Chương 4: Tra tấn.
Một màn này khiến Duyên Xuyên kinh hãi, chính là điên cuồng sợ hãi, cơ thể run rẩy mãnh liệt.
Tình tràng này kinh khủng đến mức chỉ có thể dùng cảnh sinh li tử biệt để diễn tả, có một cái cố sự rất nổi tiếng được trích trong "Luân Hồi Chi Ca", bên trong giảng giải rất nhiều cố sự bi tâm.
Chính tay một thiếu nữ đã đâm dao vào trái tim người mình yêu.
Nàng không biết vì sao mình lại làm vậy, ý thức chìm trong bóng đêm, đến khi tỉnh lại giọt máu từ thiếu niên đã chảy ra.
Nàng vừa không muốn tin đây là sự thật, nhưng lại sợ hãi vì hiện thực.
Ta không phải thiếu nữ đó, hết thảy chỉ là ảo tưởng, khi ta thấy thiếu nữ đó giết người mình yêu tương tự ta. Ta căn bản chẳng có mình yêu.
Hãy xem nó là ảo, để giải thoát kiếp này, chén canh mạnh bà xua tan muộn phiền.
Duyên Xuyên so thiếu nữ đều giống nhau một điểm, bản thân mù mịt trong trần thế.
Duyên Xuyên sợ hãi lùi lại, lúc này hẳn như nhớ đến bàn tay vàng của mình, tin tức lưu.
Đáp lại là sự yên tĩnh của căn phòng.
Hắn muốn đưa Vô Mục pháp tiến thẳng Bán Thi cảnh, trực tiếp nhìn thấu bọn chúng.
Năm người đứng ở năm gốc khác nhau, tiếng "cộc cộc" của sàn gỗ tựa như tử thần thanh âm.
Đôi chân của từng người ung dung tiến về phía hắn, vì tất cả biết hẳn không tài nào thoát được nơi này.
Tu vi chỉ dừng lại ở Vũ Nhân cảnh, so bọn họ đúng là phế vật.
Không ai rõ chúng là quỷ vật, hay là thứ gì khác.
Âm thanh "rít" của cơn gió gào thét, xuyên qua cửa sổ, thổi nhẹ năm chiếc áo trắng.
Duyên Xuyên bất giác thở mạnh, đổ mồ hôi hột, đôi mắt dứt khoát nhắm mắt lại
Mái tóc của mỗi người đều là một màu đen phủ kín đôi mắt.
Bọn họ khẽ vuốt mái tóc mình lên, bàn tay như những lưỡi dao sắt bén, nhẹ nhàng tỉa gọn tóc tai của bản thân, để lộ ra những đôi mắt đỏ ngầu đáng Sợ.
Một thiếu niên từ đám người đi ra, một tay sắn tay áo còn lại, ánh mắt chất chứa thương hải tang điền, dường như thời gian hẳn đã trải qua rất lâu rồi.
Xung quanh ẩn hiện sát khí ba động, ánh mắt như quỷ dữ muốn nuốt chửng lấy Lạc Xuyên.
Đôi mắt này quá mức đáng sợ, hắn trực tiếp làm ướt đún quần, miệng lẩm bẩm, ta không muốn chết, ta không muốn chết.
Thiếu niên sát khí lấy sàn nhà làm điểm dựa, một hơi bộc phát, xông thẳng về phía hắn.
Lực đạo khủng khiếp, làm sàn nhà thủng một lỗ cực lớn.
Hắn cố chấp gỡ tay đối phương ra, hai chân cố gắng vùng vẫy, không mong đánh bại được hắn, chỉ cầu một đường sinh cơ, nhưng tất cả chỉ là muối bỏ biển, tốn công vô ít.
Ánh mắt Lạc Cảnh nhìn đối phương đẳng đặc sát khí, oán niệm với Lạc Xuyên là cực điểm.
"Ngươi chết đi, lúc đó tất cả chính là của ta!"
"Tha cho ta đi!"
Hắn dường như không nghe thấy tiếng Lạc Xuyên nói gì, trong tâm trí của hắn là làm sao hành hạ đối phương, làm sao thay thế cuộc sống của hắn.
"Thế gian thật bất công, ta đã chịu bao cực khổ, nhưng ngươi lại dễ dàng đạt được những thứ ta có!"
Lạc Xuyên trong lòng trấn kinh, lẽ nào đối phương tới đây là vì Yêu Hồn Kính, bảo vật nghịch thiên nhiên vậy, ai mà không muốn.
Hắn nói cuộc sống của mình sẽ là của hắn, lẽ nào hắn chính là đại năng trùng sinh, dòm ngó Yêu Hồn Kính của ta.
Không để hẳn nghĩ hết Lạc Cảnh đã hành động.
Tay phải hung hăng đấm ra một cú đấm mang theo lực đạo khủng khiếp, dường như muốn một đấm hạ sát Lạc Xuyên mới hả giận.
Phốc.
Lạc Xuyên phun ra một ngụm máu lớn, trùng hợp phun trúng bàn tay của thiếu niên sát khí.
Bộp.
Thiếu niên đập mạnh đầu hẳn vào tường, bức tường làm bằng gỗ, giờ đã đục thành một chiếc lỗ, đủ để chui ra.
Bộp.
Âm thanh vang lên, Lạc Xuyên bị ném vào một bức tường khác, máu tươi chảy xuống, hai mắt cũng chẳng kịp nheo lại.
Bức tướng sau lưng hắn cũng bị đục thành một lỗ.
Nghe thấy tiếng gỗ giòn rụng vang lên bên tai, hẳn nhận ra đây là cơ hội để hẳn chạy thoát.
Nhưng sau đó lại tuyệt vọng, Lạc Xuyên phát hiện ra có một cỗ năng lượng vô hình phong toả nơi này, ngay khi hắn định ngửa người về sau, liền bị thứ này chặn lại.
"Muốn thoát!? Đã hỏi ý ta chưa?"
Bộp.
Thiếu niên sát khí lại càng hăng say hành hạ Lạc Xuyên hơn, khuôn mặt bị đấm biến dạng, máu thịt lẫn lộn.
Trên khoé môi đối phương bất giác hiện lên nụ cười.
Một khắc sau, hơi thở của hắn tụt dốc không phanh, chớp mắt hắn đã mất đi hơi thở.
Thịt xương lẫn lộn cùng máu tuoy, khuôn mặt thiếu niên dính đầy vết máu.
Thân hình của năm người càng ngày càng ngưng thực.
Đôi mắt của từng người dần có cho mình một màu sắc riêng, không còn là một màu đỏ đơn điệu.
Chiếc áo trắng khiêm tốn, nay dần huyễn hoá thành từng bộ y tinh tế.
Hắn lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt nhìn bốn người còn lại.
Hắn lạnh lùng quay đầu, ánh mắt nhìn bốn người còn lại
"Các ngươi muốn làm gì hắn cũng được!"
"Thật! Thật sao?"
Giọng điệu của một người bỗng run rẩy.
Thiếu nữ mắt tím tên Cổ Linh Huyễn, mặc một chiếc áo màu tím, bên trên có mấy cái đồ án màu hồng.
Bên trong là đủ loại dụng cụ tra tấn. Bên ngoài là bầy bướm đơn điệu, lượn lờ quanh đám mây màu hồng.
Nàng từng bước tiến lại gần cái xác.
"Thật chứ, nhưng sẽ là lần sau, nếu chơi chết thì để Thu Hạ quay ngược lại. Các ngươi muốn chơi bao nhiêu thì chơi."
Tất cả đều thấy ý kiến này rất thú vị.
Thiếu niên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Tên là bí mật, gọi hẳn là Sát Tâm, Oán Hận, Hận Ý, Đố Kị, Ghen Ghét, Bất Công, Nhân Tâm, Nhẫn Tâm, hay gọi một chữ Sát cũng được, hoặc là Lạc Cảnh.
Hắn khoác trên mình chiếc áo đỏ thắm như máu, khuôn mặt xoáy lại nghiêm túc, nhiều hơn là hận ý.
Đúng như lời Lạc Cảnh nói, không gian, thời gian đều trở lại lúc ban đầu.
Ý thức cùng ký ức của Lạc Xuyên mách bảo hắn, chạy đi, phải chạy đi, nếu không ngươi sẽ chết.
Không để hắn kịp hành động, Lạc Cảnh ngay lập tức lao lên trấn áp, ném về phía thiếu nữ.
Lực đạo mạnh mẽ, Lạc Xuyên bị ném văng xuống sàn nhà mấy đoạn mới dừng lại.
Cổ Linh Huyễn cong đôi môi xinh đẹp lên, không biết từ lúc nào nàng đã lấy ra một thanh chùy thủ.
Cơ Linh Huyễn đặt thanh chùy thủ trên cổ của Lạc Xuyên, từ khoảng cách này có thể nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của hắn.
Chỉ sợ một giây sau, chiếc cổ của hắn sẽ bị gặt phăng ra.
"Ngươi không nghĩ mình giết hắn rồi mới chơi đó chứ?"
Chợt một giọng nói vang lên bên cạnh, nàng khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên áo xanh đang ung dung ngồi trên ghế, tay cầm thanh chùy thủ lau lau chùi chùi.
"Người ta từng nói, chiếm được thể xác, nhưng không chiếm được trái tim thì cũng vô dụng mà thôi."
Tất cả nhìn hẳn với ánh mắt kì dị, còn Lạc Xuyên sợ hãi đến mức không thể nghe thấy âm thanh của năm người.
Hắn rời khỏi ghế, di chuyển sang trái rồi sang phải, hai mắt nhắm lại, tận tình giải thích như một vị giáo sư thiên tài vậy. Nhưng đó là khi hắn không cầm chùy thủ trên tay.
Không biết nàng nghe hiểu được bao nhiêu. Thay vì đặt cổ, thì chuyển xuống trái tim.
Xoẹt.
Linh Huyễn rạch một đường rất ngọt trước ngực hắn, máu tươi chảy ra từ tim khiến hắn đau đớn.
"Tha tha cho ta đi, làm ơn, ta cầu xin ngươi!!"
Lạc Xuyên nhìn đối phương với ánh mắt đầy hi vọng, đáp lại là lời nói vô tình của nàng.
"Ngươi muốn ta tha, thì chính là tha sao?"
Khuôn mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, thấy thế nàng không nhiều lời, trực tiếp đâm thẳng vào hai mắt.
Máu tươi bắn ra, tim trái của nàng run rẩy dữ dội, nằm lấy trái tim đang đập trong lồng ngực ra.
Máu chảy lên mặt Lạc Xuyên, hắn lại thêm phần sợ hãi.
Còn nàng lại càng hưng phấn nhìn thành quả.
Tiếp đến là bẻ gãy cánh tay, răng rắc, máu tươi phun ra như hoàng hà vỡ đê.
Âm thanh răng rắc độc chiếm không gian, nội tạng hoá thành máu trên tay, não bộ thì thành chất dịch màu trắng pha chút đỏ nhạt, trôi nổi trên cơ thể.