Chương 12: QUỶ SÓI

Tên hắc y nhân tiến lại gần chiếc quách trắng, từ nhẫn trữ vật hắn lấy ra một phiến đá trắng đặt lên đồ án nhật nguyệt.

Chiếc quách được điêu khắc từ bạch ngọc quý hiếm, hai con Ám Kim Hùng được khắc đối sứng hai bên chiếc quách. Trên nắp quách chỉ điêu khắc đồ án nhật nguyệt lồng vào nhau.

Chiếc quách này có niên đại rất cổ.

“Mục tiêu của ngươi là thứ trong đó ?” Tích Quang cầm Ngân Long Thương trong tay, chỉa mũi thương về phía hắc y nhân.

“Chủ nhân đời trước của Định Nam Đao đã phong ấn hắn hơn hai mươi vạn năm, đây là lúc hắn lấy lại bóng tối của chính hắn. Dựa vào ngươi đủ ngăn cản hắn trở lại không.”

Hắc y nhân tay cầm cự kiếm, sát khí quanh thân bùng phát.

“Cứ thử xem.” Hai mắt Tích Quang đỏ ngầu, nụ cười luôn nở trên môi hắn.

Vầng ngân nguyệt tỏ sáng hơn bao giờ hết. Tia ngân nguyệt xuyên qua từng kẻ lá, chiếu rọi lên phiến đá trên chiếc quách...

Phiến đá tan chảy hòa vào đồ án bên dưới.

Đồ án nhật nguyệt trên chiếc quách sáng lên. Mặt trăng bên trong xoay tròn.

Cạch...

Nắp quách tách ra 2 nữa, tia sáng mặt trăng chiếu rọi vào bên trong.

Các ngọn lửa đang cháy do chiến trường trước đó để lại đột nhiên tiến thẳng vào bên trong chiếc quách.

Không gian xung quanh chỉ còn lại ánh sáng từ vầng ngân nguyệt trên cao chiếu rọi.

Nụ cười miễm xuất hiện trên môi hắc y nhân kia.

Tích Quang trong mắt có một tia hứng thú và càng nhiều hơn là chiến ý, tên này lâu lắm rồi chưa được đánh nhau.

Húuuuuuuuu .....

tiếng sói tru dài từ bên trong chiếc quách vọng ra.

Bàn tay được bao phủ trong đôi găng đen đặt lên thành quách.

Thân ảnh đen nghịt từ trong chiếc quách dần đứng dậy, hắn ta từ từ bước ra ngoài.

Thân thể nhân loại khoác trên mình bộ giáp đen loáng bóng phản chiếu ánh sáng soi rọi vào hắn.

Đầu sói hung tợm với chiếc sừng dài nhọn trên đỉnh đầu, đôi ngươi của sói thuần một màu vàng đang lóe sáng, đồng tử hắn là một đường thẳng.

Cả thân thể hắn, trước ra sau chỉ có hai màu, đen toàn thân và đôi ngươi màu vàng lóe sáng.

Vầng ngân nguyệt chiếu sáng lên người hắn, càng tô thêm nét oai hừng và hung tợm của hắn.

“Mặt trăng bao giờ cũng ấm áp.” Hắn cất giọng khàn khàn, ngẩn đầu nhìn vầng ngân nguyệt, trong đôi mắt có một tia thưởng thức.

“Quỷ Sói, Chủ Thượng muốn gặp ngài.” Tên hắn y nhân đi đến kế bên hắn.

“Chính ngươi đã giải thoát cho ta sao ?” Quỷ Sói quay qua đối mặt với hắn.

“Đúng, là ta theo lời Chủ Thượng mang ngài trở lại với bóng tối này. Chủ Thượng rất muốn gặp ngài.”

Tên hắc y nhân cung kính hành lễ, kẻ này mới là mục đích chính của nhiệm vụ mà ba năm nay hắn theo đuổi. Định Nam Đao có cũng được mất cũng chẳng sao, quan trọng là nó phải được mang đi khỏi chiếc quách.

“Tốt thôi.”

Quỷ Sói đột ngột đánh ra một quyền nhắm ngay ngực tên hắc y nhân.

Keng.

Hắc y nhân lập tức phản xạ nâng cự kiếm ra trước chống đở quyền thủ bất ngờ đó.

“Hửm,....thú vị.” Tích Quang nhếch môi, hắn không ngờ lại có cảnh tượng này.

“Đây là ý gì ?” Ánh mắt đỏ ngầu nhìn Quỷ Sói.

Hắn chống đỡ thành công quyền thủ nhưng cũng bị uy lực của nó bức lui ra sau vài mét.

“Năm xưa hắn nợ Lê Long Đỉnh ta một mạng, bây giờ hắn giải thoát cho ta, xem như không ai nợ ai. Một quyền này chính là ta cảnh cáo hắn.” Quỷ Sói nhìn sang hắc y nhân, uy áp của bậc đế vương từ đôi hoàng mục đánh thẳng vào linh hồn tên hắc y nhân.

Phụt.

Hắc y nhân phun ra một ngụm máu đen. Tên Quỷ Sói này chỉ bằng một ánh nhìn đã khiến hắn thổ huyết.

Đây là thực lực của tồn tại phía trên Thần Vương.

“Ngươi hãy ghi nhớ, những kẻ dám chống lại Chủ Thượng sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu.” Hắn nhìn từ Quỷ Sói lại liếc sang Tích Quang.

Thân ảnh của hắn lập tức biến mất.

Quỷ Sói hướng đôi mắt về phía thanh niên đối diện.

“Ngân Long Thương chọn ngươi làm chủ nhân sao ? Ánh mắt của nó ngày càng tệ hại.” Ánh mắt của hắn ngừng lại trên thanh trường thương Tích Quang đang cầm.

“Ta không phải chủ nhân chính thống của nó. Nhưng dường như ngươi đang xúc phạm tới ta đó.” Tích Quang đằng đằng sát khí.

Hắn cần một lý do để đánh nhau, và tên Quỷ Sói này vừa cho hắn lý do đó.

Thân hình của Tích Quang vẫn ở đó nhưng khi âm thanh vừa dức thì hắn đã đâm mũi thương bén nhọn tới trước ngực Quỷ Sói.

Quỷ Sói không hề né tránh cú đâm chí mạng.

KENG...

Mũi thương của chạm vào bộ giáp của hắn nhưng không xuyên thủng được.

Thân ảnh Quỷ Sói biến mất.

Tích Quang thu hồi Ngân Long Thương, thanh Quỷ Ảnh Kiếm xuất hiện trên tay hắn.

Xoay người chém mạnh ra phía sau.

KENG.

Hắn chém trúng hữu quyền của Quỷ Sói.

4 ánh mắt ngập tràn chiến ý nhìn nhau.

“Quỷ Ảnh Kiếm, nhưng không phải Quỷ Ảnh Kiếm. Ngươi là Quỷ Vương tộc trưỡng.”

“Cựu tộc trưỡng, giờ hiện tại ta đang thất nghiệp, rất cần kẻ nào đó có thể giúp ta giải tỏa tâm trạng.” Tích Quang nở nụ cười đầy hưng phấn.

“Để ta xem bãn lĩnh của Quỷ Tộc thế hệ này tới đâu.”

Quỷ Sói phóng lên không trung, phía sau hắn là vầng ngân nguyệt chiếu rọi.

Trên tay hắn, một thanh Bán Nguyệt Đao sáng loáng.

Tích Quang phóng lên không hướng về phía Quỷ Sói, hai tay hắn hiện tại là hai thanh Quỷ Ảnh Kiếm. Đôi tay hắn đã chuyển hóa thành Quỷ Thủ màu tím.

“Ảnh Nguyệt Trãm.” Lưỡi đao sáng lên, Quỷ Sói hướng kẻ kia trảm tới.

“Quỷ Ảnh Trảm.” Tích Quang đáp lại hắn.

ẦM...

Hai tên lao vào va chạm nhau giữa không trung.

Song kiếm đối kháng Bán Nguyệt Đao.

Kiếm khí hòa cùng đao khí phóng xuất cắt đức hàng chục cây cổ thụ trong cánh rừng bên dưới.

Cả 2 nảy bậc ra phía sau, lại tiếp tục lao vào nhau không biết bao nhiêu lần.

ẦM...ẦM...ẦM...

Mỗi lần hai tên va chạm nhau đều gây ra vụ nổ lớn giữa không trung.

Cánh rừng phía dưới dần bị sang phẳng.

Hai tên tạm tách nhau ra, cách xa cả dặm.

“Bán Nguyệt Trảm.” Quỷ Sói xoay đều Bán Nguyệt Đao đánh ra hàng loạt đao quang.

Tích Quang phóng thanh kiếm từ tả thủ của hắn với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường tiến tới Quỷ Sói.

Sau khi phóng kiếm hắn hai tay cầm chuôi kiếm nâng lên cao vận lực, sát khí bao bọc toàn thân hắn.

Thanh kiếm được hắn ném đi xuyên qua vài đao quang dần tiếp cận vị trí Quỷ Sói.

“Quỷ Ảnh Phần Thiên Trảm.” Một trảm chẻ đôi bầu trời được hắn đánh ra nhắm ngay đầu Quỷ Sói.

Hắn thay thế vị trí của thanh quỷ kiếm trước đó ném đi, còn thanh quỷ kiếm đó thay thế vị trí hiện tại của hắn. Quỷ kiếm đó bị đao quang chém nát thành nhiều mảnh.

“Không tệ, Tịch Diệt Thương Lang.” Từ bên hông Quỷ Sói vung đao chém lên đối kháng với đại trảm của Tích Quang.

Nhìn bề ngoài trảm của Quỷ Sói không hề có biến hóa gì to lớn, nhưng uy lực của nó đã cắt đứt bình địa bên dưới thành hai phần.

ẦM...

Vụ nổ khủng khiếp giữa không trung chấn động cửu thiên. Dư chấn từ vụ nổ lan ra bát phương.

Bầu trời phía trên bị chém thành hai nữa, phía dưới bình địa cũng bị chém thành hai nữa.

Tại nơi giao nhau của 2 nhát trảm vừa rồi, không gian bị nức vỡ từng mảng, nó đang lan rộng ra thêm.

Hai tên vừa ra đòn bị đánh bật ra xa, rơi xuống mặt đất.

Không ít sinh vật trong rừng bị âm thanh vụ nổ giết chết.

Mạc Đăng Dung vừa ra khỏi khu rừng bị dư chấn vụ nổ đánh bay, miệng phun đầy máu, hắn cảm nhận mình bị gãy một vài cái xương.

“Cái...gì...nữa...vậy...trời.” Hai mắt hoảng sợ nhìn về khu rừng phía xa, hắn hô hấp một cách khó khăn.

“Trận chiến của Bán Thần luôn khủng khiếp như vậy.” Mạc Hịch miệng đầy máu bế Cao Thanh Quyên trên tay chạy theo đường mòn trở về Mạc Gia. Hắn không dám đạp không di chuyển tiếp.

Trong Vĩnh Điện Thành, hàng loạt kẻ có tu vi từ Linh Tướng trở xuống đột ngột thổ huyết. Bọn chúng hoảng sợ quỳ rạp xuống đất nức nở cầu xin đấng tối cao che chở.

“Lập tức phong tỏa toàn thành. Trận pháp phòng thủ kích hoạt đến mức cao nhất.” Lão gia tử thân khoác trường bào, tay cầm quyền trượng, ngự không mà đứng ra lệnh cho đám Pháp Sư phía dưới. Hắn là thành chủ Ngô Thì Nhậm, một Lam Sắc Pháp Sư.

Tám tên Hoàng Sắc Pháp Sư và bốn tên Lục Sắc Pháp Sư xuất hiện tại mười hai vị trí trọng yếu xung quanh Vĩnh Điện Thành.

Bọn họ cùng nhau kết ấn, ma pháp lực được điều động đến cực hạn. Tại nơi họ đứng vòng tròn ma pháp sáng lên và ngày càng được mở rộng.

Mười hai vòng tròn ma pháp đang xen vào nhau, cùng lúc đó một tầng năng lượng ma pháp thất thải quang mang bao trùm toàn thành.

“Bọn Bán Thần rãnh lắm hay sao mà kéo tới đây đánh lộn vầy trời.” Đôi mắt thâm quầng hướng về phía khu rừng xa săm. Ma pháp lực ông ta liên tục tiến vào vòng phòng hộ gia trì thêm.

Tích Quang bị đánh bay vào một vách núi lớn, kiếm trong tay đã nát hiển nhiên đó chỉ là thanh kiếm được hắn rèn ra, chỉ là một kiện kim cấp.

Chật vật bước ra khỏi hang núi, hắn vươn người lắc vai lấy lại khí thế, nụ cười vẫn nở trên môi của hắn. Va chạm khủng khiếp đó không hề gây nên thương tích cho hắn.

Nhìn về nơi phương xa sát khí lại bừng cháy lên, hắn tiến vào trạng thái Đại Quỷ Chi Lực...

Quỷ Sói bị đánh bay xuống mặt đất, nơi hắn rớt xuống hình thanh một hố sâu có chu vi vài trượng.

Phóng người lên mặt đất mắt nhìn về nơi xa xăm.

Bộ giáp đen trên người hắn có vết nức dài ngay ngực còn lại tất cả đều ổn, Bán Nguyệt Đao nguyên vẹn không một vết xước.

“Thế giới này thay đổi quá nhiều, ta đã ngủ quá lâu rồi, kakaka.”

Hắn cười lên một tràng dài vì hưng phấn.

Húuuuuuu.

Hư ảnh một con sói đen khủng bố xuất hiện phía sau hắn cất tiếng hú vang vọng, chân thể của hắn.

“Tham Lang Khiếu Thiên.” Hắn gầm lên một tiếng, chân dậm đất lấy tốc độ cao bắn người lên không trung.

Hắn hòa mình vào Bán Nguyệt Đao làm nó to ra gấp đôi, toàn đao chuyển hóa thành hình bán nguyệt vàng chói. Con sói đen miệng ngậm lấy vầng bán nguyệt lao nhanh về phía trước, nơi nó đi qua không gian bị cắt ra hai nữa.

Tích Quang hai tay kết ấn, đã lâu lắm rồi hắn chưa kêu gọi nó ra chiến đấu.

“Địa Ngục Thủ : La Sinh Môn Chi Thủ.”

Cánh cổng địa ngục một lần nữa mở ra, trên thế gian này hắn là kẻ duy nhất mở ra được cổng địa ngục để triệu hồi Quỷ Thủ.

“Tiến lên.” Hắn đấm mạnh tả thủ về phía trước, Quỷ Thủ khủng bố theo lệnh hắn đấm thẳng về phía tên Quỷ Sói đang đến.

Không gian bị nấm đấm này nghiền ép thành mảnh vụn.

Cùng lúc đó Ngân Long Thương lại xuất hiện trên tay hắn.

Quỷ Thủ va chạm với Hắc Lang.

Hai bên căng thẳng gồng nhau.

Không hề có âm thanh nào vang lên. Từ nơi va chạm ánh sáng chiếu rọi tỏa ra bốn phương tám hướng, nó như một mặt trời giữa trưa.

Sinh linh trong Vĩnh Điện Thành kinh hãi tột độ, nhiều kẻ có tu vi cao đã nhanh chóng chạy trốn.

XOẸT.

Hắc Lang miệng ngậm đao quang bán nguyệt thành công xuyên phá Quỷ Thủ, nhưng mà nó cũng tiêu hao không ít.

“Ngân Long Thiết Đảm.” Tích Quang hòa cùng Ngân Long Thương thành một con Ngân Long dài hàng chục trượng, uốn mình tiến tới vồ lấy Hắc Lang.

Chiêu thức này Cao Thanh Quyên đã thi triễn để giết chết tên Hắc Hổ.

ẦM.

Thêm một vụ nổ hình nấm khủng khiếp sảy ra.

Ngân Long và Hắc Lang bị triệt tiêu.

Dư chấn lan rộng ra, nó tiếng tới Mạc Đăng Dung, hắn vẫn đang cố sức chạy nhưng chưa vào được thành.

Tia tử vong đang đến gần hắn.

Đôi mắt hắn sáng rực lên, con Bạch Hùng lại hiện ra, ý thức hắn mất đi.

“Yểm Nguyệt Trảm.” Hắn gầm to, vung đại đao trảm mạnh về phía trước đối kháng với dư chấn.

ẦM.

Vụ nổ nhỏ sảy ra trước mặt hắn.

Đao quang hủy diệt một phần dư chấn, mạng sống của hắn đươc bảo toàn.

Hắn trong trạng thái mất ý thức tiếp tục xoay người chạy về thành, Bạch Hùng sau lưng cất bước theo hắn.

Trận pháp phòng ngự của Vĩnh Điện Thành lập tức tan vỡ, mười hai Pháp Sư thổ huyết gục xuống tại chổ.

Ngô Thì Nhậm phun ra một ngụm máu nhưng ông ta vẫn đứng vững nơi đó, ma pháp lực điều động liên tục, một vòng bảo hộ nữa đang được hình thành.

“Dù có phải bỏ mạng già này, ta cũng không cho phép có thêm thương vong.”

Tường thành của Vĩnh Điện Thành sau một dư chấn chính thức thành cát bụi.

Kiến trúc cổ kính trong thành bị hủy đi không ít.

Nhờ có lớp phòng hộ nên thương vong không nhiều. Mười hai vị Pháp Sư hộ thành ngã xuống vì hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh.

Tích Quang và Quỷ Sói cùng rơi xuống đất sau vụ nổ.

Bọn họ cách nhau chỉ mười mét, trên gương mặt cả hai đều nở một nụ cười.

“Dòng máu Quỷ Tộc thuần túy nhất, lại dùng được cả 2 Quỷ Thủ, ngươi xứng đáng là Quỷ Vương Chi Chủ mạnh nhất trong lịch sử.” Quỷ Sói tán thưởng đối thủ.

Trên người hắn một vết đâm xuyên ngực phải hiển hiện, máu tươi không ngừng chảy ra.

“Hờ hờ quá khen quá khen, được đích thân Quỷ Vương Đệ Nhất khen tặng cũng vui đó chứ, ha ha ha.” Tích Quang tựa người vào Ngân Long Thương cười to.

Vết chém kéo dài từ vai trái xuống hông phải đang từ từ khép lại.

Ánh mặt trời dần xuất hiện phía hừng đông.

“Hôm nay đến đây thôi, khi rãnh ta sẽ đến tìm ngươi. Trận này rất sảng khoái.”

“Cái tên Chủ Thượng gì gì đó muốn hợp tác với ông thống trị thế giới này sao ?” Tích Quang bất chợt hỏi.

“Hắn đã từng là người thân nhất của ta, nhưng đó là chuyện của quá khứ. Ta đã từng cùng hắn thống trị thế giới này, nó hoàn toàn không phải là con gió mà ta tìm kiếm.” Giọng nói ông ta có chút u buồn.

“Sát Thần ?” Tích Quan bất chợt thốt ra những lời mà hắn không muốn nhắc.

“Đó là danh xưng bọn “chính nghĩa” đó gọi chúng ta sau ?”

“Chắc là vậy.” Tích Quang nhún vai.

“Ha ha ha, lịch sử là kẻ thắng viết lên, những mĩ từ “anh hùng” đó đương nhiên sẽ thuộc về kẻ chiến thắng, còn xú danh tà ác, xấu xa kia đương nhiên là dành cho chúng ta rồi.”

“Xem ra cuộc tranh đấu năm xưa, thú vị hơn ta tưởng tượng nhiều.”

“Ngươi vẫn còn non lắm. Nhưng tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi đây, chuyện ta bị phong ấn ở đâu dường như không một kẻ nào biết, ngoại trừ hắn.” Quỷ Sói thắc mắc.

“Thú thật là ta chả biết, ta chỉ là kẻ thất nghiệp đi theo cơn gió chướng để giải khoay thôi. Không nghĩ là cô ta lại đến đây và giải ấn cho thần khí Định Nam Đao.”

“Cô ta ? Ngươi làm cho ta càng thêm tò mò.”

Tích Quang vuốt ve Ngân Long Thương.

“Chủ nhân đời tiếp theo của nó, một con nhỏ Thần Tộc ất ơ hiếm hoi.”

“Hiếm hoi ? Chả phải Thần Tộc là kẻ được lựa chọn để chiến thắng sau ? Bọn chúng bị lật đổ rồi à ?” Quỷ Sói hơi bất ngờ.

“Đúng vậy cách đây 4 vạn năm, bọn họ bị lật đổ, thế giới hiện tại khá hổn loạn.”

“ha ha ha cuối cùng bọn chúng cũng bị bỏ rơi.” Hắn cười to sảng khoái.

Sau tràng cười to, Quỷ Sói biến mất.

“Xem ra chuyện năm xưa có điều bí ẩn. Xem ra cơn gió chướng kia sẽ mang lại nhiều niêm vui cho mình.” Tích Quang thầm nghĩ.

Thân ảnh của hắn cũng biến mất dạng.