Tàu của bọn họ tấp vào bến cảng tư nhân neo đậu, bãi đậu này dài cả cây số được trang bị cả mái che, có cả trung tâm bảo dưỡng và tiếp nguyên liệu.
Bọn hạ nhân thay nhau vận chuyển hành lý trên tàu lên bờ sau chuyến hãi trình.
“Chúng ta sẽ đi tham quan thành trước, hai vị cứ tìm khách sạn rồi liên lạc với ta sao.” Khánh Dư hướng hai tên thuộc hạ yêu cầu.
“Vâng thưa thiếu chủ, ngài bảo trọng.”
Hai tên bọn hắn tiến vào thành dạo chơi, sẵn tiện tìm đến nơi đăng ký tham gia Thiếu Niên Anh Hùng Chiến.
Tên Gia Khánh như nhà quê mới lên thành phố, dáo dác nhìn quanh, miệng không khép lại được.
Hắn ở Việt Nam cũng từng đến Sài Gòn vài lần nhưng ở đây quá mức tráng lệ. Đường phố rộng rãi bóng loáng như mới không một khuyết điểm, các phương tiện giao thông không thải ra khói bụi ô nhiễm và đặc biệt di chuyển rất ngay hàng thẳng lối. Kiến trúc hai bên đường đan xen cổ kính và hiện đại tạo nên sự khác biệt.
Phố xá đông đúc, người dân đi lại nhộn nhịp, hàng quán tấp nập. Những sản vật lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.
Không khó bắt gặp những mĩ nữ cực phẩm với tâm hồn to đẹp và đặc biệt là trắng, những đôi chân dài miên mang trong đôi giày cao gót thu hút tầm nhìn của hắn.
“Mày đói không vậy ?” Khánh Dư hướng hắn hỏi thăm, đối với khung cảnh xung quanh hắn không có tí hứng thú nào vì đã quá quen.
Nãy giờ vì mãi ngắm nhìn thế giới mới mà hắn quên cả cái đói, khi nghe đồng bọn đánh tiếng thì mới nhớ ra, bụng kêu ùng ục.
“Đói chứ, sáng nay tao ngủ quên không có ăn sáng.”
“Vậy được chúng ta vào quán mì phía trước mà ăn, tao cũng đói lắm rồi.”
“Ông chủ cho 2 tô mì thập cẩm.” Khánh Dư hướng ông chủ gọi món, hai người bọn hắn chọn cho mình một bàn trong góc an tọa.
“Có ngay hai vị thiếu gia.” Chủ quán sảng khoái.
Trong quán hiện tại khá đông, đa phần là các thanh thiếu niên đi từng nhóm ba đến năm người, họ cười nói rôm rã khắp quán.
Tên phục vụ vừa mang mì ra, cả hai tên nhìn tô mì mà nước dãi nhỏ từng dòng... hai cái máy bào bắt đầu hoạt động hết công xuất.
Nữa giờ sau.
“Hai con ma đói từ đâu đến đây vậy ?”
“Bọn chúng thuộc tộc Lộc Thục hay sao mà bào ghê vậy mấy má ?”
“...”
Khách nhân trong quán há hốc mồm khi nhìn thấy hai tên Gia Khánh bào hơn 20 tô mì, và bọn chúng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Sau khoảng vài chục phút.
Hai con ma đói bào 40 tô mì trong sự kinh hãi của đám khách nhân, lão chủ quán tươi cười không ngớt nhận tiền từ tay Khánh Dư.
“Phải chăng hai vị công tử từ xa đến đây ?” Lão đánh tiếng.
“Phải chúng ta từ Phù Nam đến đây tham gia Thiếu Niên Anh Hùng Chiến.” Gia Khánh hướng lão trả lời.
“Ồ, hai vị từ Phù Nam xa xôi đến đây cơ à, không biết hai vị đã tìm được nơi nghĩ ngơi chưa ạ ?”
“Cám ơn đại thúc chúng ta đã có nơi nghĩ chân. Đại thúc cho tiểu tử hỏi nơi đăng ký tham gia đại hội ở đâu vậy ?” Khánh Dư cất tiếng.
“Hai Ngươi muốn đến nơi đăng ký đại hội sao, vừa may bổn tiểu thư ta sẽ đến đó, các ngươi có đi chung không ?”
Lời nói cất lên từ bàn bên cạnh, một thiếu nữ mặc thanh y, mái tóc đen tuyền xõa ngang vai, gương mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, mũi cao môi hồng tự nhiên, tâm hồn khá vừa tay.
Nàng có tu vi Linh Tá Sơ Kỳ.
“Được tiểu thư xinh tươi như cô dẫn đường thì còn gì bằng.” Gia Khánh đôi mắt dán chặt vào tâm hồn của cô gái.
Hắn vận chuyển hồn lực gia tăng nhãn lực nhìn xuyên được lớp thanh y bên ngoài thì đụng ngay đồi núi quyến rũ bên trong, cô gái này thả rông, ôi cái tâm hồn trắng và to tròn quá, bên trên đồi núi điểm siết hai hạt lựu đỏ dụ nhân. Tiểu đệ bên dưới ngẩng cao đầu.
Chát.
“Dâm tặc.” Thiếu nữ ra tay cực nhanh, in dấu tay trên má hắn.
Nàng thấy tên này cứ cắm mặt vào ngực mình thì ra tay trừng trị, nếu nàng biết hắn vậy mà nhìn thấy bên trong nàng thì có lẽ án mạng đã sảy ra.
Giờ thì hắn chuyển sang tên đồng bạn cầu cứu, chỉ thấy tên nhấp một ngụm trà nhìn hắn lắc đầu.
“Ta thay hắn xin lỗi tiểu thư, tên này mới hòa nhập vào xã hội nên chưa rõ phép tắt, mong tiểu thư lượng thứ.” Hắn chấp tay hướng thiếu nữ xin lỗi thay tên đồng bọn.
“Chỉ là hiểu lầm thôi, mong tiểu thư bớt giận.” Ông chủ cất tiếng hòa giải.
“Hừ lần này bổn tiểu thư cảnh cáo nếu còn lần sao thì ngươi đừng hòng nhìn thấy ánh sáng.” Nàng xoay đứng dậy đi ra cửa, không quên để lại ít tiền trên bàn.
“Mày đó, lần sao có tia gái thì cẩn thận vào.” Hắn trừng mắt.
“Còn đứng ở đó làm gì có đi hay không thì bảo ?” Từ ngoài cửa quán nàng nói vọng vào.
“Chúng ta đến đây.” Gia Khánh cất tiếng.
Hai tên bọn hắn bám theo sau nàng.
“Các ngươi tên gì, ta là Nguyễn Minh Duệ.” Tay nàng cầm điện thoại chỉ đường đến nơi đăng ký.
“Hắn là Trần Khánh Dư còn ta tên là Lý Gia Khánh.” Hắn đi ngang hàng với nàng, lâu lâu liếc nhìn tâm hồn.
Bọn họ đi bộ hơn nữa tiếng đồng hồ thì đến được quảng trường lớn.
Nơi đây đang tụ tập cả ngàn người đứng xếp hàng chờ làm thủ tục đăng ký dự thi. Các đội kỵ binh của chính quyền đi tuần xung quanh bảo đảm an ninh trật tự. Các màn hình lớn được lắp đặt khắp nơi để cung cấp thông tin cho các tuyển thủ.
Phía xa quảng trường để một bàn dài lớn, nơi tiếp nhận hồ sơ đăng ký cho các tuyển thủ.
“Hoa hợp chiến sao ?” Trần Khánh Dư ngước nhìn lên bảng điện tử, có thông báo thế lệ cuộc thi.
Chủ đề lần này là Hoa Hợp Chiến.
Không ràng buộc chủng tộc, giới tính hay tu vi, chỉ giới hạn độ tuổi dưới 59.
Mỗi đội tham dự giới hạn số lượng thành viên là 7 người, thể thức thi đấu là chiến đội 4 người.
Các đội đăng ký thành công sẽ nhận được mã số do ban tổ chức cấp để theo dõi lịch và địa điểm thi đấu.
Cuộc thi gồm bốn vòng đấu.
Vòng đầu tiên sẽ là đấu loại trực tiếp, sau đó sẽ tiến hành bốc thăm chia bảng, mỗi bảng tám đội.
Vòng thứ hai các đội thi đấu thể thức vòng tròn tính điểm lấy nhất và nhì.
Vòng thứ ba đấu loại trực tiếp, chọn ra tám đội mạnh nhất tiến vào vòng trong.
Vòng thứ tư sẽ đấu xoay tròn tính điểm, đội cao điểm nhất đồng nghĩa với chức vô địch. Trường hợp hai đội bằng điểm nhau sẽ có một trận chung kết.
Giải thưởng cho đội chiến thắng là năm vạn tranh long ngọc, các thành viên trong đội được tiến vào Thiên Tinh Các để tự lựa chọn công pháp, vũ kỹ và bảo khí thích hợp với bản thân, ngoài ra đội chiến thắng còn có cơ hội tham gia khảo hạch của Quốc Tử Giám.
Đội về nhì và về thứ ba chỉ nhận được tranh long ngọc và một vài công pháp do ban tổ chức cung cấp.
Thời gian kết thúc báo danh còn 7 ngày.
“Hấp dẫn thật, được tiến vào cả Thiên Tinh Các và còn có cơ hội tham gia khảo hạch của Quốc Tử Giám, ban tổ chức chịu chơi thật.” Đôi mắt Minh Duệ lấp lánh.
“Ê cái Thiên Tinh Các với Quốc Tử Giám là sao vậy ?” Gia Khánh hỏi hệ thống.
“Thiên Tinh Các nơi lưu trữ các công pháp, vũ kỹ, bí thuật, bảo khí và cả cổ tịch của Đông Sơn Đế Quốc. Quốc Tử Giám chính là học viện lớn nhất tinh cầu, nó có tuổi đời gần 20 vạn năm, là thế lực trung lập không tham gia tranh chấp giữa các đế quốc và nó là nơi đào tạo các quái vật, tên cún cơm học viện quái vật.” Hệ thống giải thích.
“Ồ ghê thật.” Hắn nhớ đến ở Hà Nội có cái trường đại học đầu tiên của Việt Nam cũng tên Quốc Tử Giám.
“Chiến đội bốn người sao ? Minh Duệ cô có đội của mình chưa vậy ?” Khánh Dư hướng tiểu thư kế bên hỏi thăm.
“Ta đi có một mình, những tưởng là sẽ đơn đấu không ngờ năm nay lại là chiến đội. À hai ngươi cho ta theo chung được không hả ?” Hai mắt ước át quay sang hai tên kế bên năm nỉ.
“Thế thì còn gì bằng nữa chứ ha ha ha.” Gia Khánh cười lớn, nghĩ tới cái cảnh được chung đội với nữ nhân tuyệt sắc này hắn đã thấy sướng tê người, lâu lâu sẽ địa được hàng của nàng nữa chứ.
“Còn thiếu một.” Khánh Dư nhiếu mày suy nghĩ, hắn không ngờ lần này lại có thể thức thi đấu như này.
Cả bọn trầm ngâm khoảng vài phút. Xung quanh bọn hắn, các tên khác tụm năm tụm bảy bàn tán sôi nổi khắp quảng trường.
“Chúng ta về, còn tới 7 ngày thời gian để đăng ký, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ đi tìm thêm ít nhất một đứa nữa.” Gia Khánh lên tiếng.
“Được quyết định như vậy, thời gian còn dài, ta không tin không tìm được người nào thêm.” Cô gái gật đầu, ý kiến tên này đưa ra khá hợp lý.
Khánh Dư gật đầu tán đồng.
Cả bọn xoay người rời đi.
“Ồ Khánh Dư, mày đến lót đường rồi hả ?” Âm thanh từ phía sau vọng đến.
Cả bọn xoay người nhìn lại thì thấy 4 tên cao to đen hôi đi đến, bọn chúng tên nào cũng có cái râu dài ngoằn hai bên mép miệng. Bọn chúng đều cầm ô che nắng.
“Bọn Đan Ngư tụi bây lên bờ coi chừng bị bắt mang đi hấp hành đó.” Khánh Dư trêu trọc nhìn bọn chúng.
“Một, hai, ba, chỉ có ba. Đến tư cách lót đường còn không có há há há.” Một tên trong bọn cười to.
“Tụi bây muốn chết hả ?” Người lên tiếng là Minh Duệ, nữ nhân này rất dể nổi nóng.
“Ấy ấy Minh Duệ tiểu thư bớt nóng, người nóng quá làm chín cả cá đấy, không khéo làm mất danh hiệu kẻ lót đường vĩ đại của người khác.” Gia Khánh hai tay quạt quạt xung quanh Minh Duệ.
Ka ka ka...
Cả Khánh Dư cùng Minh Duệ bật cười ha hả.
Ba tên Đan Ngư mặt đỏ bừng bừng, nắm đấm siết chặt, nhưng nhìn phía xa có một vài kỵ binh chú ý động tĩnh bên này nên bọn chúng không dám manh động.
“Đừng có thua khi chưa gặp tụi này, dân Phù Nam chỉ bị đánh bại bởi dân Phù Nam.” Tên điềm tỉnh duy nhất trong bọn lên tiếng, ánh mắt của hắn sắt bén cực kỳ.
“Mày cũng vậy, đừng để nhục mặt dân Phù Nam.” Khánh Dư bước lên đối diện với hắn. Thanh niên này là kẻ hắn khá thích, do tính cách tên này rất điềm tỉnh và hắn cũng là thiên tài nổi bật của Đan Ngư tộc.
“Cố lên.” Nói đoạn hắn liếc sang hai tên đồng bạn Khánh Dư, sau đó quay đi, ba tên còn lại theo sau hắn.
“Thằng đó được đó chứ, tao cảm giác nó khá nguy hiểm.” Gia Khánh nghiêm túc nhận định.
“Phạm Ngũ Lão, thiên tài thế hệ mới của Đan Ngư Tộc. 49 tuổi đột phá Linh Tá Hậu Kỳ mà không cần chơi thuốc cắn đồ.” Ánh mắt nóng rực của Khánh Dư vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng tên kia.
“Cái gì 49 tuổi mà đã Linh Tá Hậu Kỳ cơ á, tên đó kinh dị thế.” Gia Khánh tròn mắt.
“Ta còn biết có một tên chưa tới 40 tuổi đột phá Linh Tướng đây này.”
Cả Gia Khánh và Khánh Dư mí mắt giật giật há hốc mồm nhìn sang Minh Duệ.
Cái này có biến thái quá không vậy hả ?
Để đột phá từ Linh Tá lên Linh Tướng ngươi cần phải phải giác ngộ được áo nghĩa thuộc tính của mình, và hơn hết linh lực của ngươi sẽ chuyển hóa thành dạng lỏng, cho dù có tiên đơn diệu dược hổ trợ đi nữa thì ngươi cũng chỉ có một nữa cơ hội thành công. Bởi thế mới có nhiều tên là Linh Tá Viêm Mãn cả mấy trăm năm mới đột phá được Linh Tướng.
“Ta nói thật đấy, thằng đó khá là điên, không biết nó có mò đến đây không nữa ?” Hai tay chống nạnh nhìn hai tên kia chấn an.
“Tốt nhất là hắn đừng nên tới đây phá đám.” Gia Khánh lấy lại bình tĩnh lên tiếng.
“Đi thôi, lão Ngũ đã gữi thông tin nhà trọ cho ta rồi, chúng ta về đó nghĩ ngơi, cô có chổ trú chân chưa ?” Khánh Dư đánh tiếng.
“Thật ra bổn cô nương trốn nhà đi, cũng mới tới Trà Lân trưa nay, chưa kịp kiếm khách sạn.” Cô ta chớp chớp mắt với Khánh Dư.
“Đi chung đi, dù sao chúng ta cũng chung đội cơ mà.” Gia Khánh hớn hở.
“Được thôi, chúng ta đi.” Cả bọn cùng nhau tiến về đại lộ.
Bọn họ đi bộ trò chuyện với nhau khoảng hơn mười phút, đột nhiên phía trước xuất hiện âm thanh ồn ào huyên náo, ánh mắt ba người nhìn qua, chỉ thấy có một bóng người lao vút về phía ba người họ. Đằng sau có ba, bốn tên dốc sức liều mạng truy đuổi, tuy bọn họ tay không nhưng trong lúc chạy bên hông cũng lộ ra các thanh đao.
“Chém người giữa đường cơ à ?”
Khi người chạy phía trước tiến lại gần bọn họ hơn, Gia Khánh bất ngờ phát hiện đây là một nữ nhân tóc dài màu đen, nhìn tư thế nàng chạy cực kỳ thoăn thoắt, trên gương mặt của nàng cũng không có vẻ kinh hoàng, đôi mắt lạnh lùng sắc xảo, trên khóe miệng nàng có một tia tàng nhẫn hiện ra.
Cô gái tóc đen này nhanh chóng nhìn qua bọn người Gia Khánh, ánh mắt của nàng khẻ đảo qua hắn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau hắn có cảm giác rất thân thuộc không nói nên lời. Đôi mắt của nữ nhân này một màu xanh da trời quyến rũ, hương thơm từ người nàng xông vào mũi hắn, làm hắn ngây ngốc.
Bốn tên phía sau đuổi theo ăn mặt chẳng khác gì tụi xã hội đen mà hắn đã xem trên phim ảnh trước đây, tốc độ bọn chúng cũng rất nhanh, cô gái kia vừa lướt qua bọn hắn là bốn tên bọn chúng cũng vừa tiến tới.
Gia Khánh vu vơ miệng huýt sáo, chân trái duỗi ra như không có việc gì.
Tên chạy đầu tiên bị vấp chân hắn té ngã xuống đường.
Hắn nhanh chóng hai tay chống xuống mặt đường lăn lên một vòng, lập tức mượn lực phóng lên tung cước vào đầu Gia Khánh.
Hắn không nghĩ tới đối phương lại phản ứng nhanh nhẹn như vậy, kinh mạch vận chuyền linh lực vào tay phải đưa lên phòng ngự.
Tên kia tung cước ngay tay Gia Khánh lập tức bị đánh bật té ngã, hắn nằm lăn lộn ôm chân phải dưới đường đầy đau đớn.
Ba tên đồng bọn còn lại định rút đao ra tương trợ nhưng tên nằm dưới lắc đầu ngăn cản, cả bọn xúm vào đưa hắn đi. Trước khi đi bọn chúng cũng dáo dác nhìn quanh tìm kiếm cô gái áo đen kia, nhưng đã mất dấu nàng rồi.
“Anh hùng cứu mĩ nhân đồ.” Minh Duệ bĩu môi, nhưng khi nhìn lại thì nàng nhận thấy tên bị Gia Khánh đánh ngã là một Linh Tá thì có vẻ hơi bất ngờ.
Không cần vũ kỹ phòng ngự, chỉ đơn thuần đưa tay đón đở mà một tên Linh Úy Sơ Kỳ có thể chống lại và thậm chí làm bị thương tên Linh Tá thì tên dâm tặc Gia Khánh này không phải hạng tầm thường.
Trong lúc nhất thời nàng bắt đầu hứng thú với tên này.
“Ngươi cũng bớt gây chuyện lại đi, coi chừng bị cồng đầu về đồn.” Khánh Dư bỏ lại một câu tiếp tục tiến về phía trước, đối với tên đồng bọn này hắn có thể khẳng định mấy tên Linh Tá vừa rồi có xông lên cũng bị tên này hành cho ra bã.
Vài tiếng sau...
“Con mẹ nó khách sạn quái gì mà giường ngủ chật thế này, đã thế còn một phòng 2 thằng.” Khánh Dư la oai oải.
Số là khách sạn hai tên kia thuê phòng chỉ còn đúng ba phòng trên tầng bảy, hai tên thuộc hạ một phòng, Nguyễn Minh Duệ một phòng còn hắn và tên Gia Khánh cùng nhau một phòng.