Chương 10: Yêu là gì?
Bầu trời đêm trống vắng, chỉ có một ánh trăng cô đơn phản chiếu ánh sáng của mình xuống phía dưới.
Cổ Linh Huyễn ngồi trên mái nhà, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, bên cạnh nàng là Bạch Lăng.
Nhờ một số biện pháp Cổ Linh Huyễn nói, mà nàng thành công tu luyện Thao Thiết pháp tới Quỷ Sứ cảnh ngụy biến lần một, nuốt lấy quỷ dị vật, thành công thu lại chiếc lưỡi của mình.
Chiếc lưỡi biến mất để lộ ra nhan sắc xinh đẹp, làn da trắng trẻo như tuyết ngày đông, đôi môi nhợt nhạt nhưng lại đầy sức sống.
"Ngươi tính đi cứu người đó sao?"
"Đúng vậy, ta phải đi cứu ca ca của mình!"
Đôi môi Bạch Lăng mấp máy, như biết trước nàng sẽ nói gì, Cổ Linh Huyễn nhẹn nhàng đưa tay lên mặt nàng an ủi, ánh trăng chiếu đến khuôn mặt càng làm dáng vẻ lạnh lùng của nàng thêm đẹp đẽ.
"Tỷ yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ trở về an toàn mà!"
"Được rồi!"
Bạch Lăng thở dài chấp nhận, như muốn nói gì nữa, Cổ Linh Huyễn lại cắt ngang.
"Tu vi Quỷ Sứ cảnh ba lần ngụy biến của ta, tỷ còn lo lắng sao?"
"Nhưng bí pháp đó...."
Nàng muốn nói nhưng lại thôi, thứ nàng nói chính là cách tấn thăng Âm Sai cảnh.
Bọn họ trong một lần tìm thấy một quyển cổ tịch, bên trong có các thông tin liên quan đến thuật pháp, Thiên Thủ Vạn Độc.
Cách trong đó là hi sinh người mình yêu thương nhất.
Cổ Linh Huyễn không muốn thử vì nàng ta chính là định mệnh của nàng.
Lạc Xuyên sau khi thoát khỏi Tần gia, hắn nay mai nay đó, hành trình không cố định, ánh mắt càng ngày lại càng âm u khó tả.
"Con người chỉ vì mình mà thôi, con người chỉ là nguỵ quân tử."
Đúng vậy, hắn luôn lẩm bẩm hai câu này trên suốt chặng đường của mình.
Hắn thừa nhận mắt của mình bay ra rất sáng, nhưng lại càng thấu mình ngụy quân tử ra sao.
Anh cả của hắn chết, hắn từng nôn nấu ý định trả thù, rồi biết chính mình thật nực cười.
Duyên Xuyên chết, nhưng hắn lại càng cười chính mình hơn. Người hắn xem là bạn, là tri kỷ. Nhưng khi người đó chết, hắn chẳng có chút cảm giác tiếc nuối nào cả.
Vô tình là bản năng của con người, nếu họ không vô tình thì thế gian sẽ bắt họ học cho đến khi nào biết thì thôi.
Một cuộc hành trình đã kéo dài được một năm rồi.
Vào một lần đi trên phố, Lạc Xuyên vô tình va phài một cậu bé, ánh mắt chỉ nhàn nhạt lướt qua.
"Gặp nhau là duyên phận, ngươi tên gì? Có ước nguyện là gì?"
"Ta không có tên, không biết ước nguyện của mình là gì!"
"Gọi ngươi Là Niệm Hồn đi, niệm là chấp niệm, chỉ cần linh hồn của ngươi vẫn còn thì chấp niệm sẽ không phai. Chấp niệm có thể là mục đích, lý tưởng sống. Con người không thể không có chấp niệm. Rồi một ngày nào đó người sẽ tìm được chấp niệm của mình!"
Nói rồi Lạc Xuyên đưa hắn ba quyển thuật pháp, Luyện Bì Thư, Phi Giáp Công, Thao Thiết pháp.
Người thiếu niên áo đỏ này cứ thế quay người, lạnh lùng bỏ đi.
Sắc trời thay đổi, khung cảnh đổ nát, một cậu thiếu niên đứng trước cửa hang, ánh mắt ngoài việc đã đầy sự chấp niệm, nó còn mang theo một tia cố chấp cùng kiên trì.
Đôi mắt màu trắng ẩn hiện trong làn sương mờ ảo, bộ bạch y đã chai sờn qua nhiều khó khăn.
"Sự phụ, ta đã làm được rồi, có chấp niệm thuộc về mình, có người cần yêu thương, có người cần bảo vệ."
Cậu thiếu niên vung tay lên, vô số xác sống bò lên từ dưới mặt đất, bọn chúng đang tiến đến một cái động.
Âm thanh ầm ĩ nhanh chóng thu hút những người bên trong.
Không biết thời gian trôi đã qua bao lâu, không khí trong động trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, mùi máu tanh xộc thẳng lên từ mọi hướng, tất cả những người mặc áo đỏ đều đã chết hết.
Sâu bên trong hang động treo lên ba người có nhan sắc trái lẽ thường, hai người thiếu nữ tóc trắng bị nhuộm đỏ bằng máu tươi, một người trong số đó đã chết rồi, chỉ còn lại một cái xác chết, người nam nhân trong số đó thì vẫn còn thoi thóp.
Vào một ngày không xa trong tương lai, Lạc Xuyên bỗng bị nhiễm độc mà chết đi, ánh mắt không cam tâm, ôm ngực chống cự đến cùng, rốt cuộc mình vì lý do gì lại bị trúng độc, hắn muốn mình có là ma cũng là ma mắt sáng, không thể lạc lối trong cuộc đời này.
Một âm thanh đã lâu không nghe thấy, hoàn thành mục hai, nuôi dưỡng bản ngã.
Tiến độ cuối cùng, hoá thân bản ngã, trở thành chấp niệm của bản thân, và tìm ra ngươi là ai.
"Huynh thật sự sẽ bảo vệ ta suốt đời chứ?"
"Thật sự! Thế nàng yêu ta từ lúc nào?"
"Từ lúc chàng ra tay bảo vệ ta!?"
"Tiểu thư quyền quý và xinh đẹp như muội còn cần ta bảo vệ gì chứ!?
Thiếu nữ đập ngực vào thiếu niên.
"Huynh này!"
"Ta hứa sau này sẽ trở thành tu sĩ đại tài để bào vệ muội!"
Hai cặp đôi đang thề non hẹn biển trên một cây cầu, nước non phẳng lặng, đột nhiên gió to ập đến, nước chảy xiếc như khó khăn con người bắt buộc phải gặp.
Lạc Xuyên giật mình tỉnh dậy, ánh mắt đảo qua xung quanh, hắn phát hiện chính mình đang bay.
Trước mặt hắn là một cô bé bị một người đàn ông đánh đập.
Sắc mặt của lão đỏ ửng, miệng ợ ra một tiếng, hơi thở toàn là mùi rượu, cầm trên tay là hũ rượu, ánh mắt nhìn bé gái đầy chán ghét, đôi tay vô tình vung vò rượu vào nó.
Vào lúc then chốt nhất, bóng hình yếu đuối nhưng lại đem đến sự mạnh mẽ chưa từng có xuất hiện trước mặt bé gái.
Nàng là mẹ của Cổ Linh Huyễn, lão cha tồi đang hành hạ nàng.
Tiếng thủy tinh vang lên, vô số mảnh vỡ ghim sau vào cơ thể nàng, thân thể lảo đảo đứng không vững, dù vậy nàng vẫn ra sức bảo vệ Cổ Linh Huyễn.
Ánh mắt nhìn về phía gã đàn ông tồi.
"Tức chết thiệt mà, chỉ có một chút nữa là ta đổi đời rồi!"
Lão lảm nhảm một hồi, rồi hướng ánh mắt tới hai mẹ con họ.
"Tất cả là tại các người đó, nếu không phải tại các người ta đã trở thành tu sĩ biết bao nhiêu người ngưỡng mộ rồi!"
"Không phải là ông đánh bạc, nên mới ra nông nỗi này sao?"
Nàng không nhịn được uất ức, mà nói ra những lời mà mình kìm nén suốt bấy lâu.
Lão như không hiểu vấn đề tiếp tục nói.
"Các ngươi biết tu luyện tốn nhiều tài nguyên thế nào không? Không đánh bạc thì lấy đâu ra tiền mua tư nguyên?"
"Tôi chịu hết nổi rồi, tôi không muốn sống với ông nữa!"
Mẹ Cổ Linh Huyễn nước mắt đầm đìa, ướt sũng một bộ quần áo, khiến mùi nó bốc lên kinh khủng, tay nàng mạnh mẽ nắm lại Cổ Linh Huyễn.
"Đi thôi con gái của mẹ!"
Lão bỗng nhìn nàng với ánh mắt tham lam, phút chốc nàng cảm nhận được một cỗ sự hãi không tên, như con rắn từ từ chiếm lấy nàng không hay.
"sao ta có thể quên được ngươi chứ!"
Lão dùng tay của mình nắm lấy tóc của nàng rồi lôi đi, đem vào giường làm cái gì đó.
Sau đó có một người đến nhà của lão, đi vào giường, rồi ra với tâm trạng sảng khoái, còn nàng là một bộ dạng uất ức.
Không lâu sau đó, lão lại đưa tiểu tam của mìn về, rồi lôi mẹ của Cổ Linh Huyễn đi ra ngoài, vĩnh viễn không gặp lại nàng.
Nàng trước khi biến mất đã nói: "Con gái ơi, mẹ yêu con nhiều lắm, nếu muốn sống sót con phải mạnh mẽ và tàn nhẫn lên. Con không tàn nhẫn, không độc ác, cả thế giới sẽ từ từ nuốt lấy con."
Tiểu tam ổng ẹo dựa vào người lão cha tồi, nũng nịu lên tiếng.
"Nàng ta đã đi rồi, huynh đã có thể yêu thương ta chưa?"
"Ta sẽ yêu thương nàng thật tốt!"
Nói rồi lão đưa ả ta vào giường, được mấy ngày lại có người đàn ông khác đến nhà, cả quá trình giống như người vợ trước.
Lão ngày đêm rượu chè, chuyên lừa các cô gái, đem họ đi bán.
Hết giá trị rồi, họ sẽ bị biến thành tư nguyên tu luyện của các tu sĩ.
"Chết tiệt, sao càng ngày càng ít người mắc lừa thế, vậy thì ta còn kiếm kiểu gì được nữa!"
Tiếng xấu đồn xa, càng ngày càng ít con mồi, mà tiền bạc mỗi lúc tiêu lại càng nhiều, cho đến một ngày lão nhìn chằm chằm vào Cổ Linh Huyễn.
"Ha ha, không phải ta còn có ngươi sao?"
Lúc này Cổ Linh Huyễn nhếch môi lên, tay cầm con dao bên cạnh, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía lão, chính là Lạc Xuyên.
Hắn đã nhập vào người Cổ Linh Huyễn, thay thế nàng vào những lúc nguy hiểm đến tính mạng.
Không biết quá trình thế nào, chỉ biết ruột gan của lão bị hắn môi ra để hả giận, từng động tác vừa là của Cổ Linh Huyễn, vừa là của hắn, nhất tâm đồng nhất.
Hắn hoá thành chấp niệm lớn nhất của nàng, nhưng không phải đời này, vì hắn chưa hấn thành niệm vụ.
Còn cố chấp niệm gì còn lớn hơn như vậy nữa.
Ánh mắt của hắn loé lên ánh đỏ, đại diện cho sự khao khát mãnh liệt.
"Nơi này không thể ở lại lâu dài được nữa, dứt khoát đốt trụi cho rồi!"
Lạc Xuyên châm một mồi lửa, ném đại chúng vào một gốc tường.
Ngọn lửa bén trên thi thể, từng bước lan rộng thành ngọn lửa lớn, nó lập loè trong đêm tối, giống một con quái vật tham ăn, từ từ nuốt trọn căn nhà này.
Yêu? Hừ, yêu là gì? Yêu là thứ chẳng thể lý giải nổi, yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng phải là nhìn vào nhan sắc đối phương rồi rung động thôi sao? Yêu là cảm xúc?
Mọi thứ chẳng qua là sự áp đặt của bản thân phải chấp nhận cái gọi là tình yêu này.
Yêu vì người đó cứu mình, vậy tình yêu này chẳng phải rất rẻ mạt sao? Vì yêu mà chấp nhận hi sinh, tình yêu áp đặt bản thân phải tự đi đến hướng hủy diệt.
Người khác yêu mình, không có nghĩa chính mình có thể áp đặt số phận của họ.
Cái gọi là tình yêu chỉ là mỗi người tìm được mảnh ghép phù hợp. Thiếu nữ được liên hôn với thiếu gia nhà giàu, ngũ quan tuấn tú, nhưng thiếu nữ lại có người mình thương cũng là một thiếu nam.
Cái gọi là lựa chọn tình yêu chỉ là ích kỷ nhất thời của bản thân, thấy ai có thể làm mình thoải mái nhất, thì họ sẽ chọn thôi, cần quan tâm đến tiền bạc sao?
Phù hợp nhất thời và trời sinh ra để phì hợp là hai cụm từ khác nhau, yêu mất đi lý trí, vì tình yêu có thể làm tất cả, phản bội họ vì chưa thật sự yêu.
Dục vọng, tham lam ích kỷ, đố kị tức giận đều là công cụ cho cái gọi là yêu.
Yêu là gì? Ta không rõ, chỉ biết nó sinh ra vì tư lợi bản thân, từ yêu nói ra rất dễ dàng, nhưng lại khó khăn để hiểu.
Lạc Xuyên ta cũng chẳng thể thấu, hỏi thế gian yêu là gì, yêu là để bản thân hạnh phúc, sao khi yêu lại đau khổ vạn phần, tựa như tự trói bản thân vào sợi xích mang tên tình yêu.
Lạc Xuyên nhìn đống lửa đang cháy dữ dội một hồi, lòng trầm lặng, yêu nó bất diệt, nhưng lại dễ lụi tàn, hắn quay người bỏ đi, đôi mắt chuyển thành một màu tím, hiên ngang bỏ lại quá khứ.
Người ta thường nói màu tím là màu của chung thủy, nhưng nhìn với độc so ra chẳng khác biệt là mấy, đều độc hại như nhau, chỉ tự làm khổ bản thân.
Dù là tốt hay xấu, chỉ cần là tự áp đặt hay bị áp đặt, thì cái gọi là tình yêu này đã định là đi đến con đường đau khổ rồi.