh Quyên đang mê mâng nằm trền giường cách nha đầu chỉ vài bước chân.

Sắc diện nàng giờ đây đã có nhiều hơn một tia hồng hào.

Bỗng…

Một thanh trường thương lấp lánh ngân sắc xuyên thủng mái nhà cắm mũi thương xuống ngay kế bên giường ngọc.

AAAAAAA….Nha đầu la lên hốt hoảng.

“Là phòng khách.” Mạc Hịch nhanh chóng lao ra, Đăng Dung và Ngọc Nhi theo phía sau.

“Cái này là…” Mạc Hịch đôi mắt dán chạt vào thanh trường thương.

“Lão gia, thứ…thứ đó từ trên trời rơi xuống.” Nha hoàng hốt hoảng chỉ tay vào thanh ngân thương.

“Cha, đó là trường thương của nàng ấy, đêm qua chính mắt con đã nhìn thấy nàng dùng nó để đối chiến với bọn hắc y nhân.” Đăng Dung khá bất ngờ khi nó xuất hiện tại đây.

Ngân Thương liên tục sáng lên, tiếng long ngâm của nó vang vọng khắp căn phòng.

Định Nam Đao trên tay của Đăng Dung cũng sáng lên, tiếng gấu gần đáp lại long ngâm.

Linh khí trong căn phòng ùa về không ngớt, chúng tiến thẳng vào người Cao Thanh Quyên. Một tầng ma pháp lực hoàng sắc bao phủ lấy nàng.

Trên đôi nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Thần khí cộng hưởng sao.” Ngọc Nhi che miệng thốt lên.

HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ TRUYỀN THỪA HÙNG ĐAO, NHẬN ĐƯỢC MỘT LẦN HIỆU TRIỆU ĐAO PHÁP, MỘT LẦN HIỆU TRIỆU VŨ KỸ, 5 VẠN LONG TRANH NGỌC.

Âm thanh Tiểu Quyên vang vọng trong tiềm thức nàng.

“Hoàn thành rồi sao ? hơn hai năm rồi mới hoàn thành được.”

“Tiểu thư đang rất yếu, người hãy vận dụng Huyền Thiên Bảo Lục phối hợp cùng Ngân Long Thương trị liệu đi ạ.”

“Ta đang ở đâu đây ?”

“Mạc gia, nhà của Mạc Đăng Dung. Hắn chính là tân chủ nhân của Định Nam Đao.”

“Xem ra hắn đã an toàn.” Nàng lại lâm vào giấc ngủ say.

Cách đó vạn dặm trùng dương…

Mặt trời lên đến đỉnh trên hoang đảo.

Lý Gia Khánh đăng co giò lên chạy trốn, hắn lạng lách đánh võng chạy vòng quanh khu rừng.

Thanh sắt được hắn giắt sau lưng.

Phía sau hắn là một con đại xà vảy lấp lánh xanh lục, dài hơn trăm mét, một cái đớp của nó có thể nuốt trọn cả chục con bò, ấy là do tên Gia Khánh ước đoán thôi, thực tế nó có thể đớp cả một cây cổ thụ.

“Thằng kia xong chưa vậy.” Hắn vận chuyển phong linh lực vào đôi chân chạy trối chết.

“Nó chưa xong đâu, mày cố chạy thêm một vòng nữa đi.” Hệ thống đáp lời hắn.

“Cái gì, nãy giờ đã 4 vòng quanh khu rừng rồi đó. Tao mệt quá rồi.”

“Một là chạy tiếp, hai là quay lại chơi nó, tùy mày chọn.”

Hắn đành cắn răng chạy tiếp.

“Thằng này được đó, bị nó đuổi theo hơn hai tiếng mà chưa xuống sức.” Trần Khánh Dư trên cây cổ thụ gần đó quan sát.

Số là hai tên này sáng sớm thức dậy không có gì làm nên đi thám hiểm toàn đảo, những tưởng đã giải quyết con Khế Vũ thì đảo này hoàn toàn yên bình ai ngờ đâu giữa đường hai tên này bị con lục xà tam giai ở đâu thò đầu ra rượt.

Cả hai tên cũng phản kháng nhưng không hoàn toàn gây được thương tích cho nó mà chỉ kiến nó càng điên tiết hơn.

Thế là theo ý của Trần Khánh Dư, tên Gia Khánh sẽ đánh lạc hướng còn hắn sẽ bố chí bẫy.

“Xong.” Khánh Dư phủi tay, hắn vung kiếm chém gãy một cổ thụ phía xa báo hiệu.

“Hừ giờ mới chịu xong.” Gia Khánh nghe tiếng cây gãy lập tức nhắm ngay hướng đó tăng tốc.

Con đại xà bám theo sát hắn, từng cái rang nanh nhọn hoắc hai bên hàm hé mở.

Mắt thấy sắp đến được cây cổ thụ tên kia đang nấp hắn cứ tưởng mình sẽ được cứu.

Sụp.

Hắn trượt chân, té xuống một cái hố nhỏ vừa đủ thân hắn.

Con đại xà trường qua cái hố vẫn tiến tới trước cây cổ thụ lớn phía trước, vì tên nhân loại đã chém nó đang trên đó.

Nhưng nó đâu biết rằng thiên la địa võng được tên kia sắp đặt đang chờ nó.

Xoẹt…. Ầm Ầm Ầm…

Hàng loạt cây cổ thụ xung quanh bị những sợi kim loại sắc mỏng mà Khánh Dư đã sắp đặt trước đó cắt đức ngã xuống đè lên thân con đại xà.

“Đại Hỏa Thủ.” Khánh Dư phóng lên tung xuống hang chục nắm đấm lửa, ý đồ thiêu chết tên đại xà này.

Chỉ sau vài hô hấp, ngọn lửa bừng cháy dữ dội trên các cây cổ thụ.

Gia Khánh chật vật bò lên khỏi hố.

Tiếng gầm thảm thiết của con đại xà vang vọng.

Phía trước là biển lửa do tên kia tạo nên, hắn nâng ngón tay cái về phía tên đồng đội. hắn chạy vòng qua biển lửa tiến tới nơi tên kia đang đứng.

Biển lửa vẫn cháy dữ dội, âm thanh con đại xà đã tắt.

Sau hơn vài giờ cháy thì ngọn lửa dần tang.

Bên trong hình dáng một con đại xà cuộn mình, miệng há to hung tợm, toàn thân đen thui dần lộ diện.

“Lột Xác. Cẩn thận nó nhào ra nhai mày đó.” Âm thanh vang lên bên tai Gia Khánh.

“Cái gì ?” Hắn hốt hoảng, lập tức rút thanh sắt sau lưng ra long ngự.

Khánh Dư thấy tên này rút bảo khí cũng ngạc nhiên.

“Nó còn sống.” Gia Khánh lên tiếng, hồn lực gia trì vào nhãn áp tập trung nhìn vào xác con rắn phía trước.

Từ miệng con đại xà cháy đen, một con bạch xà lao ra về phía 2 tên này.

Ầm.

Gia Khánh lao lên trước dung thanh sắt đánh vào đầu nó.

Trường kiếm xuất hiện trên tay Khánh Dư hắn phóng lên cổ thụ, trường kiếm rực lửa, từ trên hắn đâm xuống. Hỏa kiếm đâm xuyên thân rắn.

Lớp vảy xanh lục của con rắn đã mất, giờ đây hắn có thể dung kiếm mà đâm vào da thịt nó.

Nó rống lên đau đớn, thân thể uốn lượn gồng lên đánh bay 2 tên khốn kiếp ra xa.

Hỏa Kiếm vẫn còn cắm trong thân nó.

“Khánh Dư cho tao mượn lửa.” Gia Khánh hướng tên đồng đội yêu cầu.

“Đại Hỏa Cầu.” Khánh Dư từ miệng phun ra 5 quả cầu lửa hướng về Gia Khánh.

Phong linh lực vận chuyển vào thanh sắt. Hỏa cầu bắn tới lập tức được thanh sắt nhận lấy, lửa gặp gió bừng cháy lên dữ dội.

Dậm nhảy lấy đà, từ trên hắn nhắm ngay đầu con rắn đâm xuống.

Phập…

Thanh sắt hừng hực hỏa diễm xuyên qua xọ não đại xà.

Ngọn lửa bừng lên khủng khiếp một lần nữa thiêu đốt con rắn xấu số.

Gia Khánh buôn tay khỏi thanh sắt, chạy ra xa tránh ngọn lửa hung tợm đang cháy.

Đôi tay hắn bị phỏng khá rát.

Với những gì hắn biết về thanh sắt này thì nó sẽ không bị ngọn lửa này thiêu rụi đâu.