Chương 8: Ngươi có tin vào luân hồi không?

Chương 8: Ngươi có tin vào luân hồi không?

Cổ Linh Huyễn sau khi đồng ý bỏ lại Lạc Xuyên để thoát thân, nàng liền bị đại lượng tu sĩ từ khắp nơi đến để truy sát.

Trong đó có ba tên Bán Thi cảnh, đó là Độc Nhãn Giả, Lăng Quỷ, Lục Xà Nhân.

Một người là thiếu nữ tóc trắng, làn da trắng bệch, chiếc lưỡi dài tầm ba thước. Khoé môi banh ra đến mang tai giống miệng vết thương bị rách. Thân hình xinh đẹp, chỉ tiếc khuôn mặt đã bị dị hoá che đi, người ta thường gọi nàng với biệt danh Lăng Quỷ, chỉ vì thủ đoạn của nàng rất tàn độc. Không biết vì lý do nào gì mà tên hung thần này lại đến Thanh Dương thành.

Một người tu hành thuật pháp liên quan đến Xà Lục Xích Mao, độc tố tương đối mạnh, dấu hiệu đặc chưng chính là thân dưới là rắn, thân trên là người, mức độ dị hoá không nhẹ. Người ta gọi hắn là Lục Xà Nhân.

Người tu luyện thuật pháp mà đào đi hai mắt, phạm đại giới, về sau quay đầu, mọc lại một con mắt ở mi tâm. Người ta gọi hắn là Độc Nhãn Giả, có một vị ca ca cùng tu luyện thuật pháp giống mình, hắn là Lục Xà Nhân, cả thường phối hợp chiến đấu với nhau, nên độ ăn ý của bọn họ không phải ai cũng có thể phá giải được.

Phong cách chiến đấu chủ yếu tạo thành huyễn cảnh, để đồng bạn là Lục Xà Nhân xử lý.

Cổ Linh Huyễn núp trong một căn nhà trống bỏ hoang, nghiên cứu thêm một chút về thuật pháp, ánh mắt loé lên quyết tâm, ca ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.

Lấy quyển sách ra, nhìn thấy dòng đầu tiên, nàng xúc động không thôi, đôi mắt có chút rơm rơm nước mắt, nói không nên lời.

"Huyễn nhi, ca ca sẽ đợi ngươi, ngươi nhớ tu hành cho thật tốt nha."

Mọi nội dung không sai biệt là mấy, chỉ riêng nội dung thuật pháp là đều thay đổi sạch sành sanh.

Luyện Bì Thư, Phi Giáp Công, Phó Vị giả đều lượt hết, và thêm một số môn thuật pháp khác, giống như là huyễn cảnh này tự mình diễn hoá ra thuật pháp phù hợp với nàng.

Lạc Xuyên chỉ là một xúc tác, nhưng không vì thế mà dễ dàng thay đổi cuộc đời nàng bắt buộc phải đi, không đúng, phải gọi là đã từng trải qua.

【 Tử Nhãn Chân Kinh: Muốn luyện môn thuật pháp này, cần tinh luyện bảy mươi hai loại kinh mạch của bảy mươi hai người khác nhau. Cấy vào mắt, thỉnh thoảng nhỏ vài giọt máu vào mắt, sau đó đọc một đoạn kinh văn. Quá trình hung hiểm vô cùng, có thể ảnh hưởng tới đại não mà tử vong, nhưng càng liều mạng thành quả càng cao. Tu luyện thành về sau có thể cảm nhận tinh tường kinh mạch trong cơ thể mỗi người.】

【 Sách Luyện Gân: Muốn luyện môn thuật pháp này, cần lột sạch gân sau đó đợi cơ thể mọc ra gần mới rồi lại lột sạch, đến khi đạt bảy lần xem như luyện thành. Luyện thành về sau cơ thể bản thân trở nên vô cùng dẻo dai.】

【 Cốt Khí: Muốn tu luyện môn thuật pháp này, cần phá hủy xương cốt, nung trong lửa lớn, đợi lần nữa hồi phục đem xương cốt làm lại như lần một cho đến bảy lần xem như luyện thành. Luyện thành về sau xương cốt bản thân cứng như sắt thép.】

Tất cả hầu hết đều là những môn thuật pháp nguy hiểm, tu luyện những thứ này thật quá mức mà một đứa mười hai tuổi có thể chịu đựng được.

Bỗng, Cổ Linh Huyễn nhảy bật lên, ánh mắt quét đến xung quanh, rồi đạp lên giường, nhảy một cú rất cao.

Xoạt.

Âm thanh tiếng cắt gỗ vang lên, cùng lúc đó căn nhà đã bị chia thành hai nửa, tiếng gỗ ngã rụp xuống đất.

Không còn phần trên để ẩn giấu, nàng rất nhanh đã bị dân trong thành tìm thấy.

Không cần nói nhiều, Cổ Linh Huyễn lượm ngay thanh chùy thủ trên bàn, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng thật tiếc, nàng đã bị bao vây, ánh mắt của nàng rất nhanh đã quét qua, hầu hết thuật pháp nàng đã nhìn thấy, cách duy nhất để nàng sống sót đó là giết người, cướp lấy thuật pháp đối phương.

Người vừa gặt đi một nửa căn nhà là Lăng Quỷ, chiếc lưỡi dài chạm xuống đất vẩy vẩy, vì vẫn còn vươn một chút mảnh gỗ còn sót lại, tu vi e rằng đã đạt tới Quỷ Sứ cảnh.

Kế bên là Độc Nhãn Giả, và Lục Xà Nhân.

Chợt, ánh mắt sắc lạnh của nàng va phải một người, đột nhiên đối phương cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau lưng hắn mọc ra tám cái chân nhện, nhìn qua nhìn lại, đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Thần sắc lạnh lùng, lao lên như con sói hoang, cứ ngỡ là người đã trải qua nhiều trận chiến, chí ít là đã vào sinh ra tử.

Miệng nàng lẩm bẩm: "Bát Chu Mâu?"

Phập, rất nhanh đối phương bị thanh chùy thủ xuyên qua đầu, trước khi chết đối phương vùng vẫy một hồi, máu tươi vẫy đến những người xung quanh.

Từ vết thương chui ra một con nhện màu lục sáu mắt, tám chân, rất nhỏ.

"Quỷ dị vật là của ta, nó chính là của ta!!"

"Nào là của ngươi, cứt mũi nè lấy không?"

"Nó là của ta!"

Bên cạnh kẻ vừa chết có rất nhiều người, quan trọng là bọn chúng rất tham lam chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Tốc độ của nàng mỗi lúc một nhanh.

Đoàn người có số lượng là hai mươi, một nửa bao vây lấy nàng, một nửa thì tranh đoạt quỷ dị vật.

"Tất cả cản con nhóc này lại, nó tính lấy quỷ dị vật đó!"

Chợt, tốc độ Cổ Linh Huyễn bỗng chậm lại, mơ hồ người đằng sau đã sử dụng huyễn cảnh đến nàng.

"Ca ca, ta sẽ cứu ngươi!"

Sau đó có một chiếc đuôi rắn hung hăng va vào người Cổ Linh Huyễn, khiến nàng bay lên, lộn mấy lần rồi ngã xống xoày ra đất, tổn thương là mấy cái xương sườn bị gãy, cơ thể khó mà đứng lên được.

Nàng rất muốn kêu thảm lên, nhưng nếu không chịu đựng nổi gãy xương thì làm sao mà tu luyện?

Miệng còn phun ra một ngụm máu nữa, khoé mắt loé lên huyết hồng nóng bỏng.

Nàng đã chậm hơn một bước, quỷ dị đã bị kẻ khác lấy được rồi.

Mi mắt dần cụp xuống, nhưng vẫn mang theo một tia không cam tâm.

"Ta bắt buộc phải vượt qua thử thách, thoát khỏi huyễn cảnh!"

"Chết tiệt!!"

Tất cả bắt đầu bàn về chiến lợi phẩm.

"Con bé này là của ta!"

"Không đúng nó là của ta!"

"Vậy ta lấy quỷ dị vật nha!"

Một thiếu nữ bước qua đám người, nàng là Lăng Quỷ, chiếc lưỡi dài ba thước cuốn lấy Cổ Linh Huyễn, chầm chậm nói.

"Con bé này là của ta, và cả quỷ dị vật cũng là của ta!"

"Ngươi nói vậy là sao?"

Độc Nhãn Giả cau mày khó chịu, đồng bạn đã đứng đối diện hắn, bao vây lấy Lăng Quỷ.

Nàng thả Cổ Linh Huyễn ra, ôm nàng vào trong lòng, ánh mắt có chút phức tạm, dù vậy vẫn không thể cản ý chí chiến đấu của nàng.

"Yêu nữ khôn hồn chịu trói."

"Phải đấy, ngươi nhanh chóng trả lại đứa trẻ này cho bọn ta."

"Nhóc yên tâm đi, ta sẽ đến cứu ngươi nhanh thôi!"

Lúc cả bọn đang còn tranh đoạt chiến lợi phẩm, một sợi xích màu đen đột nhiên được phóng từ trên cây, bỗng cuốn lấy quỷ dị vật trên tay một người.

Giây sau, tiếng xích kêu lên thu hút ánh mắt của đại đa số người đứng ở đây, âm thanh có thể ví như đuôi của rắn đuôi chuông, hoặc là tử thần thanh âm.

Nối tiếp tiếng xích là hành động giật nó lại, không biết là cố ý hay trùng hợp.

Sợi xích lăng không trên trời như rắn mây xả thân bay lên, con nhện mà nó cuốn lấy chính là con mồi.

Thợ săn vô tình làm rơi lấy con mồi của mình, làm áo cưới cho kẻ khác.

Đám người náo động, trái tim mỗi người đều run rẩy kịch liệt.

Tu luyện thuật pháp có độ khó rất cao, có người vì đó mà chết, nhưng có một phương pháp dễ dàng hơn, đó là nuốt quỷ dị vật.

Với phương pháp này có thể làm ít công to, nhưng tu vi vĩnh viễn không thể bước đến Thần Dương cảnh được nữa.

Quỷ dị vật chính là sản phẩm do tu sĩ thành trong quá trình tu luyện thuật pháp, chỉ cần giết bọn hắn có thể dễ dàng có được sức mạnh.

Lăng Quỷ quất chiếc lưỡi sắc bén của mình thành một vòng, chục người rút lui, trong số đó có vô số mạng thảm thương vô cùng.

Máu tươi dính vào chiếc lưỡi của Bạch Lăng, sắc mặt của nàng không giấu khỏi sự kinh tởm.

Cổ Linh Huyễn kiến quyết nắm lấy quỷ dị vật đang rơi trong vô định, nàng bị đánh gẫy mấy cái xương, thậm chí là không thể di chuyển được nữa.

"Ta muốn sống, ta muốn thoát khỏi huyễn cảnh, vì ta là Lạc Xuyên, không phải Lạc Cảnh."

Lạc Xuyên là sao? Không phải hắn bị bắt tới Tần phủ rồi sao? Lạc Xuyên này là sao nữa.

Vậy Huyễn, Hồn, Vũ, Trụ là gì?

Trong thời khắc ấy, thời khắc đặt vào vận may này, Bạch Lăng không ngưng di chuyển đến hướng quỷ dị vật, sau tất cả những việc đã làm nàng đều bị chặn lại, song quyền nan địch tứ thủ mà.

Quỷ dị vật rơi xuống, mỗi lúc càng nhanh, trái tim của từng người vì thế mà đập loạn nhịp.

Độc Nhãn định khống chế Bạch Lăng, nhưng bị chiếc lưỡi phi đến như mũi tên, quấn chặt hắn từ đầu đến chân, cơ thể căn bản không thể nhúc nhích, khoé môi của hắn lại bất giác loé lên nụ cười thần bí.

Mục tiêu ban đầu của bọn họ không phải Cổ Linh Huyễn, hay quỷ dị vật gì cả, thậm chí nó chỉ dừng lại ở Vũ Nhân cảnh, trái ngược lại, Bạch Lăng lại sở hữu thuật pháp đạt tới Quỷ Sứ cảnh.

Nếu giết nàng, còn có thể thu hoạch được quỷ dị vật thuộc cấp Quỷ Sứ cảnh, rất lời.

"Hình như các ngươi nhầm rồi!"

Bạch Lăng lại cười tiếp, nhìn vào con nhện đang ra sức vùng vẫy trong tay Cổ Linh Huyễn.

"Thật ra ta đến cũng vì thứ này, Thiên Thủ Vạn Độc!"

"Ngươi nói thứ này là Thiên Thủ Vạn Độc!?"

Lục Xà Nhân sửng sốt không thôi, ánh mắt tham lam lại dính chặt vào đồ vật Cổ Linh Huyễn cầm trên tay.

Thuật pháp này giết càng nhiều người, tốc độ khôi phục thương thế càng cao, thậm chí là tẩm bổ thuật pháp, điểm mạnh lớn nhất là khả hồi phục siêu nhanh, có thể tăng tốc thời gian tu luyện.

Mồ hôi của tất cả vô thức di chuyển xuống đất, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh từng giọt mồ hôi rơi.

Không kịp phản ứng, Cổ Linh Huyễn đã nuốt thứ này vào bụng, mặc cho thứ này vũng vẫy thế nào.

Nàng vẫn là một bộ dáng ngẩn mặt lên trời, vô tình nuốt lấy, những người ở đây đều nghe thấy âm thanh nhai xồm xoàng trong miệng của nàng.

Bạch Lăng không tiếp tục bế nàng nữa, mà ân cần đặt Cổ Linh Huyễn xuống đất, để nàng dựa vào mình.

Giây tiếp theo biến hoá kịch liệt.

Xương cốt sau lưng hung hăng bị phá vỡ, âm thanh răng rắc réo lên trong khoảng trống, tất cả dường như bị thứ âm thanh này mê hoặc, không nỡ rời mắt bóng hình đó.

Cảm giác phê tâm liệt phế truyền đến não bộ, chớp mắt không chịu nổi cú sức vô thức đảo lảo. Dù vậy nàng vẫn là một bộ mặt không đổi, nghiến chặt hàm răng.

Phốc, tiếng máu phun ra, không lâu sau đó, tiếng xương đồng loạt vang lên, những con mắt ở đây đều trợn tròn.

Họ chỉ đơn thuần nghĩ, nàng nuốt đến quỷ dị vật thể nào cũng chết, thật không ngờ lại có thể sống, mà còn dung hợp thành công Thiên Thủ Vạn Độc.

Âm thanh keng két chợt loé lên, đôi chân của từng người đã vô thức lùi lại không hay.

Nối tiếp âm thanh này, chính là có tám cái chân nhện từ từ hiện ra, nụ cười dần hiện lên một vẻ sảng khoái.

Toàn bộ vết thương trước đây đã hoàn toàn khôi phục hoàn toàn, ánh mắt nhìn tất cả như con mồi, nàng không còn là chính nàng nữa, chính xác hơn bản ngã được thúc đẩy sớm hơn cuộc đời nàng từng trải.

Tám chiếc chân mọc ra cùng một nơi, nhưng lại đem đến một loại sắc bén khó tả, từng giọt chất dịch nhỏ xuống, mặt đất vì thế mà bị lủng một lố nhỏ

Nàng chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác nhìn Băng Lăng.

"Vì sao ngươi lại giúp ta?"

"Ngươi có tin vào luân hồi không? Có thể chúng ta từng quen biết nhau trước đây!"

"Ta không tin!"