Chương 7: Giao phong trí óc và ngôn ngữ.

Chương 7: Giao phong trí óc và ngôn ngữ.

Người chắn trước bọn họ là một thiếu niên, thân mặc trường bào màu lục. Hắn là Tần thiếu, bên cạnh hắn vừa là một thiếu niên trẻ tuổi, vừa là tên chủ quán Trương Tịch.

Thiếu niên mặc một bộ trường bào màu xanh tên Dạ Thiên, hắn mang theo một loại khí tức khiến người ta e dè, đôi mắt được chiếu rọi dưới ánh mặt trời, rất khó nhìn thấy lam trong đó.

Nhìn thấy hiệu lệnh phất tay của Tần thiếu, thiếu niên lạnh lùng bước lên mấy bước, trong ánh mắt mang theo nhiều tia quyết đoán.

"Ai mua lòng heo, lòng bò không?"

"Lòng bò tươi, mắt heo tươi đây!"

"Có thể thử miễn phí mỗi loại một phần!!"

Tay cầm vật thể giống như lòng bò, đang chảy máu tí tạch, dù vậy ánh mắt của chủ tiệm rất tự nhiên.

Giữa tình cảnh nghiêm trọng này, đột nhiên có mặt rất nhiều người tụ tập đến, đa phần là đến để xem trò với góp vui là chính.

Các cửa hàng cũng tranh thủ tuyên truyền một phen, để kiếm lời.

Bọn họ cũng không sợ bị làm phiền, người thông minh cũng biết Tần thiếu rất coi trọng danh tiếng, há có thể gây sự với người vô tội, chỉ vì bọn tranh thủ cơ hội kiếm lời.

Hơn nữa có nhiều người bán như vậy, còn lo sẽ bị bắt một mình thôi sao? Dù có ý định bắt hết, thì biết ai là ai.

Nhân vật chính và nhân vật phản diện, chung quy là nhân vật có phần nổi bật hơn, còn nhân vật phụ là mờ nhạt.

Dù vậy thì vẫn không thể khinh thường bất kỳ ai, đôi khi xảy ra một vụ ẩu đả, có người chết, tin tức truyền đến tai nha môn, mấy ngày sau bộ khoái tới nơi, mấy cái xác đã biến mất rồi.

Ai biết chúng đã đi đâu, có lẽ nằm trong nồi của cửa tiệm nào đó rồi cũng nên.

Lòng người hiểm ác, nên xảy ra mấy vụ như vậy, họ rất vui mừng đón nhận, các cửa tiệm thường bán được, và kiếm được nhiều hơn.

Đôi khi những người này lại âm thầm tạo ra xung đột, để hòng kiếm được nhiều lợi hơn.

Nếu đã hơn vậy thêm vài vụ nữa, thời gian quá dài vậy thêm mấy chục vụ một ngày nữa. Không đủ, không đủ, dứt khoát thêm mấy trăm vụ nữa.

Ruột người, cùng nội tạng bán cho tu sĩ cũng được kha khá, vậy thì ngâm chanh rồi chiên lên với bột, rồi bán ra cho bọn hắn.

Nếu không bán được cho tu sĩ, cứ nói nó là lòng bò để tiện thủ tiêu.

Lạc Xuyên quay đầu nhìn phía Cổ Linh Huyễn, tay đưa vào túi áo, huyễn hoá ra một quyển sách, rồi đưa cho nàng.

Bên trong ghi lại những kinh nghiệm hắn học được, bên cạnh đó còn ghi chép lại một số thuật pháp, Luyện Bì Thư, Thao Thiết pháp, Phi Giáp Công.

Hắn biết mình không phải đối thủ của đối phương, trong thân tâm vẫn không muốn một trận tử sẽ sảy ra.

Đặc biệt hiểu ý người gọi là Tần thiếu này.

Không bao lâu, hắn ta đưa tay ra cản lại Dạ Thiên, từng bước tiến lại gần Lạc Xuyên.

Ánh mắt của hắn nhìn đối phương đầy cảnh giác, hai tay dang rộng bảo vệ Cổ Linh Huyễn ngay ở đằng sau, tâm trạng nặng nề, hiện tại hắn chỉ là một phế nhân không có một chút tu vi nào.

Tại thời điểm này, Lạc Xuyên không hiểu vì sao lại sinh ra một cỗ cảm xúc ác ý với đối phương.

Đôi chân đáng lẽ nên lùi lại, giờ đây lại tiến thêm mấy bước.

Người tiến người tiến, rất nhanh cả hai đaz chạm mặt nhau.

Không nói một lời nào, Lạc Xuyên cho đối phương một bạt tai.

Âm thanh bốp vang vọng trên phố, quần chúng ăn dưa có người hoảng sợ thay hắn, có người lại vui mưng vì mình sắp có cơ hội kiếm thêm.

Cổ Linh Huyễn dù là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng cũng thừa biết Lạc Xuyên vừa gây ra phiền phức không nhỏ.

Ánh mắt của nàng đảo liên tục xung quanh, chỉ cầu có một đường để cả hai chạy thoát.

Nhưng quần chúng ăn dưa nhìn thấy mánh này, lại cố ý đứng vào những chỗ thưa thớt, nhằm cản trở hai người rời đi.

Lạc Xuyên đến cùng cũng biết người gọi là Tần thiếu có thủ đoạn như thế nào.

Không sai biệt lắm, thiếu gia họ Tần mất thăng bằng, lấy tay ôm ngực, chảy máu tai, phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về phía sau, rồi ngã xuống đất.

"Thiếu gia, người không sao chứ!?"

Dạ Thiên vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, chỉ lặng lẽ tiến lên bảo vệ đối phương sao lưng.

Lạc Xuyên trợn mắt há họng, hắn một phần là ngơ ngác chuyện gì vừa xảy ra, một phần thấy e sợ người thiếu niên trước mắt.

Hắn cảm nhận được cổ tay có chút run rẩy, không cần nhìn cũng biết bàn tay hiện đang đỏ ửng như trái cà chua.

Tại khoảng khắc Lạc Xuyên cho hắn một bạt tay, động tác âm thầm của họ Tần tức khắc tự làm mình tổn thương.

Tại ảo cảnh, chỉ cần Lạc Xuyên bộc phát sát khí, sức mạnh liền được tăng lên đáng kể, có thể nói là vô tận.

Ác ý có thể diễn hoá thành sát khí, mà lượng ác ý rõ ràng rất nồng đậm. Khi tiếp xúc đối phương, Lạc Xuyên cảm nhận được làn da đối phương, ý nghĩ đầu tiên là cứng như thép.

Tất cả điều này có thể nói lên thực lực của Tần thiếu không đơn giản, thủ đoạn thâm sâu khó lường.

"Dám đả thương Tần thiếu, tuyệt đối không tha."

"Ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử gì chứ, hoá ra chỉ là một tên ngụy quân tử!"

"Nãy ta vừa thấy tên bên cạnh ta rất thân với hắn!"

"Ngươi nói sằng, ta không có!!"

"Đúng rồi, đúng rồi!"

"Ngươi cũng tin tưởng ta sao?"

"Ý ta là hắn nói ngươi đúng rồi, ta cũng tận mắt chứng kiến."

Quần chúng thấy cơ hội của mình tới rồi, bọn họ liền sắc thêm mắm thêm muối.

Nói ý lẽ với bọn họ? Bọn họ có quan tâm sao? Thứ làm bọn họ động dung lúc này là lợi ích, làm sao để tần thiếu giết hắn ngay bây giờ luôn.

Nếu không giết, ít ra cũng phải lôi mấy ngươi theo hắn, không tin Tần thiếu sẽ không giết bọn hắn.

Trong đám người, ngay từ lúc Lạc Xuyên va chạm với Tần thiếu, bọn họ đã chạy té khói rồi.

Những người này, một là người thông minh, hai là quá cẩu.

Chỉ bọn hắn mới dành thời gian suy nghĩ từng sự kiện đã xảy ra, sau đó nghĩ phương pháp xử lý.

Còn những con quỷ kia, dù có nghĩ ra Tần thiếu không đúng, đang cố ra vẻ, nhưng họ vẫn muốn hắn giết người, đây chính là nhân tính, tham lam làm mù con mắt.

Vì lợi ích mà không nghĩ đến an nguy, không từ thủ đoạn, một ngày nào đó cũng có người đẩy bọn họ xuống hố, như cách họ từng làm.

Tần thiếu đứng lên loạng choạng.

"Mọi người đừng nói vậy!"

"Hắn không phải cố ý hại ta đâu, chắc là lo cho đứa trẻ thôi. Hắn kỳ thực là người tốt, không phải xấu như chư vị đã nghĩ đâu."

Mẹ nó, đây chính là trà xanh lời nói, tên này sao lại thông thạo như vậy.

Lạc Xuyên thầm mắng trong lòng, nhưng hắn cũng biết hắn có mục đích gì.

Nên cũng không hoảng sợ, vì người bên cạnh hắn, sau này chính là đại ma đầu lấy giết chóc làm vui.

Nghĩ đến việc sau này thấy cảnh bọn chúng bị moi gan phèo phổi, là hắn thấy vui rồi.

Đây dù sao cũng là huyễn cảnh, chắc chắn không thể chết được.

Hắn qua nhiều lần tra tấn, hận thù với năm người bọn họ đã lên đến đỉnh điểm.

Nhưng hắn có chút không muốn ra tay, có thể là nhân tính nhiều hơn ma tính, hoặc là đồng bệnh tương liên.

Lạc Xuyên nhanh chóng lấy lại tâm tình, nói.

"Làm cách nào để tha cho con bé?"

"Vị huynh đệ này nói gì vây? Tha gì với không tha. Ta thấy hai huynh muội nhà người sống có vẻ không tốt, nên các ngươi có thể theo ta về Tần phủ. Ta chắc chắn các ngươi sẽ được đối xử tử tế!"

Lại nữa, đây là chiêu để ta tự vào chuồng, sẽ, hắn nói là sẽ thôi, nhưng không nói là mười năm, hay ba mươi năm nữa, có khi chết cũng chẳng nhận được gì từ hắn nữa.

Nếu ta không muốn nhận sự giúp đỡ của Tần gia, thì cũng phải để lại cô bé, không lẽ ngươi muốn nàng sau này cũng khổ như ngươi.

Hắn vẫn chưa biết ta là người như thế nào, nếu mạnh mẽ, nếu yếu đuối, sẽ có hai kiểu đối đãi khác nhau.

Tha không phải không thể tha cho Cổ Linh Huyễn, với điều kiện tiên quyết phải reo tâm ma vào người nàng, như thế sẽ không lo nàng tu luyện đại thành về sau trở về báo thù, đổi nhỏ lấy lớn cũng không tệ.

Lạc Xuyên hít lấy một hơi, một tay giơ ngang, một tay đặt lên ngực hùng hồn nói.

"Chúng ta vì thiên địa lập tâm, thường dân chúng ta há có thể dễ dàng có được cuộc sống hào môn. Chúng ta chỉ an tâm khi chính mình tự bước chân lên con đường của chính mình."

Quần chúng dậy sóng.

"Cái gì? Tần thiếu muốn thu lấy bọn hắn sao?"

"Hoá ra Tần thiếu không như lời đồn, hắn thật sự là chính nhân quân tử."

"Chính nhân quân tử thì sao chứ? Chỉ cần được hắn trọng dụng, dù bị tra tấn thì cùng là hạnh phíc nhất đời ta. Mấy tên này há biết phúc không biết hưởng."

"Hắn muốn từ chồi lời mời sao?"

"Gì mà tự đi lên, ta coi hắn không phải được nước lấn tới, để đòi nhiều hơn sao?"

"Nếu không muốn nhận lời mời, thì đừng để cô bé đó chịu khổ theo mình được. Ngươi có biết hai từ ích kỷ được viết như nào không?"

Khụ khụ.

Phốc.

Tần thiếu họ một ngụm máu, âm thanh khàn khàn, nhưng có thể để đám người nghe thấy được.

"Vị huynh đệ này không nhận lời mời của ta chắc chắn có lý do."

Trong sát na, gần như là một cái chớp mắt chỉ thị của Tần thiếu truyền đến tai tên chủ quán Trương Tịch.

"Mọi người cũng biết Tần thiếu là người thế nào mà! Thật ra hai tên này phạm tội đánh cắp đồ vật của Tần gia."

"Ngài ấy chỉ kịp nhìn thấy chân dung của cô bé này, còn người còn lại chưa kịp nhận diện, đã mang theo đồng bọn chạy thoát."

"Tần thiếu thấy họ trộm đồ, chắc là có nỗi khổ có nói. Nên thay vì trừng phạm, thì lòng tốt lại mách bảo hắn phải giúp ngươi ta sống tốt hơn."

Tuyệt vời, chỉ một vài lời nói không chỉ phủi sạch hoàn toàn vết nhơ của hắn, mà còn là của Tần thiếu nữa.

Bây giờ người có lỗi lại là ta và Linh Huyễn, thật bất ngờ, Lạc Xuyên thầm cảm thán, mí mắt không khỏi giật giật mấy lần.

Lạc Xuyên thở dài, thì thầm với nàng.

"Chúng ta chỉ gặp nhau một lần, thời gian tuy ngắn nhưng đã đủ để ta thấy ngươi đồng bệnh tương liên."

Ọt ọt ọt.

Ánh mắt lại đảo sang quán lòng heo thử miễn phí.

"Lòng heo, ta muốn ăn nó."

"Hồi nhỏ, ta từng làm gà với cha ta. Ruột gà chơi rất vui. Mỗi lần như thế ta lại bị huynh trưởng (anh cả) đánh."

Lạc Xuyên lại đảo ánh mắt trở lại Linh Huyễn, ánh nhìn không khỏi ôn nhu, xoa đầu nàng, rồi nói với nàng.

"Huyễn nhi, từ giờ ta không thể đồng hành cùng ngươi nữa."

Lạc Xuyên buông tay ra, từng bước tiến đến trước người Tần thiếu, theo thời gian sắc mặt của nàng lại thay đổi liên tục.

Điểm chung là hai mắt ửng đỏ, nước mắt sắp tràn ly, nhưng nàng vẫn cố nén lại.

Lạc Xuyên vẫn có một tia thất vọng, năm mười hai tuổi, anh cả không còn chăm sóc hắn nữa.

Bây giờ nhìn lại Cổ Linh Huyễn, hắn lạo có cảm giác đồng bệnh tương liên, muốn yêu thương nàng, thoả mãn lòng trắc ẩn của bản thân, và bù đắp cho khoảng thời gian năm năm trước kia của mình.

Đoạn duyên nợ này rất mỏng manh, hắn chỉ có lòng trắc ẩn cùng muốn lợi dụng đối phương mà thôi. Nhưng lại bền chắc một cách kỳ lạ.

Lạc Xuyên và đối phương đã trả đủ giá, để thành một giao dịch, mang tên tình càm gia đình.

Lạc Xuyên quỳ xuống chấp hai tay.

"Tần thiếu là chúng ta vì lòng tham mà bị làm mờ mắt. Chúng ta hối hận vì những việc mình làm. Nếu Tần thiếu có ân tình, vậy chỉ cầu ngài ban cho chúng ta một cuộc sống công bằng, không ai nợ ai."

"Tất cả tội lỗi trước kia, ngài cứ đổ lên người ta là được rồi, ngài chỉ cần để muội muội ta sống một cuộc đời của riêng nó là được rồi. Ta biết ngài là người biết lắng nghe mong muốn của người khác mà!"

Tần thiếu nghe xong, trong lòng có phần cười khẩy.

"Không được, ta đã nói là sẽ đối xử tốt với hai người mà. Như vậy đi, ta muốn xem quyết định của con bé thế nào, để nó một cuộc đời bản thân không mong muốn, chẳng khác nào đang trói buộc nó."

Quần chúng chỉ biết thở dài tiếc nuối.

"Haiz, Tần thiếu đúng là người tốt bụng."

Hai từ " tốt bụng" được họ nhấn mạnh một cách rõ ràng.

Tần thiếu chính là muốn dồn Cổ Linh Huyễn vào tình thế lựa chọn.

Nếu chọn đi sẽ có hai hướng xảy ra. Trong thời gian ngắn có tình cảm nhất thời với Lạc Xuyên, dù nàng có tự do nhưng tâm ma cũng vì đó được reo.

Nếu không có tình cảm, chỉ xem là người qua đường, nhanh chóng lãng quên. Vậy còn tìm hắn báo thù làm gì nữa.

Nếu chọn ở lại, không nghi ngờ nữa là sẽ bị bắt.

Bỗng trái tim nàng thắt lại, từ từ lùi lại về phía sau, nhưng cững giữ khoảng cách giữa đám người.

Nàng không tin tưởng bất kỳ ai hết. Nếu hỏi vì sao lại tin tưởng Lạc Xuyên, thì có thể là đồng bệnh tương liên.

Đây là một thứ không chỉ nói thành lời.

Nước mắt của nàng bỗng tràn ra một hạt đầu tiên, Lạc Xuyên cùng lúc đó quay lại.

Trong sát nát, đôi con ngươi ấy bắt đầu dồn hết sức nuốt trọn nước mắt muốn tràn ra, vì thế sắc mặt trở nên méo mó.

Lạc Xuyên thở dài, hắn cũng từng như vậy, điều khiển cảm xúc vì người ta thật sự không đáng.

"Huyễn nhi, con người chỉ vì chính mình mà thôi, vậy nên ngươi hãy vì mục đích của chính mình mà sống!"

Cùng lúc đó, một đám người mở đường cho Cổ Linh Huyễn đi, nàng không nói lời nào, nhanh chóng chạy ra khỏi đây.

Đôi mắt lúc này đã mệt mỏi rồi, nó không thể chống đỡ đại lượng nước mắt muốn tràn ra.

"Ta biết rồi!"

Đến khi Tần thiếu đưa Lạc Xuyên rời khỏi đây, đám người lộ lên thần sắc tham lam.

Ngay từ lúc để Cổ Linh Huyễn lựa chọn, hắn đã xem nàng có đem về hay không cũng được.

Đám người biết, nếu để Cổ Linh Huyễn chết trong thành, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tần thiếu, hắn lục lại là tất cả xem như xong.

Vậy xử lý nàng ta một cách gọn gàng, bên cạnh đó vẫn có một số người của Tần thiếu theo sát nàng ta, không phải để nàng thuận lợi ra khỏi thành một cách thuận lợi.

Dĩ nhiên nàng chết thì hắn mới an tâm.

Nhiệm vụ của những người này là, trong thành thì cố gắng để những người trong thành xử lý, thu thập bằng chứng, càn quét một đợt dân, để thị uy, nâng cao danh tiếng, cũng là để cảnh cáo, Tần thiếu là loại mà ngươi không thể chọc đến, mà không làm tổn hại tới danh tiếng của hắn.

Ngoài thành thì tự tay tiêu diệt, tốt nhất là cứ để nàng bị sự cố ngoài ý muốn mà chết.