Chương 6: Cuộc đời bỉ ngạn.
Lạc Xuyên bước đến một cánh đồng, nơi nở đầy đoá hoa bỉ ngạn, lòng hắn như những đoá hoa này, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong đau thương.
Người đời chỉ thấy hoa đẹp, thật sự không thấu cuộc đời của nó.
Khi nở, là khoảng thời gian đẹp nhất của nó, nhưng cũng là khoảng thời gian đau thương nhất, ngày mà cặp đôi chia lìa.
Khi tàn, cuộc đời đã cạn, sắc hoa héo úa, bi thương hiện rõ trên mỗi cánh hoa rũ xuống.
Hoa bỉ ngạn còn sống là bi thương, chết đi là mang theo hương hoa lụi tàn trong trời đất.
Chợt, làn gió nhẹ nhàng thoáng qua, thổi nhẹ tà áo, sắc đỏ hoà cùng biển hoa.
Trong cơn gió, hắn đưa tay nhẹ nhàng đón lấy một đoá hoa, ánh mắt lộ đầy vẻ sầu bi.
Lạc Xuyên đi trong vô định, hắn không biết chính mình phải làm thế nào, liệu hắn đã thành chính mình chưa? Hay lại thành kẻ khác?
Giết bản thân của hiện tại, lúc đó ta có còn là ta không?
Trong không gian mơ hồ một giọng nói cất lên: "Dù ngươi muốn gì, quan trọng là phải tin tưởng vào điều bản thân mong muốn!"
Lạc Xuyên dường như không nghe thấy lời đó, đôi chân vẫn tiếp tục đi trong vô định, vượt qua ngàn hoa với mong muốn hiện tại, chính mình là ai?
Bỗng, không gian bắt đầu thay đổi, trở nên vặn vẹo.
Lạc Xuyên đi qua biển hoa, xuyên qua đám người, dạo bước trên phố, người đến người đi, tiếng rao hàng rôn rả.
Con người vì lợi ích quên đi bản thân, mà không biết lợi ích ngay tại đây.
Khoảng cách giữa ngụy quân tử và chân nhân là một bên mù, không nhận ra bản thân.
Chân nhân chính là mắt sáng, hiểu chính mình là cái gì.
Cả hai đều là mù quáng vì lợi ích, hành hương thế gian một cái mù mịt.
Chỉ khác một bên nhìn thấy chính mình, đi trong mù mịt. Một cái là không rõ thế gian, ngay cả bản thân cũng không rõ.
Chân nhân, là tìm lấy bản chất của mình, sống thật với mình, tinh tưởng vì điều đó.
Bỗng, một tiếng động thu hút sự chú ý của Duyên Xuyên.
Phía trước là một quán ăn, một bé gái bị đá ra ngoài, bên trong vọng lại tiếng của chủ quán: "Cút đi đồ xui xẻo, sáng sớm mới mở quán, ta không tiếp ăn xin, biến đi cho khuất mắt!"
Giây sau, lão chủ quán lại đưa tay lên miệng, như vừa vô ý nói gì đó không đúng: "Ta quên! Lý do ngươi phải đi ăn xin là gì rồi! Cha ngươi bỏ mẹ ngươi đi theo nhân tình, mẹ ngươi cũng bỏ ngươi luôn, lão vì cờ bạc mà bán ngươi đi, không ngờ ngươi còn trốn đi được!"
Trên tay lão chủ quán còn cầm một tờ giấy thông báo tìm người.
Ký ức ùa về, Lạc Xuyên bỗng chạnh lòng, hắn không thể làm gì hơn là tiến về phía cô bé đó.
Rất lâu rồi, hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày mà anh cả qua đời là vào ngày sinh nhật thứ tám của hắn.
Gia đình bảy người ngồi quanh bài vị, hắn là người thứ tám, người quan tâm hắn chỉ có ông bà, anh cả.
Ông cũng ra đi cách đây mấy năm rồi, anh cả thì bị người ta giết.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nghiến răng, đưa ánh cay nghiệt nhìn về phía cậu bé: "Đồ xui xẻo, mày có biết là vì mày mà thằng cả mới chết không?"
Đứa em trai út lên tiếng biện minh: "Mẹ đừng nói vậy mà, anh cả chết không phải lỗi của anh ấy đâu!"
Lời này nhanh chóng thu lại rất nhiều cảm tình trong gia đình, cha còn an ủi nó nữa.
"Tiểu Duyên đúng là hiểu chuyện."
Ánh mắt nhìn về phía hắn lại thay đổi hoàn toàn, trông giống không nhìn nổi nó thêm một giây phút nào nữa.
Hết thảy hắn đón nhận là chấp nhận mọi lời nói, mặt cũng chỉ cúi xuống.
Đôi mắt đã sớm ướn lệ, nó cố giữ lại, nó sợ cha hắn sẽ nói, khóc gì mà khóc, chuyện này không phải lỗi của mày sao? Hay chị bốn sẽ nói, mày ra vẻ đáng thương với ai vậy?
Sau tất cả, hắn vẫn bị nói tiếp: "Mày bắt đầu ngỗ ngược rồi hả?"
Khi đi học, những bạn học chỉ nói cậu bé ở nghĩa địa, con rơi, đại loại là vậy.
Thầy cô cũng không gọi lấy hắn đến nửa điểm, trường này không kiểm tra, do đang thực hiện một chương trình mới.
Chính vì những lý do này, hắn đã quên mất mình từng có tên gì.
Hắn chẳng rõ tên mình là gì?
Lạc Xuyên bỗng hỏi cô gái đang cố gắng đứng lên.
"Cô bé, ngươi tên gì?"
"Ta không có tên!"
Một cậu bé thông dong đi trên phố, ánh mắt đổ dồn về phía bên cạnh, nơi tồn tại một hồn thể chỉ hắn mới thấy được.
"Ngươi tên gì?"
"Ta không nhớ."
"Vậy ta gọi ngươi Lạc Xuyên. Nếu ta chết, cái tên Duyên Xuyên này cũng thuộc về ngươi, nhưng hãy nhớ lấy, ngươi vẫn là chính ngươi! Không phải ai khác trên đời này!"
Lạc Xuyên vào lúc này đưa cánh tay ra nói.
"Từ giờ ngươi tên Cổ Linh Huyễn, tất cả mọi đau thương của ngươi đã trải qua đều là huyễn cảnh, bây giờ mới là hiện thực!"
Ánh mắt cô bé nhìn hắn chằm chắm, không biết nói gì, chỉ cảm thấy bàn tay thiếu niên này thật ấm áp.
Khuôn bất giác loé lên nụ cười ấm ấm, hai mắt nhắm lại, nghiêng đầu về một bên nói.
"Ca ca, ngươi thật tốt!"
Bỗng, có hai tên tiểu nhị chạy từ quán ra, bao vây lấy hai người.
Tiếp đến đi ra thêm mấy tên, tất cả đều vây thành hình tròn, đứng so le nhau, dần dần dồn đối phương vào tường.
Cổ Linh Huyễn nhận ra một người trong số đó, là người nói Trương Tịch chủ quán là người tốt bụng, đã cho hắn mấy bánh cái.
Nhìn bản thân bị lừa, lại còn lôi người vô tội vào chuyện của mình, lòng ngực đã sớm thổi phập phồng vì tức giận, ánh mắt nhìn đối phương đầy oán độc.
Trương Tịch đi ra mang theo tiếng cười một cách vui vẻ, không có dáng gì là tức giận.
Ánh mắt lâu lâu lại liếc về phía tờ giấy.
Thông báo tìm người: Nếu phát hiện đứa bé trong hình, nhanh chóng báo cho Tần thiếu chủ của Tần gia, sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh. Nếu tìm thấy đồng bọn của nó sẽ được thưởng thêm.
"Hắc hắc, ngươi nghĩ mình tới quán của ta ăn xin là trùng hợp sao? Tất cả đều là sắp xếp của ta, ta còn định đưa ngươi đi lãnh thưởng. Kết quả lại đưa ta tới một bất ngờ!"
"Trước khi đi nhận thưởng, cho ta biết tên của ngươi chính là một ân huệ đấy. Ngoan ngoãn tiếp nhận đi."
Lão chủ quán cửa mỉa mai, nhìn về phía Lạc Xuyên.
"Lạc Cảnh, một người tùy tiện đi đến một huyễn cảnh không tên. Ngươi nói bắt ta chính là bắt ta sao?"
"Câu này ta rất thích, ngươi thích là được sao? Được nghe ta mắng chính là ân tình cuối cùng ta trao cho, vui vẻ tiếp nhận đi lão già!"
Lạc Xuyên ưỡn ngực, nhếch mép.
"Đúng vậy, ngươi nói là người bắt chúng ta, sao không nói chúng ta là tiên đi!"
Tính cách ngang ngược, không kiêng nể bất kỳ ai, thật là cao thâm, tương lai chắc chắn là uy trấn một phương, còn phương nào thì không biết.
"Không cần nhiều lời xông lên bắt lấy bọn chúng! Tần thiếu trao thưởng, ta sẽ không thiếu các ngươi chút lợi ích."
Lão chủ quán ra lệnh, Lạc Xuyên nhìn thấy tờ giấy chỉ cười khẩy, hắn cũng đoán được âm mưu trong chuyện này.
Người tên Tần thiếu chỉ cần cho người bắt lấy Cổ Linh Huyễn thôi, sao phải bắt lấy người vô tội.
Không nghi ngờ gì nữa, chính xác tên Tần thiếu này muốn cho thiên hạ càng loạn, cũng tiện để lão chủ quán che mắt.
Hắn chỉ đơn thuần là ra thông báo tìm người, có yêu cầu đối phương hống hạch ngang ngược đâu.
Đơn giản là tên Trương Tịch cố tình hạ uy danh của hắn, làm việc không cẩn thận.
Làm người cũng cần danh chứ! Sau khi vật đưa đến nơi, hắn sẽ diễn thuyết một tràng, không những thả ta ra mà còn không đòi tiền đưa cho tên chủ quán.
Sau lưng sẽ âm thầm thủ tiêu hai người.
Lạc Xuyên lao lên mở một con đường máu, nhưng sức hắn còn chẳng đánh lại, làm sao mở được.
Rất nhanh hắn bị đánh văng vào bức tường đằng sau.
Không dừng lại ở đó, hắn chỉ kịp ho ho mấy cái, lão chủ quán phẩy tay, ra hiệu tiếp tục tấn công.
Cây gậy sắt mạnh mẽ tấn công vào cổ, tiếng xương kêu lên răng rắc.
Trong mơ hồ oán niệm sinh ra dành cho bọn chúng đã lên tới đỉnh điểm.
Từ từ oán khí dần chuyển thành sát khí, ánh mắt dính chặt vào từng người.
Theo cỗ sát khí gia tăng, thực lực của hắn cũng nhảy vọt lên một mảng lớn.
Dù gì thứ khí này vẫn còn quá yếu, chỉ là mong muốn hả giận, chưa đến mức giết chết từng người.
Mười lời quyết tâm, sao bằng một lần học. Đời là học và hành, một thứ cũng không thể thiếu.
Lạc Xuyên đẩy Cổ Linh Huyễn ra đằng sau, bản thân lao lên đối đầu với từng người.
Đây là lần đầu tiên hắn đối chiến, lúc trước quan sát Duyên Xuyên chiến đấu cũng chỉ là chút lông cừu, cảm sự khốn khổ khi bị tra tấn chính là một lớp da.
Từng động tác đều là thủ đoạn dễ dàng lấy mạng những người trước mắt.
Nhưng nhân tính lại nhiều hơn sát tính.
Ánh mắt nàng dính chặt vào từng động tác của Lạc Xuyên, hai mắt phát sáng.
Đòn chặt cổ, đâm họng, chọc mắt, đá vào hạ bộ. Toàn bộ đều là mấy chiêu âm hiểm, không dành cho chính đạo.
Quần chúng ăn dưa gật đầu, tấm tắt khen thiếu niên hành động vì chính nghĩa, ra tay giúp đỡ kẻ yếu.
"Đồ ăn hại!"
Trương Tịch thấy mấy tên thuộc hạ của mình bị đánh ngã xuống đất, tức giận không thôi.
Mấy tên trong số đó được Lạc Xuyên thu lực lại, nên nghĩ hắn chỉ đến thế, càng tức giận hơn là đối phương ăn may mới thắng được mình, đồng thời cảm thấy mấy tên bên cạnh chỉ đang cản đường hắn, không ít lần chính mình thu tay lại, sợ đánh chúng đồng bạn.
Sợ làm hại người khác, vậy có nghĩ điều đó sẽ hại đến lợi ích của chính mình. Đến khi lợi ích bị tổn hại, lại quay sang trách móc đối phương, đúng là nhân từ hão.
Ai cũng cho mình là nhất, cũng cho mình đặc biệt hơn tất cả, cái tâm cao ngạo luôn luôn chiếm lĩnh bản thân họ.
Nên chỉ cần có việc ngoài ý muốn không tốt với mình, trong thâm tâm họ sẽ luôn tìm kẻ thế tội dùm mình.
Con người là thế đó, ích kỷ và cao ngạo.
Tranh thủ cơ hội, Lạc Xuyên nắm tay Cổ Linh Huyễn, cùng nhau chạy trốn khỏi đây.
Giữa đường cơn gió liên tục phả vào mặt hai người họ, tiếng bước chân dồn dập và mạnh mẽ đã lấn át đi tiếng gió.
Thấy không còn ai đuổi theo nữa, Cổ Linh Huyễn quay sang hỏi.
"Ca ca, ngươi có thể dạy ta mấy chiêu ngươi vừa dùng được không?"
Bụp.
Chợt, Lạc Xuyên đột ngột dừng lại, Cổ Linh Huyễn liền thả tay ra
Hai mắt của hắn trợn tròn, một tay cùng một cặp đầu gối chống đất, tay còn lại đưa lên trời.
"Ca ca, ngươi sau này đừng nhìn đường nữa, nguy hiểm lắm. Phải như ta này, không nhìn đường nên mới không bị té đó."
Cổ Linh Huyễn tự hào nói một tràng, chiếc mũi nhỏ nhắn, không biết đã dài từ khi nào.
"Ngươi thật sự muốn học sao?"
"Chắc chắn rồi, ta muốn tu hành, ta muốn mạnh lên. Ta nghe người ta nói tu hành chu trọng căn cơ, sau đó mới đến thuật pháp. Dù vậy vẫn phải xây dựng nền móng của từng cái một."
"Tu hành cũng giống xây nhà vậy đó, phải dựng được nến móng trước, rồi đến cốt, ngôi nhà sau này mới vững chắc được!"
"Thủ đoạn cơ bản càng xuất sắc, tiềm năng sẽ càng lớn. Ngay từ lần đầu ta thấy ca đánh đám người đó, ta biết mấy thứ này rất hợp với ta."
"Người không phải là địch, ta có thể lướt qua. Người là địch, cần gì quan tâm nặng nhẹ!"
Cô bé vừa hăng say nói, nhưng thông qua ánh mắt lại lộ vẻ sầu bi.
"Đây là điều ai dạy ngươi, hay ngươi tự mình giác ngộ đến."
"Ta!"
Vỏn vẹn một câu, Lạc Xuyên cũng phần nào hiểu hoàn cảnh đối phương.
Muốn yêu thương, trước hết phải có người thật sự yêu mình, chia sẻ niềm vui hạnh phúc với bản thân, chính mình cũng sẽ đáp lại đối phương.
Kỳ thực đây chỉ là cuộc giao dịch cho người khao khát tình cảm, khao khát lòng trắch ẩn của bản thân.
Một người muốn giúp, một người được giúp.
Cuộc đời sinh ra là để giao dịch, bọn họ có một cuộc đời khốn khổ, chẳng qua là không tìm được người giao dịch, và bản thân chẳng biết cái gì để giao dịch.
Cha mẹ nuôi con cái, con cái học giỏi để họ vui lòng, thành tài để phụng dưỡng.
Riêng cha của Cổ Linh Huyễn là cần tiền, mà nàng chẳng có thứ đó, làm sao để giao dịch, làm sao để được yêu thương.
Lạc Xuyên vừa dạo bước trên đường, vừa quay đầu lại xoa đầu đối phương.
"Ngoan nào, đừng buồn nữa. Sau này ta chính là ca ca của ngươi, ngươi chính là muội muội tốt nhất của ta."
Cổ Linh Huyễn nghe xong, sắc mặt bỗng trở nên rất hồng hào, nàng nhắm mắt lại nở nụ cười tươi từ tận đáy lòng.
"Ca ca, ngươi cũng ngoan thật. Nghe lời ta không nhìn đường, giờ không còn bị té nữa rồi đó."
"Á!"
Cổ Linh Huyễn đụng trúng một người, ngay khi cả hai ngẩn đầu lên, hai mắt sững sờ không thôi.