Chương 9: Thuật pháp tinh phẩm.
Một khoảng trống, một đám người bao vây lấy hai người.
Không khí trầm trong tĩnh lặng, bỗng chiếc lá khô của mùa thu lặng lẽ rơi xuống.
Xoạt.
Đồng loạt hơn chục người lao đến, âm thanh
bước chân đè lên nhau, tựa như cơn rung chấn dữ dội.
Cổ Linh Huyễn lùi lại ba bước, hít lấy một hơi, tiến lên đạp mạnh chạy về phía đám đông.
Trong số đó không ít người sợ hãi Thiên Thủ Vạn Độc, mà không dám ra tay.
Dù vậy vẫn có nhiều người đến hơn nữa, ước chừng đã hơn ba chục người. Thêm nhiều tên có tu vi Bán Thi cảnh xuất hiện, tình thế lại càng khó khăn.
Đối thủ của Cổ Linh Huyễn là một tên trông có vẻ yếu đuối, nên khuôn mặt nàng hiện ra một chút vẻ đắc ý, theo đó là khinh thường đối phương.
Tám cái chân nhện chưa thích ứng được bao lâu, do đó cử động rất cứng ngắt, giống như robot bị hỏng, cảm giác không quen thuộc này khiến tốc độ của nàng bị tụt lại, làm mất cơ hộ tiến công trước tiên.
Chớp thời cơ, tên có đôi tay là hai lưỡi đao, hắn âm thầm tấn công từ sâu lưng, giống như cào cào bắt mồi, ẩn thân rồi tấn công bất ngờ.
Lưỡi đao sáng chói như tuyết quang, Cổ Linh Huyễn hoàn toàn không phản ứng được, nguy cơ của cái chết đang ập đến, một thứ không hay biết, chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận.
Phốc.
Một chiếc lưỡi dài mạnh mẽ như trường thương phóng thẳng về phía tên kia.
Máu nóng trào ra từ cổ, thân hình đổ xuống như cây chuối lìa thân.
Bạch Lăng khẽ nhổ ngụm máu vướng phải, sau đó chiếc lưỡi quét đến một vòng như cắt cỏ, mấy mạng người không tránh được liền thiệt mạng, chiếc lưỡi nhanh chóng cuốn lại, tiếp tục phóng ra.
Cổ Linh Huyễn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nàng sững sờ không thôi.
Một người cứ vậy mà chết đi, lòng nàng vẫn có một thứ gì khó nói.
Có vẻ như nàng chưa có kinh nghiệm chinh chiến được bao nhiêu, tình cảnh này khiến nàng bất động một hồi, tâm thần mất cảnh giác, rất nhanh đã lấy lại.
Lục Xà Nhân lớn tiếng chỉ đạo.
"Con nhóc này không có kinh nghiệm chiến đấu đâu, các ngươi bao vây lấy nó. Ta và đệ đệ sẽ vây quét Lăng Quỷ!"
Nghe xong, đại đa số người đều hào hứng xông lên, nhưng vẫn có một số lão lục lùi lại.
"Ngươi sao lùi lại vậy?"
"Ngươi quên tên lúc trước chết ra sao rồi hả?"
"Ngươi nói đúng, dù là ăn may cũng không thể xem thường tính mạng của mình. May mắn một lần, chẳng lẽ sẽ không có may mắn lần hai."
"May mắn gì chứ? Là con của khí vận luôn đó. Con nhóc đó giết được một người, rồi có một sợi xích thần bí quấn lấy quỷ dị vật, Lăng Quỷ bảo vệ nó, lại còn có thể chụp lấy quỷ vật với xác suất rất nhỏ. Hành động tốt nhất vẫn là viễn chiến, nếu có thể thì âm thầm chạy trốn."
Những tên máu liều nhiều hơn máu não xông lên, Cổ Linh Huyễn cảm nhận được nguy hiểm, trạng thái cảm xúc liền thay đổi, nhưng rất bất ổn, lúc là Lạc Xuyên lúc là Cổ Linh Huyễn.
Chiếc chân nhện đang co lại, bỗng bật ra, dũi thẳng đâm về phía trước xuyên qua ngực kẻ thù, giống như một con tôm búa tấn công con mồi một cách đột ngột.
Sau đó tám chiếc chân nhện liền co lại, bóng người màu xanh di chuyển nhẹ nhàng trong đám người, cứ như một sát thủ đặc biệt, miệng của hắn bỗng nhoè lên cười.
Chất độc từ chân nhện từ từ tiêm vào những người có mặt ở đây, dù không chết ngay bây giờ, nhưng cảm giác đau đớn sẽ hành hạ họ đến chết.
Cử động của tám cái chân nhện cứng đờ trở lại. Ánh mắt chớp chớp nhìn vào những cái xác dưới chân, như tìm thấy điều gì rất thú vị.
"Giết người thật thú vị!"
Những người ở đây nghe được, bỗng trở nên sợ hãi, có người la lên vì đau đớn, Cổ Linh Huyễn lại cười càng khoái chí hơn.
Nàng chính thức trở lại thành chính nàng, nhưng hoàn hảo hơn.
Ánh mắt người thiếu nữ va phải một người hét to nhất, nàng đi qua biển xác, vượt qua đám quỷ vật.
Trong số đó, nàng chọn được ba con vừa ý nhất, nuốt chúng vào bụng, ngay lập tức sở hữu năng lực của chủ nhân trước kia.
Gia Tăng Xúc Giác, thuật pháp được xem là vô dụng nhất, đau đớn sẽ nhận nỗi đau gấp mấy lần ban đầu, bù lại trình xúc giác này có thể cảm nhận rõ từng chuyển động, từ đó hoàn thiện kỹ thuật phàm nhân nhanh hơn, nói không ngoa là trở thành thiên tài võ học.
Chuyển Dịch Trạng Thái, và Hấp Khí Lưu, thông qua hít thở duy trì sự bền bĩ cho cơ thể.
Với bốn loại thuật pháp này, nàng có thể coi là mạnh nhất đạt Vũ Nhân cảnh ở đây.
Mỗi bước chân nàng tiến tới, bọn họ lại vô thức sợ hãi đứa bé này.
Không nói một lời, nàng lấy con dao gần đó, từ từ tiến sát lại cổ họng người từng hét to trước đó.
Cảm giác đau đớn từ cổ họng làm hắn nghẹt thở, nước mắt chảy xuống, như không cam tâm, như phản kháng cuối cùng.
Tay chân cũng lần lượt bị nàng tháo rời.
Dù có tham lam đến cỡ nào, gặp tình huống khó lòng kiểm soát được, tất cả sẽ đều trở thành lão lục, kêu người ta lên trước, mình thì ở đằng sau núp bụi.
Chiến cảnh bên phía Bạch Lăng rất thuận lợi, chiếc lưỡi dài ba thước đã quấn lấy Lục Xà Nhân, ngay lúc chuẩn bị kết liễu đối phương.
Độc Nhãn Giả căm phẫn hét lớn: "Thả ca ca của ta ra!!"
Thấy Cổ Linh Huyễn đang vui vẻ chơi với cái xác, ánh mắt của hắn loé lên hung quang.
"Chế tạo huyễn cảnh!"
Chợt, Cổ Linh Huyễn bất động, thả hai bàn tay xuống, ánh mắt thẫn thờ.
Biết nàng đã bị trúng huyễn cảnh, nhiều con mắt tham lam lại bùng phát thêm.
Tình cảnh nguy hiểm, Bạch Lăng đành ném Lục Xà Nhân đi, khiến hắn văng vào người đệ đệ của mình.
Chiếc lưỡi của nàng nhanh chóng lướt qua, hơn mười người đã thiệt mạng dưới tay nàng, chỉ còn lại chưa tới mười ba người.
Lục Xà Nhân nhân cơ hội Bạch Lăng chưa kịp thu lưỡi về, phóng hơn mười mũi tên độc.
Mũi tên độc như có sự sống, di chuyển một cách gian xảo giống như loài rắn.
Phốc, bộp, âm thanh xuyên qua cơ thể, cùng hộp sọ vỡ nát cất lên, toàn thân Cổ Linh Huyễn dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại loé lên nụ cười của quỷ dữ.
"Ta gọi thứ này là, Bát Chu Mâu!"
Nghe thấy giọng nói của nàng, Lục Xà Nhân quay lại, chưa kịp kinh hãi cái xác của đệ đệ, đã bị cùng lúc tám cái chân của Bát Chu Mâu xuyên qua, âm thanh phốc phốc, không ngừng vang lên tranh đấu cùng tiếng cười quái dị.
"Ha ha ha. . . . "
Dưới ánh hoàng hôn, dù có mấy tên lão lục đã thoát chết, nhưng những cỗ xác chết nàu cũng đủ để lấp một khoảng trống
Ánh sáng màu tím mơ hồ loé lên trong mắt dưới sự chứng kiến của trời đất.
Bạch Lăng may mắn cắm chiếc lưỡi của mình xuống đất, thuận thế bay lên né tránh, toàn bộ những người ở đây hầu như đã chết rồi.
Sắc trời đã tối, Bạch Lăng tùy tiện cậy da mặt của một người, làm mặt nạ cho Cổ Linh Huyễn, sau đó thuê một phòng ở khách điếm gần đó.
Ăn tối xong, Cổ Linh Huyễn bắt đầu vào trạng thái tu hành.
Dựa vào Thiên Thủ Vạn Độc, trình độ khó khăn đã giảm đi một nửa.
Tử Kinh Chân Nhãn chỉ cần ba mười sáu loại kinh mạch, nàng đã thu thập đủ.
Tiếp đó là ngâm vào máu, vì không nói rõ là máu gì, nàng liền lấy máu của mình để ngâm.
Dù sao sau khi giết người Thiên Thủ Vạn Độc có công năng tẩm bổ cơ thể chủ nhân, theo đó là tăng khả năng kháng độc, để tiện biến toàn bộ cơ thể của nàng thành độc.
Chất độc phần nào đó đẩy nhanh quá trình tu luyện.
Giảm bớt độ khó chính là giảm, nhưng tu luyện không phải dễ dàng gì, quá trình cần phải trải qua vạn loại đau khổ, phổ biến nhất là nỗi đau sẽ tập trung ở phần tu luyện, hàm răng của nàng nghiến chặt theo thời gian.
Nỗi đau chỉ có thể sánh ngang với vạn kim xuyên nhãn.
"Được rồi, tu luyện quá sức không có lợi cho ngươi đâu, chỉ tổn hại cơ thể!"
"Không được, ta bắt buộc phải nhanh chóng đi cứu ca ca!"
Cổ Linh Huyễn dứt khoát từ chối lòng tốt của Bạch Lăng.
Sau đó nàng lại quay sang tu luyện Cốt Khí.
Bỗng nàng đột nhiên ngất đi, sắc giọng của Bạch Lăng lạnh lùng cất lên: "Ngươi là ai sao lại ở trong cơ thể nàng ta!"
"Chấp niệm!"
Ngục giam, Tần gia.
Lạc Xuyên bị treo trên một cái thánh giá, xung quanh là sợi xích cứng như vĩnh thiết.
Tần thiếu vừa tra tấn Lạc Xuyên xong, hắn liền rời khỏi nhà giam.
Không chỉ Lạc Xuyên mà còn nhiều người khác nữa.
Vì Tần thiếu chủ yếu tu hành một thuật pháp bí ẩn, dựa vào tra tấn kẻ khác càng làm cho cảnh giới trở nên tinh thuần, và vững chắc.
Dù vậy cơ thể Lạc Xuyên vẫn không ngừng truyền đến từng trận đau nhói, đôi mắt của hắn như bị vạn kim xuyên thủng.
Não hải của hắn vận chuyển hết công suất, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chuyện gì vậy? Không phải tên Tần thiếu ngừng tra tấn rồi sao? Cảm giác vỡ vụn xương sườn là sao, còn giống như bị đun nóng? Thật khó hiểu!"
Trăm mối hỗn loạn, ta chỉ biết chính mình bị nhốt vào huyễn cảnh của Yêu Hồn Kính, để kiểm tra nhận chủ, nhưng không hiểu mình bị nhốt vào từ lúc nào.
Làm sao ta đã hoàn thành mục một, làm sao để vượt qua mục hai?
Nó nói nuôi dưỡng, ta có thể hiểu, còn bản ngã là sao.
Năm năm sau.
Vẫn như mọi ngày, Lạc Xuyên bị tra tấn, sau đó Tần thiếu rời đi, nhưng hôm nay rất khác.
Chợt một bóng người bước vào nhà lao, ánh mắt của hắn nhanh chóng lướt qua, vô tình lướt phải ánh mắt đầy cảnh giác của Lạc Xuyên.
Hắn là Dạ Thiên, người bên cạnh trung thành với hắn nhất, tu vi đạt Quỷ Sứ cảnh.
Chợt, Dạ Thiên bước tới chỗ Lạc Xuyên, lưỡi kiếm vung mạnh, cắt từng đoạn xích ra.
Máu tươi chảy xuống sàn nhà, một bàn tay của hắn bị cắt xuống.
Lạc Xuyên thoát khỏi sợi xích, lắc lắc cổ tay còn lại, miệng ồ lên cảnh giác.
"Ngươi muốn gì từ ta!"
"Đem cái này rồi chạy đi! Vì ngươi chính là nạn nhân trong số đó, đồng thời là hung thủ!"
Dạ Thiên ném cho hắn một quyển sách, bên trong chứa nội dung của một thuật pháp, Bách Nhãn Chân Quân, thuật pháp bí mật được bảo vệ bởi Tần gia.
【 Bách Nhãn Chân Quân: Muốn tu luyện môn thuật pháp này, cần lột bỏ xương sống của bản thân, nuôi dưỡng nó bằng máu tươi, kết hợp với trận pháp trên bí phương, thu hoạch đủ lượng oán khí. Trận pháp sẽ không ngừng tinh luyện máu tươi và oán khí, tạo thành dinh dưỡng giúp thuật pháp ổn định. Nuôi dưỡng về sau ghép lại vào cơ thể, dùng thuật bán bán thành phẩm di chuyển trận pháp về phía xương, lúc này là hoàn thành. Ưu điểm là luyện thành nhanh chóng, nhưng dễ mất mạng. Luyện thành về sau có thể phóng thích quỷ vật ra để chiến đấu, đồng thời xương sống cũng trở lại bình thường, quỷ vật có thể hấp máu tươi cùng oán khí để trưởng thành, khi trở lại xương sống, quỷ vật sẽ chia sẻ chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng toàn bộ xương cốt.】
Lạc Xuyên lật lật, cũng bất ngờ trước thuật pháp này, tu luyện về sau có thể phân tách quỷ vật ra để làm vũ khí, uy lực sắt bén không kém gì máy cưa ở địa cầu, tu luyện bắt buộc cần bản chính.
Lạc Xuyên thở dài một hơi, dù có thông tin để tu luyện thì nó yêu cầu cần bản chính, không phải là sao chép. Vì bản chính là quyển sách thượng cổ, được tiên nhân khắc trận pháp trên bí phương, cỗ năng lượng từ trận pháp đó mới là thứ giúp tu sĩ tu luyện được môn thuật pháp này.
Lạc Xuyên trầm tư suy nghĩ, ý của Dạ Thiên hắn rất rõ rồi, đối phương sao chép một bản, để hắn làm con mồi bị truy đuổi, nếu hắn bị tình nghi chỉ là chó săn để thu hút sự chú ý, thì có thể tiết lộ một vài chi tiết, để những người không rõ tin hắn hơn.
Lạc Xuyên chắc chắn sẽ đồng ý, mục đích ban đầu của hắn là làm sao để thoát ra, và tạo ra hiện trường giả rằng là hắn đã chết.
Lúc đó, Cổ Linh Huyễn tới Tần gia cứu người, không thấy hắn thể nào cũng đại khai sát giới.
Đây cũng là điều hắn muốn nàng làm.
Dạ Thiên phù hợp đưa đến cho hắn cơ hội, có một tên gia nô âm mưu đoạt lấy thuật pháp của Tần gia, đại khai sát giới để tu luyện thuật pháp, Lạc Xuyên chính là nạn nhân trong số đó.
Tần gia vì uy tín, chắc chắn sẽ âm thầm cử người đi thăm dò, nhưng đây là đại bí mật, nên cần nhiều người hơn nữa, phòng vệ của Tần gia sẽ trở nên lỏng lẻo, lúc đó Cổ Linh Huyễn sẽ dễ dàng xâm nhập Tần gia, giết chết Tần thiếu.
Không sai biệt sau đó, Dạ Thiên giết chết đám người ở đây, một phần xác được hắn hấp thụ nuôi dưỡng thuật pháp.
Lạc Xuyên đứng một bên vẩy đống huyết từ bàn tay bị cắt xuống tạo thành chứng cứ giả, trên đời đâu hiếm thuật pháp có thể điều tra. nếu bị lộ vì bất cẩn có phải dở rồi không.
Trong cơn hỗn loạn hắn được Dạ Thiên tạo được cơ hội phủ hợp để Lạc Xuyên tẩu thoát khỏi Tần phủ.
"Không xong rồi, có người tẩu thoát khỏi tần phủ!"
"Gia chủ có người đột nhập vào phòng bí mật rồi!"