Chương 12: Màn kịch

Chương 12: Màn kịch.

Đêm tối, ánh trăng mờ ảo thấp thoáng bên ngoài cửa sổ, một lão già khinh phong vân đạm dọn tách trà lên trên bàn, ngồi xuống cái ghế gần đó, thưởng thức một đời người.

Lão là Tần Dương, mái tóc đã sớm bạc trắng, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn về phía cửa chính.

Cánh cửa mở ra, một thiếu niên đi tới, hắn là Tần Thanh, còn được gọi là Tần thiếu.

Khí phách hơn người, phong thái tuyệt đối.

Hắn lặng lẽ ngồi xuống đối diện lão già, tay nâng lên tách trà thưởng thức một ngụm: "Tối rồi, sao cha còn gọi con tới đây?"

"Không có gì! Ta chỉ gọi con tới nói chuyện một chút mà thôi."

"Không có chuyện gì, thì con trở về tu luyện đây."

Ngay khi Tần Thanh nhấc mông rời ghế, chuẩn bị quay đi. Lão bỗng thở dài một hơi, sắc mặt không biết nên vui hay nên buồn nói: "Phương pháp tu luyện ngày nay nhanh chóng đại thành, nhưng lại hung hiểm vô số."

"Giá như thời đại bây giờ chính là ngày xưa thì tốt biết mấy. Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hoá Thần. Luyện chậm chạp, nhưng mỗi lần đột phá một đại cảnh giới có thể gia tăng tuổi thọ, lại rất an toàn."

"Haiz, bây giờ moi tim móc gan để tu luyện, thọ nguyên ngắn ngủi, chẳng được trăm năm. Sinh tử trùng trùng điệp điệp."

"Ngươi tu luyện chăm chỉ là chuyện tốt, tu vi Quỷ Sứ cảnh hai lần cũng không tệ. Nhưng phải nhờ điều dưỡng thật tốt. Ta chỉ có một đứa con như ngươi thôi, vậy nên cố gắng sống sót."

Tần Thanh chỉ bình thản nói: "Ta biết rồi!" Rồi quay người bỏ đi.

Nhìn vào bóng lưng dần rời xa, lão cha già thở dài khi chỉ biết chứng kiến đứa con mình ngày đêm nuôi dưỡng lại từng bước đi trên cây cầu đổ nát. Lão thật hận chính mình không phải Thiên Đạo để xây cho hắn một cái cầu toàn vẹn.

Đến khi cánh cửa đóng lại lão cha thầm mắng một người: "Nếu điều trong sách là chính xác, vậy cái người có danh xưng là Loạn Thiên này thật quá vô trách nhiệm rồi, chỉ vì một người mà lại làm đến mức đường này."

Lão lại thở dài tiếp: "Nếu ta là hắn, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy."

Tần Dương tin vào Thiên Đạo và Tiên là có thật, và cả tin những gì có trong quyển sách "Luân Hồi Chi Ca" là sự thật, chỉ không dám là có chính xác, hay đã qua chỉnh sửa.

Lại nói về cái cố sự này, Luân Hồi Chi Ca giảng giải một bản nhạc thăng trầm của một tu sĩ Kim Đan. Hắn vì một người mà tìm kiếm Luân Hồi suốt ba trăm năm, để rồi phát hiện chẳng có cái gì gọi là Luân Hồi. Đột phá Nguyên Anh, bước lên hành trình nghịch thiên, chỉ để khởi tạo hai chữ Luân "Hồi". Ở đó những linh hồn sau khi rời khỏi thân xác người chết sẽ đi đến, để thực hiện một vòng luân hồi chuyển kiếp, và có thêm nhiều lần nữa.

Cổ Linh Huyễn được phân thêm vài công việc nữa, như giặt đồ, rửa chén, bưng trà rót nước.

Nàng vẫn mệt mài giặt đồ, đôi tay lạnh buốt đông cứng lại những suy nghĩ trong lòng, tới phòng gia chủ tìm mật thất, ngươi cần đến đó.

Tại sao ta lại phải tới đó, hơn nữa nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị lăng trì đến chết.

"Vì ngươi cần sức mạnh mà, phải không Cổ Linh Huyễn."

Lời nói dụ dỗ bên tai được hiện hữu dưới dạng suy nghĩ của nàng, khi nhập vào Cổ Linh Huyễn, nàng vẫn giữ được ý thức, hiểu rõ việc mình đang làm hoàn toàn không giống vẻ bị đoạt xá.

Sau khi nghe thấy hai từ "sức mạnh" trong đầu, mọi sự sợ hãi nhanh chóng được gạt đi, thay vào đó là sự tham lam đang bùng cháy, khiến nàng quên đi cái lạnh trong chậu nước.

Ta cần sức mạnh, ta muốn nó đặc biệt muốn nó, ta bắt buộc cần nó, dù có phải chết vẫn không hối, hối hận nhất chính là không đủ sức mạnh.

Tay của nàng vo quần áo lại càng mạnh hơn, một chút lý trí không còn sót lại nữa.

"Ngươi đừng vò mạnh quá, rách áo ta không chịu trách nhiệm đâu!"

Người thị nữ bên cạnh lên tiếng, nàng vẫn điếc không nghe.

Nhiều ngày sau, Cổ Linh Huyễn đặc biệt ghi nhớ các vị trí và nơi ở của Tần phủ.

Vẫn là ánh trăng đó, dường như nó vẫn vậy, dù trải qua bao tuế nguyệt, ánh trăng vẫn mãi một vẻ, sáng thôi.

Tần Thanh bất ngờ lại đi vào phòng cha mình, kéo lão ra ngoài phố đi dạo.

Dưới ánh trăng, tiếng bước chân bỗng nặng nề, rồi dừng lại, Tần Dương thở dài: "Nếu có thể... thì ta mong ngươi đừng cố gắng nữa."

Tần Thanh vẫn bước tiếp, không biết từ lúc nào cả hai đã cách xa một đoạn dài, ánh sáng từ trên trời cao làm rõ sự xa cách của hai người.

"Con sẽ làm theo ý mình!"

Tần Dương thẫn thờ, lão vẫn vậy, chỉ biết thở dài và thở dài, tất cả hết thảy chỉ biết giấu trong lòng. Dù sao Tần Thanh có ngỗ ngược thế nào, thì hắn vẫn là con trai của lão mà.

Lúc này, một bóng người vượt qua những ánh sáng của ngọn đuốc, ẩn mình trong bóng tối.

Cổ Linh Huyễn quay đầu lại, thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm, trái tim không kìm được kích động, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, ánh mắt mơ hồ bị lòng tham chiếm giữ.

Ánh mắt không ngừng đảo qua xưng quanh, chợt phát hiện một quyển sách trên bàn, hơi thở trở nên dồn dập, trái tim đập phập phồng trong lòng ngực.

Đây chính là bí phương nàng và hắn cần, Bách Nhãn Chân Quân, quyển sách màu xanh toả ra mị lực vô cùng, trên bìa quyển sách có hình một con rết, sống động vô cùng, cứ nghĩ chỉ một cần vài khoảng khắc thôi, nó có thể xông ra bất cứ lúc nào.

Cổ Linh Huyễn đặt tay lên quyển sách. Lúc này, những người bên trong Tần phủ đều la hét không ngừng.

"Báo cáo gia chủ, có người vào phòng gia chủ. Nhanh chóng bắt giữ!"

"Không xong rồi, có kẻ gian đột nhập!"

Những lời này giống như bọn họ được ra lệnh từ trước, chỉ cần đến một thời điểm, dù ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, cũng sẽ thông báo lên, dù không cần biết nó có chính xác không. Đúng hơn chính là mệnh lệnh.

Hết thảy đều là diễn kịch, nhưng vì lý do gì mà phải làm như vậy, Lạc Xuyên và Cổ Linh Huyễn đều là những diễn viên đã được sắp xếp từ trước.

Giữa biển người, Cổ Linh Huyễn sợ hãi vì bản thân rất có thể sẽ bị bắt, sau đó là những màn tra tấn sống không bằng chết. Lạc Xuyên đã sớm bị bí phương làm cho mờ mắt rồi, nên sự tình có kỳ quái đến thế nào, vẫn không làm lây chuyển bọn họ.

Theo màn kịch, Cổ Linh Huyễn chắc chắn sẽ vào được Tần gia, đột nhập vào phòng gia chủ, thoát thân an toàn.

Tần thiếu đâu phải loại đơn giản, điều tra một chút có thể biết, gia đình xảy ra hoả hoạn. Bản thân lại có thể thoát thân an toàn, thậm chí không xuất hiện một vết bỏng nào. Không phải rất kỳ lạ sao.

Sau khi thoát khỏi người cha muốn bán mình, có lý do gì lại tự đến bán bản thân, chịu khổ dưới cái lạnh chỉ vì chuyện này. Quá mức không bình thường rồi. Ngay cả Tần thiếu còn tuyển chọn qua loa, cũng chẳng phát hiện.

Một nơi giấu bí mật gia tộc lớn như vậy, mà chẳng có ai canh gác, thậm chí là để bảo vật trên bàn.

Mọi thứ chính là màn kịch để đạt được múc đích lớn hơn, vậy chuyện này là gì.