Chương 11: Quỷ Đạo Tu Tiên, thật khó khăn để tu luyện

Chương 11: Tần gia.

Trời tuyết rơi dày đặc, một cô bé gầy gò đứng trước một cánh cổng sang trọng, tay cầm theo một mảnh giấy bán thân.

Nàng không biết nàng vì sao lại tới đây, không biết nàng tới đây bằng cách nào, chỉ nhớ chính mình là đi theo cảm tính.

Sau khi bỏ lại quá khứ cùng một đống tro tàn, Cổ Linh Huyễn đi trong vô định, nàng không biết nên đi đâu, nhưng trong đầu cứ vang lên giọng nói, tới Tần gia đi, đây là nơi cần đến, bắt buộc cần đến.

Tình cờ thay, người nói ra những lời đó lại là Lạc Xuyên, hắn liên tục thì thầm vào tai nàng như tiếng thì thầm của quỷ.

Hắn có mục đích riêng của mình, Bách Nhãn Chân Quân, sống ở thế giới này rất khó khăn, không có sức mạnh, trước sau có sống tốt bao nhiêu rồi cũng sẽ đón nhận một cái chết không đoán được.

Lạc Xuyên cần sức mạnh, hắn đặc biệt cần sức mạnh, đây chính là chấp niệm duy nhất của hắn hiện giờ, ngoài ra hắn còn mong muốn, dù không phải là chấp niệm nhưng hắn vẫn mong mỏi để trở về hiện thực, hắn thật sự không muốn chìm đắm trong huyễn cảnh nữa, hắn hiện giờ muốn đối mặt với hiện thực.

Con người là vậy đấy, luôn thay đổi, chỉ riêng chấp niệm vẫn mãi không đổi.

Cổ Linh Huyễn cũng bị giọng nói này mê hoặc, nàng mới quyết định đến Tần gia.

Giữa trời trưa, nhưng không khí lại lạnh lẽo đến cực điểm.

Từng hạt bông tuyết vẫn mãi cứ rơi, một cô bé vẫn mãi chờ đợi.

Lúc này một tên gia nô mới nghe thấy tiếng gõ cửa bé nhỏ, hắn vội vã chạy ra ngoài, mở ra, bóng hình nhỏ bé đập vào mắt hắn.

"Ngươi là ai? Có biết đây là đâu không?"

Giọng điệu khó chịu, sắc mặt nhăn lại, đến khi Cổ Linh Huyễn đưa cho hắn tờ giấy bán thân, hắn mới bình tĩnh điều chỉnh tâm trạng đi vào nhà.

Tân thiếu là người thế nào, hắn biết rất rõ, nếu có một vết nhăn trên mặt cũng sẽ sống không bằng chết.

Một lát sau, tên gia nô chạy ra, đưa nàng vào gặp Tần thiếu.

Trước mặt một thiếu niên, thân ảnh mơ hồ hiển hiện tầng lớp sát khí, nàng không vẻ như là hoảng loạn, trái lại giọng điệu bình tĩnh: "Cha ta đã bán ta cho ngài rồi, không biết ta được giữ chức vụ gì vậy?"

"Nô tì, ngươi phụ trách đưa nước tới rửa mặt vào mỗi sáng, làm không xong ngươi biết thế nào rồi chứ."

Giọng nói đối phương mang theo ác ý mãnh liệt, Cổ Linh Huyễn trong lòng cảm nhận được một cỗ sợ hãi, chỉ sợ mình sẽ chết không lâu nữa, nên vội vàng phân vai vế.

"Nô tì biết rồi."

Nàng không có ý định ở lại đây thêm giây phút nào nữa, thân hình nhỏ bé nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đến khi cánh cửa đóng lại, Tần thiếu bước đến chiếc giường của mình, tập trung ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại.

Một luồng khí màu trắng phóng ra từ cơ thể hắn, nhìn kỹ có thể thấy nó rất giống một khối đầu lâu. Tần thiếu quan tưởng càng lúc càng sâu, luồng khói từ từ ngưng tụ lại, mơ hồ nhìn thấy chất dịch màu đen bao bộc lấy bên ngoài khói đầu lâu.

Chúng chậm rãi vận chuyển một vòng chu thiên, sau đó cuồng tẩu từ tứ phương tám hướng về phía Tần thiếu, luồng khói đen đó mạnh mẽ chui vào ngươi hắn.

Toàn thân Tần thiếu cảm nhận được một cỗ năng lượng đang từng bước tẩm cỗ thân thể này.

Đến khi mở mắt ra trời đã tối từ khi nào, hắn bước từng bước xuống giường, đi ra ngoài phòng.

Hắn tu luyện một môn thuật pháp đặc thù, tra tấn kẻ khác để rút lấy oán niệm chi lực, dùng thứ đó để tẩm bổ thuật pháp, củng cố trạng thái dị hoá. Không sai nếu nói đây là thuật pháp làm ít được nhiều.

Oán niệm đối phương dành cho mình càng sâu đậm, lực lượng mình thu lại càng mạnh mẽ.

Bên cạnh đó hắn còn tu luyện một môn thuật pháp gọi là Cảm Niệm, tu luyện đến Bán Thi cảnh sẽ có hai sự lựa chọn, cảm nhận nhân niệm, cảm nhận Vô Niệm.

Nhân Niệm là những cảm xúc chấp niệm của con người, còn Vô Niệm là vô dục vô cầu tức là trước đây đã từng có niệm.

Người không tạm niệm nhất thời thoát khỏi thất tình lục dục, có tỉ lệ cao để chứng đạo. Nhưng luyện tới nhánh này bắt buộc phải đạt được Nhân Niệm, nhưng môn môn thuật pháp muốn học hai nhánh là có thể học?

Trừ phi có được sức mạnh thao túng thời gian và không gian, hồn phách. Lựa một nhánh thời gian, phân tách hồn thể, đưa nó vào một không gian tương tự. Tiến hành dung hai không gian thành một, vạn vật lúc này chỉ ngươi khác, còn lại phải vận hành theo tự nhiên.

Cũng có thể chọn lấy một thuật pháp tạo ra một huyễn cảnh ảnh hưởng tới thực tại.

Thuật pháp giống cổ trùng, muôn hình vạn trạng. Cùng một loại thuật pháp, con người phối hợp khác nhau mà có sẽ có hiệu quả khác nhau.

Tinh diệu của thuật pháp, gọi là sát chiêu, chính là tổ hợp từ nhiều loại thuật pháp khác nhau, phối hợp thành một thể thống nhất.

Thao Thiết pháp sau khi đạt tới Quỷ Sứ cảnh, có thể trải qua một lần ngụy biến, Ngục Tốt. Fhông qua ngục tốt có thể nhốt, di chuyển quỷ vật đến vị trí khác nhau trong cơ thể, từ đó tạo ra một phong cách chiến đấu.

Điển hình là Phi Giáp Công, tu luyện đến Bán Thi cảnh có một tuyến đường dung hợp một loại xương cốt vào cơ thể, vừa bồi dưỡng được xương cốt bản thân, cũng vừa dùng loại xương đó để tấn công. Một vũ khí, một xương cùng cộng sinh và trưởng thành.

Có thể thông qua Thao Thiết pháp để dễ dàng di chuyển vũ khí từ xương tới tay, thậm chí là phóng ra như phi tiêu.

Sáng sớm Cổ Linh Huyễn đã dậy từ khi gà còn chưa gáy, bản thân cũng thay một bộ quần áo nô tì, dù không nói là sang trọng, nhưng lành lặn bà ấm áp biết bao so với miếng vải rách lúc trước.

Kẻ yếu là thế, ngay cả quần áo cũng chẳng thể có cho riêng mình, kẻ yếu ngau cả cơm cũng phải chắt tiêu từng đồng.

Bàn tay nhỏ nhắn ngâm mình trong chậu nước lạnh, lâu đi từng vết bẩn trong đó, tuyết rơi đầy trơi, nàng khẽ run lên một chút.

Cổ Linh Huyễn nhanh chóng đem vào nhà đun với lửa nóng.

Kế bên nàng là một hồn thể màu đỏ mờ nhạt, nhưng không ai có thể thấy, hắn là Lạc Xuyên, tâm trạng đầy u sầu, ta đã kiểm tra ba ngày rồi, nhưng vẫn không thấy tin tức gì về Bách Nhãn Chân Quân, trên hết phạm vi tìm kiếm không được rời khỏi Cổ Linh Huyễn quá xa. Nếu không ta cũng lật Tần phủ này lên để tìm kiếmrồi.

Đây chính là huyễn cảnh, nhưng không phải của Trấn Yêu ti, mà là do Yêu Kính tự thành, nhốt lấy ta vào trong, để kiểm tra tiến hành nhận chủ. Nhưng điều này rất mơ hồ, ta cũng biết chình mình vì lý do gì lại hoàn thành, nghi vấn để lại rất nhiều.

Ta đã vào huyễn cảnh lúc nào, năm người tra tấn ta hồi đầu cũng không rõ là ai, nhưng lại giữ một vai trò rất quan trọng, có thể là chìa khoá thông quan.

Cổ Linh Huyễn là bé gái ăn xin, cậu nhóc va chạm ta giữa đường trong vài năm tới có thể là tên nhóc mắt trắng, còn tên mắt lam lại là hộ vệ trung thành của Tần gia, vậy còn một người nữa, ta chưa gặp nàng ta bao giờ.

Theo tiến trình rất có thể ta sẽ tồn tại ở dạng hồn thể, và đi theo bốn người họ.

Nhưng ta lại có thể nhập vào Cổ Linh Huyễn vào khoảng khắc nàng có nguy cơ gặp nguy hiểm.

Rất nhiều thứ còn nghi vấn, ta rơi vào huyễn cảnh từ lúc nào, quá trình kiểm tra của Yêu Hồn Kính là gì, người áo đỏ lúc trước cùng nữ nhân đó tại sao lại không xuất hiện nữa.

Suy nghĩ của Lạc Xuyên đầy ngổn ngang, hắn bị kéo khỏi mớ hỗn độn khi thấy người trước mặt đang ở một căn phòng sang trọng.

"Tần thiếu, nước rửa mặt của ngài đây."

Mỗi sáng hắn dậy rất sớm, gần như là canh năm đã dậy, cũng là người có chí tiến thủ, tích cực tu luyện.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi!"

Cổ Linh Huyễn không nói dám nói gì, liền ra lo lắng chạy ra ngoài, đến khi bước qua cửa, nàng mới thở phào một hơi.

Lạc Xuyên thì chăm chú vào hành động của Tần thiếu, dáng vẻ uống trà gần như rất ra dáng một phản diện, rất đáng để học.

Đến trưa, có một nô tì bận bịu nên nhờ Cổ Linh Huyễn làm một chút việc, đến trưa là nàng không còn việc để làm rồi, nên rất rảnh, vì thế đã đồng ý.

Đến một biệt viện sang trọng Cổ Linh Huyễn thở dài một hơi, đối phương là hộ vệ còn có thể sống tốt đến như vậy. Lòng nàng có một ghen tị với Dạ Thiên.

Cánh cửa mở ra, trước mặt nàng là một thiếu niên áo xanh, suy nghĩ của hắn không dành cho việc tu luyện, mà giống như là đang âm mưu một thứ gì đó.

Cổ Linh Huyễn đưa chén trà đến trên bàn, hắn khoác khoác tay ý bảo nàng lui ra.

Dạ Thiên uống một ngụm trà, thần thái rất tà mị, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo không nói quá đây là cực phẩm nhan sắc.

Nhưng điều này rất bình thường trong thế giới này, có vô số thuật pháp ảnh hưởng tới bề ngoài, thậm chí là để dị hoá ảnh hưởng cơ thể chỉ để thay đổi bề ngoài.

Bề ngoài nhìn như là không quan trọng, nhưng nó lại có vai trò nhận dạng. Bên cạnh đó còn giúp che giấu đi trạng thái dị hoá, có thể ẩn giấu đi bí mật thuật pháp bản thân tu luyện, tránh việc có người nhắm đến mà dốc sức nghiên cứu thuật pháp đối phó với bản thân.

Cổ Linh Huyễn đang định rời khỏi, bỗng đối phương lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi cứ lui xuống, nhưng đừng quên hôm này phải phục vụ gia chủ."

Lạc Xuyên bên cạnh không giữ nổi kích động, tà áo lây động theo tâm tình của hắn, thứ hắn nghe được hoàn toàn khác những gì Dạ Thiên nói, mật thư đang ở phòng gia chủ, cất trong mật thất.

"Ta nhớ rồi."

Cổ Linh Huyễn rời khỏi phòng, không bao lâu Dạ Thiên lại rót thêm một tách trà nữa, tự diễu chính mình: "Thì ra ta lúc trước lại dễ dàng bị lừa như vậy, và cũng thật hèn mọn."

Hắn buông chén trà xuống, âm thanh"tách" của tách trà vang lên, cái tách rơi xuống thành nhiều mảnh vỡ, nước trà bắn lên tung toé, miệng phun ra một ngụm nước trà ban nãy mới uống

Dạ Thiên đứng lên, tay phất lấy một nhịp, chiếc bóng dưới chân dần biến thành một đoàn chất lỏng màu đen, nó nhanh chóng hoá thành một chiếc miệng lớn, tham lam cắn nuốt mảnh sứ dưới đất, một giọt nước cũng không sót lại.

"Làm người phải thận trọng như vậy."

【 Thực Ảnh pháp: Muốn tu luyện cần đem trái tim của năm người điều chế thành thuốc dẫn, mỗi ngày nuốt lấy một giọt, sống ẩn dật trong bóng tối, đợi tới thời hạn ba năm là luyện thành. Luyện thành về sau có thể dùng chiếc bóng của bản thân để cắn nuốt bách vật.】