Chương 5: Ta tuyệt không phải thứ đó

Chương 5: Ta tuyệt không phải thứ đó.

Sắc mặt của nàng sảng khoái hơn bao giờ hết, tay còn vung ruột như vung roi.

Nhưng nàng lại có chút sự tiếc nuối trên đôi mắt: "Đáng tiếc tên này chỉ là phế nhân, căn bản chưa tiếp xúc thuật pháp bao giờ!"

Lạc Xuyên chấn kinh, rõ ràng ta đã đưa ba môn thuật pháp đạt đến trình độ Vũ Nhân cảnh rồi, mà nàng ta nói vậy là sao.

Trong lòng hắn cảm nhận được sự trống trãi chưa bao giờ có, có giác tê dại chân tay đột nhiên xông đến.

Thiếu niên áo trắng cười khẽ, nhiều hơn là khiêu khích: "Cách làm của cô quá thô tục rồi, chẳng bằng ta, hành hạ người khác cũng cần kỹ thuật a."

"Nghệ thuật tuyệt đối vẫn không thể bằng cách giết hữu hiệu nhất."

"Nhưng sư phụ dậy ta, người múa rối cũng chỉ là một hình thức của đoạt xá mà thôi. Đúng không sư phụ!"

Niệm Hồn ném ánh mắt mong đợi về phía Lạc Cảnh, đáp lại đối phương chỉ lạnh.

Linh Huyễn ném ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Niệm Hồn.

Thấy vậy, hắn như đứa trẻ tức giận không thôi.

Bắt đầu khâu từng bộ phận bị Linh Huyễn xé rách, như muốn chứng minh năng lực của mình.

Lúc sau, một thân thể hoàn chỉnh được hoàn thành.

Vải chính là thịt và da của Lạc Xuyên, còn sợi chỉ là tóc, bông vải là máu của hắn.

Sau đó, Niệm Hồn túm đại một vị trí trong không khí, bên trong nắm tay của hắn ẩn chứa một tia sinh cơ. Kế tiếp là ném thứ sinh cơ này vào cơ thể Lạc Xuyên, đúng hơn là linh hồn.

Hơi thở của Lạc Xuyên đã dừng lại từ lâu, giờ đã quay trở lại, hắn nhìn trái nhìn phải.

Chợt, va vào ánh mắt gian xảo của đối phương, chỉ thấy hắn đi về phía cột nhà, chặt lấy một khúc gỗ gần đó.

Lạc Xuyên gần như sợ hãi từng hành động cuat bọn họ, mà cầu sinh một cách hèn mọn.

"Tha cho ta đi!!"

"Làm ơn tha cho ta đi!!"

Nước mắt Lạc Xuyên tuôn ra như suối, giọng nói bắt đầu khàn khàn.

Ánh mắt nhìn theo đối phương từng bước chặt đi khúc gỗ, tim hắn lại thắt thêm vài đoạn.

Cơ thể không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể từ từ bò đến đối phương.

"Làm ơn tha cho ta đi, làm ơn tha cho ta đi, ta không muốn bị biến thành con rối đâu!"

"Rối? Đầu óc tinh tường đấy, nhưng đây là nghê thuật, không phải rối!"

Nói rồi đá hắn một cú bay thật xa, ánh mắt nhìn hắn đầy sự kinh bỉ, tay phủi phủi nơi Lạc Xuyên đã đụng đến

Dư trấn khủng khiếp, vết thương trên người bị rách như búp bê bị bỏ rơi.

"A a a. . . "

"Hu hu hu hu. . . "

Lạc Xuyên đang sắp biến thành vũng máu, hắn la hét trong cơn hoảng loạn, cổ họng dù đau đớn nhưng hắn vẫn muốn hét, muốn khóc, nước mắt bắt đầu ứa ra, trong thật hèn mọn.

Dạ Thiên không biết từ đâu lấy ra một con sói, ôm nó trên tay, giọng phát ra rất nhỏ nhưng đủ để tất cả nghe thấy.

"Ta thấy tên nhóc này cùng con sói rất dễ thương nha!"

Dĩ nhiên tất cả đều biết "dễ thương", là gì.

Niệm Hồn không chút nương tay, giật phăng canh tay của Lạc Xuyên, ghép toàn bộ thân thể cùng nội tạng vào cơ thể rối hắn mới làm.

Tiếp xuống là người gỗ Lạc Xuyên bị biến thành chó.

Đối phương trông giống là một nghệ nhân tài năng, còn Lạc Xuyên chỉ là một chỗ đất sét, tùy mỗi người đùa giỡn.

Mỗi lần hoàn thành một tác phẩm, hắn lại tác động vật lý về sản phẩm mấy lần.

Ánh mắt mỗi lần lại u ám vài phần.

"Ngươi dám đụng ta, thật không thể tha thứ!"

"Ngươi dám đụng ta, thật không thể tha thứ!"

Không biết Lạc Xuyên đã rơi nước mắt bao nhiêu lần, lòng hắn dần sinh ra oán niệm, ta thề ta sẽ không tha cho các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi, một ngày nào đó chính tay ra sẽ lấy mạng các ngươi!

Không biết bao lâu huyết dịch trên sàn nhà đã lan tới chỗ cửa sổ.

"Được rồi, các ngươi chơi bẩn sàn nhà rồi, làm sao ta xuống được?"

Lạc Cảnh cất lên giọng nói đầy lạnh lẽo, bất giác tất cả những người ở đây đều cảm nhận được một cỗ tê dại không tên, đồng tử co rút lại.

Thu Hạ trầm mặc từ nãy giờ, cũng cảm thấy sợ hãi, tự động quay ngược lại thời gian.

Không gian bỗng biến đổi, mọi thứ trở lại trạng thái cũ, Lạc Xuyên thì dựa vào cửa.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, ta muốn mạnh mẽ, ta trở thành ngươi, cho dù có phải trả bất cứ giá nào, thì ta cũng cam tâm được đoạ ma giống ngươi, cho dù phải hành hương trong mù mịt thì ta vẫn cam tâm.

Quyền lực, sức mạnh ta muốn mọi thứ giống ngươi!

Ánh mắt đó làm Lạc Cảnh có chút chán ghét, lần này hắn trực tiếp ngồi lên cửa sổ, tay đấm vỡ mảnh kính, hướng ánh mắt ra ngoài.

Bàn tay dính đầy mảnh kính, hắn không hề oán lấy một điểm.

Cửa kính lúc trước bị Lạc Xuyên phá hủy vì để Yêu Kính nhận chủ, cũng được phục hồi, giống như hệ thống, Vạn Diệp chỉ là hết thảy ảo tưởng của hắn.

Hắn sợ hãi, không dám đối mặt nên mới cần hệ thống tạo căn phòng để trốn tránh, năm người này chính là thế giới bên ngoài của hắn, đồng thời cũng là chính hắn, rất đáng sợ.

Vạn Diệp chỉ là ảo tưởng vì hắn lười biếng, muốn có một bàn tay vàng để chống đỡ bản thân, hắn ghen tị với những nhân vật chính trong tiểu thuyết, bọn hắn dễ dàng sở hữu thứ hắn không có được.

"Ngươi đang muốn trở nên khác với bản thân hiện tại, chính là đang tự giết lấy chính mình."

Ánh mắt của Lạc Xuyên, đã cho Lạc Cảnh biết hết thảy mong muốn của hắn.

Lạc Xuyên chỉ nghĩ đến việc giết bản thân hiện tại, chính là giết nhân cách hiện giờ, thay thế nó bằng một cái mới.

Lần một, Lạc Xuyên bị đấm cho biến dị mặt mũi.

Lần hai, bị tra tấn đến chết.

Lần ba, bị biến thành con rối.

Lần bốn, lại bị Lạc Cảnh chém thành hai nửa, máu be bép trên sàn, trong khi chính hắn chẳng dính một giọt màu nào.

Đừng nghĩ Dạ Thiên không làm gì hết, hắn rất giỏi trong việc chơi tâm cơ, không ít lần để lại trấn thương tâm lý cho Lạc Xuyên.

Thu Hạ, người lặp lại thời gian để tất cả tiếp tục hành hạ hắn.

Tất cả đều không bình thường, đều đem đến một tâm lý biến thái.

Nước mắt chảy xuống không biết thế nào là phản kháng, mặc cho bọn hắn muốn chơi thế nào thì chơi.

Năm mươi lần đủ loại tra tấn khác nhau, cổ họng bị xé rách, khô rát, đôi mắt bị khoét đi, cảm giác tuyệt vọng nhưng lại đem đến hi vọng, thật đau khổ.

Cảm xúc quỳ xuống cầu xin bọn chúng ta thứ, cảm xúc bị kẻ khác xỉ nhục.

Mọi thứ ta vẫn nhớ kỹ, ta ồn ào, nên bị gõ xương nghiệm tủy, ta hiện ra biểu cảm không phục, khuôn mặt bị khâu lên nụ cười, từng giây da mặt đều có cảm giác như sắp rách.

Một người vô tình, và lặp lại, trên đời ai cũng chung một thứ, không phải chuyện của ta thì ta không quan tâm.

Cảm giác bị trêu đùa cảm xúc, thật sự không chịu nổi được, từ ngọn núi hi vọng bị đẩy xuống biển tuyệt vọng.

Sau tất cả, liệu đây có phải lần cuối.

Duyên Xuyên bị treo trên thánh giá, ánh mắt nhìn xuống tất cả đầy vẻ đắc ý.

Người ngồi trên cửa sổ chính là Lạc Cảnh, tà áo rũ xuống bước tường gỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bên ngoài.

Bỗng, một chiếc phi tiêu được bắn ra phi xược qua mặt hắn, máu tươi đổ xuống để sầu bi.

Không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, sát khí mãnh liệt toả ra.

Thiếu niên khẽ vung tay, chỗ sát khí này hoá thành huyết vụ, bao phủ ngôi nhà.

Tâm niệm vừa động, sát khí hoá thành cuồng phong mãnh liệt, mơ hồ sắt bén như kiếm khí.

"Ha ha ha. . . . !!!"

Lạc Xuyên cười lên dữ tợn, hai mắt trợn lớn, tâm tình không nhịn nổi kích động.

"Đây chỉ là bài kiểm tra của Yêu Hồn Kính mà thôi, căn bản ta chỉ bị nhốt trong không gian này thôi. Đây cũng chỉ là mơ."

"Mắt ta, tai ta quan sát mọi thứ rất kỹ. Ngươi tên áo xanh, rất giỏi thủ đoạn bầy kế, là kẻ có tính cách là gian trá nhất."

"Ngươi chỉ thích tra tấn kẻ khác, một tâm lý bệnh hoạn, tính cách bốc đồng!"

"Ngươi thích làm rối, tính cách của ngươi mang theo phần chiếm hữu cực cao."

"Ngươi, có vẻ như ta chẳng làm gì để ngươi thấy thú vị."

"Mất đi nhân tính không xứng đáng được sống!"

Tất cả dường như cười trước kết luận của hắn, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, con người thủy chung chính là ngụy quân tử, chân nhân chẳng qua là ngụy quân tử nhìn thấy chính mình.

Bọn họ phần nào cũng công nhận hắn nói đúng, người không có cảm xúc không cách nào chịu được đau thương để tạo ra bản ngã của chính mình, không có bản ngã không cách nào nhìn thấy bản thân. Người không thấy bản thân vì còn sống làm gì nữa.

Lạc Xuyên cười khẩy, tiếp đến nói xuống Lạc Cảnh.

"Ngươi không phải xem ta là trò chơi sao? Ngươi chỉ đơn thuần là muốn hành hạ ta mà thôi, vì ngươi mang theo hận ý rất sâu sắc với ta. Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lạc Cảnh sững sờ, đôi mắt trợn tròn, sắc mặt sợ hãi không thôi, hắn biết mình đang làm gì, hắn run rẩy không thể tin được.

Hai tay ôm đầu rồi lắc đầu, chìm trong suy nghĩ đầy hỗn loạn, thật sự không phải như vậy, thật sự không phải là thế, rõ ràng ta đã đi đúng nơi rồi chứ, ta không phải thứ đó, tuyệt đối không!!

Lạc Cảnh lẩm bẩm trong miệng mấy từ kỳ lạ, hắn ôm đầu không tin vào điều trước mắt.

Bốn người còn lại từ từ tiêu biến vào hư vô.

Lạc Cảnh nghiến răng, hơi thở trở dồn dập vào sự hãi.

Sát khí lại càng bùng phát, huyết phong càng thêm đỏ ngầu, tiếng rít rít mỗi lúc càng to, lấn át đi tiếng cười của Lạc Xuyên.

Cơn cuồng phong này cuốn đi những thứ tồn tại bây giờ, kể cả Lạc Cảnh hắn, hắn không tin những truyện vừa là sự thật.

"Ta thật sự không thể thay đổi được gì sao? Ta chỉ là một rối mà thôi!"

Đôi mắt hiện lên một mảng trống rống, dường như hắn đã trải qua điều kinh khủng, chỉ để nhận ra một điều vô cùng đáng sợ.

Lạc Xuyên cười đắc ý, nụ cười này như truất hết bao uất ức bấy lâu. Hắn không còn là một tên nhát gan nữa, cùng lắm là cá chết lưới rách, hắn học được mạnh mẽ.

"Ta chưa từng tạo tổn thương cho các ngươi, nhưng ngươi lại càng điên loạn khi dính máu của ta. Vậy nếu ta tổn thương ngươi thì sẽ ra sao?"

"Một câu hỏi từ vòng lập thứ mười, một câu hỏi phải đợi cơ hội để trả lời."

"Ta làm được rồi, ha ha ha."

Lạc Cảnh nheo mắt nhìn lên hắn, nói.

"Ngươi sẽ hối hận, tuyệt đối hối hận!"

"Ngươi và ta điều là con rối chịu sự chi phối của thế giới. Dù ngươi là người múa rối, rồi cũng chợt nhận ra ngươi cũng chỉ là con rối được người ta dùng điều khiển những con rối khác mà thôi!"

Lạc Cảnh khẽ ngâm: "Một đời thoáng qua luân hồi, một đời thoáng qua sinh tử. Tất cả chỉ là giấc mộng mình ta trầm luân, giấc mộng ta từng mong muốn. Ta lại nhung nhớ hiện thực, con rối của người ta là ta."

Lạc Xuyên bị treo lên, đón nhận một trận cuồng phong sát ý, sắp tiếp đón cái chết, dù vậy hắn vẫn hùng hổ tuyên bố.

"Ta sẽ không hối hận!!!"

Chiếc áo rách đã tả tơi, giờ đây dần hoá thành từng mảnh trơi vơi giữa không trung, rồi hoá thành bụi.

Nụ cười đó vẫn điên cuồng cất lên, dù cho gió lớn lấn át bao nhiêu, âm thanh đó vẫn mãi cất lên.

Người ngoài nhìn vào giọng cười của hắn chỉ thấy hắn chính là một tên ma đầu hung ác, nhưng ít ai biết hắn chỉ là một đứa trẻ mới biết đi, giọng cười cứ nghĩ ta đây giỏi lắm.

Hắn quá ngây thơ.

Thật sự không biết.

Một người hung ác, đã từng yếu đuối.

Một người toan tính, đã từng ngây thơ.

Một người vì mục đích, đã từng không có phương hướng.

Một người phai nhạt thế gian, đã từng mong đợi nó.

Một người muốn giết ta, đã từng là bản thân ta.

Nói rồi khung cảnh chuyển thành một màu đỏ tươi, không biết Lạc Xuyên đã bị chém thành mấy mảnh rồi.

Chợt.

Một giọng nói vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ bất ngờ truyền đến đầu của Lạc Xuyên, hoàn thành mục một, chọn lớp nền bản ngã.

Bắt đầu chuyển đến mục thứ hai, nuôi dưỡng nhân cách.

Không gian bỗng biến đổi, hắn đi trong một không gian trắng xoá, hắn không biết chính mình sẽ đi đến nơi nào, và đi trong bao lâu.

Hắn không rõ tương lai hắn sẽ sẽ hối hận như thế nào, nhưng hắn biết bản thân cần phải đi, mới biết tương lai kẻ kia nói là gì.

Lúc này, chiếc áo rách rưới được thay thế bằng một bộ bạch y đơn giản.

Ta cần mạnh mẽ hơn, làm mọi thứ để sống sót, kể cả sát hại người vô tội.

Bộ bạch y bỗng chuyển thành một màu đỏ đầy sát khí, đôi chân của hắn không dừng lại, mái tóc bay phất phới trong gió.

Không biết bao lâu hắn đã bước ra không gian trắng xoá, để đến với một nơi hoàn toàn khác.