Chương 3: Kim thủ chỉ chân chính của ta.

Chương 3: Kim thủ chỉ của ta.

Lạc Xuyên mở mắt ra ngáp ngắn ngáp dài, không biết hắn đã ngủ được bao lâu, cơ thể có chút uể oải.

Không gian là một bầu trời u tối, hắn chỉ nghĩ bản thân đã ngủ được một chút thôi.

Không rõ đây là mơ, hay tất cả ban đầu là mơ sẵn rồi giờ mới tỉnh lại, chỉ thấy toàn bộ khung cảnh trước mắt được sửa sang hoàn chỉnh, không khí ấm cúng một cách kỳ lạ.

Không rõ trong nhà còn có lò sưởi, không rõ bên trong còn có củi đốt, nhưng mọi thứ diễn ra quá mức lý tưởng.

Lạc Xuyên dường như chấp nhận cái gọi là mộng này rồi. Ở trong giấc mộng này dù không có cái gọi là lò sưởi, ngọn lửa ấm, thì hắn vẫn cảm thấy ấm áp vì nó là mộng, tức không phải thực tại.

Không đúng, đây mới chính là thực tại.

Lạc Xuyên giơ tay ra định kiểm tra thứ vừa có được.

"Giờ kiểm tra dị năng này trước."

Trong thức hải hiện lên một khoảng trống rỗng một màu đen.

Ding.

Lạc Xuyên nhắm hai mắt lại, tập trung khởi động năng lực, một âm thanh may móc bất chợt hiện lên trong đầu.

"Hệ thống?"

Hắn nỉ non một hồi, tâm trạng bất giác muốn tìm hiểu âm thanh kia là gì.

Đôi mắt linh hoạt liếc qua xung quanh, ánh mắt va phải năm bộ đồ màu trắng, tinh thần bỗng đông lạnh, không còn nghĩ được nhiều nữa.

Chợt, một cái bảng màu xanh xuất hiện trước mặt Duyên Xuyên, nó trình bày bố cục của một căn phòng, một dòng chữ hiện lên.

[ Yêu cầu vị trí đặt căn phòng ]

Lạc Xuyên như vớ được cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng chọn vị trí phía sau cầu thang, nhưng ở dưới đất.

Rất nhanh một cánh cửa mở ra thông đạo liên kết với cái hầm hiện ra.

Không chần chừ, hắn chạy tới, rồi nhảy xuống.

Ngay khi thân hình của hắn biến mất, trong lòng cảm nhận được một cỗ an tâm, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõn vạn phần.

Sau một hồi tìm hiểu, Lạc Xuyên cũng hiểu được công dụng của bảng trạng thái này, đại khái là tạo ra một căn phòng, có thể di thu hồi vào bảng, thay thế nội thất của căn phòng hệ thống với căn phòng thực tế khác.

Bảng trạng thái chỉ hiện lên căn phòng, và một cửa hàng, trong đây có thể mua được bát, đúa, đồ ăn, đồ trang trí. . . Còn thuật pháp không bán.

"Không ngờ bán đất cũng được tiền, nhưng cái xẻng này cũng quá mắc rồi đi."

"Đại khái vật phẩm chia thành hai loại, vật phẩm vô hạn, giới hạn và hữu hạn. Cái xẻng mua xong, theo một thời gian sẽ biến mất gọi là hữu hạn. Vô hạn là các loại mua xong có thể lưu giữ vĩnh viễn, như cây cột chẳng hạng. Giới hạn, là loại vật phẩm mỗi ngày mua có số lượng."

"Bảng trạng thái này đúng là làm ta an tâm, dù không thể tăng tiến sức mạnh nhanh chóng, nhưng nó an toàn."

"Muốn sống tốt cần nhiều yếu tố, quan trọng nhất là phải có chỗ ẩn nấp, sức mạnh, tiền bạc."

"Nơi này quá mức nguy hiểm, có xác chết, không ai có thể đảm bảo không có quỷ dị vật."

"Thứ làm ta an tâm nhất chính là bảng trạng thái này, dù nó chỉ cung cấp một không gian vừa đủ để đào đất."

"Phải có trả giá mới có thành công."

Phải, Lạc Xuyên chỉ được cung cấp một không gian nhỏ.

"Bán một cân đất có thể đổi tiền, tiền ở đây là vàng, mười đồng vàng có thể đổi lấy huyết tinh, loại tiền tệ của tu sĩ."

"Ngoài ra còn đổi bằng nhiều thứ, một đồng vàng bằng một ổ bánh mì."

Lạc Xuyên đào được một đống kha khá, không gian cũng trở nên rộng rãi hơn, tiền cũng kiếm được ba trăm đồng.

Hắn nhấn vào ký hiệu cửa hàng, gom hết đất bỏ vào bảng trạng thái, số tiền nhanh chóng được tăng lên, có rất nhiều ô vật phẩm, hắn nhập thứ cần tìm, mua lấy một cái giường.

Bập.

Âm thanh tiếng giường rơi xuống vang lên.

Lạc Xuyên ngồi trên giường, ánh mắt rơi vào trầm tư, năng lực của Nhậm Thanh.

Một bảng trạng thái hiện lên.

【 Lạc Xuyên 】

【 Tuổi tác: 18 】

【 Thọ nguyên: 5 năm 115 ngày 】

"Hắn là nhân vật chính, tính cách không theo lẽ thường, chỉ cần một vài biến cố là có thể thay đổi ngay lập tức. Nhưng ta vẫn vậy, quá khứ thậm chí còn đau thương, có lẽ cũng vì ta không phải Duyên Xuyên chân chính sao?"

Sắc mặt thiếu niên bỗng chốc buồn bã, đôi mắt sắp ngấn lệ.

"Tại sao ta lại vô dụng đến thế, đôi khi ta lại thấy bản thân sợ hãi như vậy, không có gì không tốt!"

Lạc Xuyên giơ năm ngón tay lên, ánh mắt trầm ngâm vào nó.

Hắn tự hỏi: "Bí phương cũng là từ giấy mà viết ra, vậy ta viết mấy dòng liệu có tác dụng?"

Lạc Xuyên vừa nghĩ vậy, không chừng chừ mua lấy một trang giấy, viết lên bí phương của Vô Mục pháp.

Hắn từng là người đọc tiểu thuyết, vậy nên có hiểu chút ít về bí phương.

Hắn chỉ viết vài dòng là dừng lại, tay chạm đến tờ giấy.

Trái tim không khỏi đập nhanh, phi thường hồi hộp.

Nhiều dòng chữ hiện lên, làm hắn kinh hỉ không thôi.

【 Vô Mục Pháp 】

【 từ Bách Mục lão tăng theo bài sững sờ nghiêm kinh bên trong ngộ được, tu hành phương pháp này nhất định phải đào đi hai mắt, đem con mắt phối hợp thuốc dẫn ăn vào, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau có thể một lần nữa mọc ra. 】

【 đào đi hai mắt sau đem hãm sâu vô biên hắc ám, xem thường nhân không thể nhìn tới vật, tu thành người có thể nuốt sống con mắt có thể khôi phục thương thế cùng duyên thọ kéo dài tính mạng, mắt người tốt nhất. 】

【 một mắt người: Nhìn thấu huyễn tượng 】

【 trăm mắt người: Chế tạo huyễn tượng 】

【 Trọng Đồng giả: Liệu địch tại trước 】

【 có thể tiêu hao ba mươi ngày thọ nguyên, miễn trừ đại giới nắm giữ

Đôi môi Lạc Xuyên run kịch liệt, khó giấu được niềm vui.

"Tiêu hao, nhất định phải tiêu hao."

Âm lượng giọng nói rất bình thường, nếu không muốn nói là nhỏ, lúc ở bên trên, hắn chỉ lẩm bẩm, âm thanh lí nhí. Sau tất cả nó là biểu hiện của vui mừng.

Đôi mắt của hắn cảm giác một chút mờ ảo như hoa mắt, không tự chủ được nhắm mắt lại, tất cả với hắn bây giờ như mặt hồ sau khi bị ném đá, không rõ ràng.

Tình thế cấp bách là nâng cao tuổi thọ của chính mình.

"Yêu Kính chính thức trở thành Vạn."

Vạn Diệp là tên của dị năng mà Lạc Xuyên đã sao chép, Yêu Kính vĩnh viễn trở thành Vạn Diệp, trừ phi là thần hồn câu diệt nếu không nó vẫn mãi là Vạn Diệp của hắn.

Hắn vào cửa hàng, nhập tên "Mắt", hắn đã đánh giá thấp cái cửa hàng này.

"Ngay cả mắt người cũng bán sao?"

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chọn lấy thạch nhãn, nó khá rẻ, 50 đồng một khoả.

Lạc Xuyên cầm lấy thạch nhãn, không chần chừ nuốt nó vào bụng, tự nhiên toàn thân trở nên ấm áp một cách kỳ lạ, hắn chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Ngay lập tức hắn bước vào trạng thái xếp bằng, luyện hoá toàn bộ dược liệu.

Dư chấn tản ra, gây ra tiếng động nhỏ.

Lạc Xuyên say xưa trong trạng thái tu luyện, quên đi mọi thứ xung quanh.

Hắn không hay những tiếng bước chân không rõ, nó đang vang vọng trên nhà, âm thanh mỗi lúc một to, nhưng. . . .

Hắn ngủ từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, thân thể uể oải.

Lạc Xuyên tiếp tục tiêu hao tuổi thọ để nắm giữ Nhân Diện, Thao Thiết, từ không trung ngưng tụ ra một cái mặt nạ quỷ màu da người, nó từ rừ rơi xuống tay hắn.

"Đây chính là vật đi kèm của Nhân Diện, Quỷ Diện."

【 Lạc Xuyên 】

【 Tuổi tác: 18 】

【 Thọ nguyên: 5 năm 26 ngày 】

【 Thuật pháp: Vô Mục pháp(Vũ Nhân cảnh) 】

【 Thao Thiết pháp(Vũ Nhân cảnh) 】

【 Nhân Diện(Vũ Nhân cảnh) 】

Lạc Xuyên đẩy cánh cửa lên, bước từng bước lên nhà.

Ngay khi hắn ngẩn đầu lên, năm bóng người đã đứng ở đây từ bao giờ, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cảm giác lạnh sống lưng cứ thế xuất hiện một cách đột ngột, cơ thể bất động, hắn rất sợ, nhưng không biết phải làm gì.

"Băng Cơ Uyển. . . ."

Duyên Xuyên từng bảo với hắn, có một nhân vật tuyệt thế rất sợ cái tên này, một người mạnh mẽ nhưng vẫn sợ một người phụ nữ, phải, chính là sợ mất nàng.

Nguyên chủ chưa nói câu cuối cho hắn thì phải.

Chấp niệm cuối cùng của Lạc Xuyên hắn, hắn muốn trở thành một con người hoàn khác, vì chỉ có thủ đoạn của con người đó mới làm hắn mạnh mẽ lên được.

Ta từng muốn không sợ hãi nữa, ta từng muốn trở nên độc ác để đối chọi hết thảy sự tình thế gian, nhưng nhân tính sao mà khó lay chuyển như vậy?