Chương 2: Nguyên chủ có vấn đề

Chương 2: Nguyên chủ có vấn đề.

Duyên Xuyên, một thành viên của Kính gia.

Tu luyện từ năm 10 tuổi, thời gian tu luyện phong phú.

Từ nhỏ đã có thiên tư trác tuyệt, không thiếu cơ duyên.

Tu luyện Thi Quyển thuật cần ngoại vật là quan tài, có cơ hội cứu giúp một cụ bà bán quan tài, mặt dày xin một cái.

Tu luyện Luyện Bì Thư cần dao, lột da bảy lần để vào Vũ Nhân cảnh, thế thì nhặt được một con dao ven đường.

Hai năm sau, Duyên Xuyên đã đưa một môn thuật pháp đạt tới Bán Thi cảnh, hai môn còn lại(Thao Thiết pháp, Thiên Thủ Đao)cũng nhanh chóng đạt tới Vũ Nhân cảnh. Trở thành thiên tài trong thế hệ trẻ.

【 Quỷ Diện: Muốn tu luyện môn thuật pháp này, cần lột da mặt bản thân, chọn nơi có âm khí nồng đậm chôn xuống đất, còn khuôn mặt được ngâm mỗi ngày trong độc dược. Trong Nhân Diện còn có hai loại Diện khác chính là Quỷ và Thần, vì lẽ đó cần lột thêm hai lần mặt nữa. Luyện thành về sau tăng tổng thể thực lực lên 1.5 lần】

【 Luyện Bì Thư: Muốn tu luyện môn thuật pháp này, cần lột sạch da bản thân, đợi mọc lại rồi lột sạch tiếp, đến bảy lần xem như luyện thành. Luyện thành về sau da của bản thân đạt được mức tăng trưởng toàn diện, có thể đấm nát tản đá 】

Thao Thiết pháp được đi theo con đường trữ vật, Thiên Thủ đao hoá bàn tay cứng như đao mạnh mẽ mà phá đá.

Dù hắn có là thiên tài, nhưng có mấy môn hắn không dám thử, tỉ như Nhân Diện cùng Luyện Bì Thư, quá mức độc ác. Hắn không dám lột da chính mình, còn ngâm trong độc tố.

Lại nói cảnh giới tu hành của thế giới này.

Cảnh giới tu hành:

Vũ Nhân Cảnh, Bán Thi, Quỷ Sứ ( 3 lần nguy biến),

Âm Sai ( Phược Âm Thần, Dung Âm Thần, Thích Âm Thần),

Dương Thần ( Vô Sinh Tiên, Đăng Tiên Thê),

Thiên Quỷ (Pháp Sinh Đạo, Đạo Sinh Nhất, Nhất Sinh Nhị, Sinh Vạn Vật) (Trọc Tiên/Quỷ Tiên).

Vũ Nhân cảnh là gì? Bán Thi cảnh là gì?

Vũ Nhân cảnh là cảnh giới tu sĩ tạo ra hạt giống thuật pháp, từ từ nuôi dưỡng hạt giống để nó phát triển, và chọn các nhánh để nó mộc lên

Đạt đến Bán Thi cảnh có rất nhiều sự lựa chọn, mỗi sự lựa chọn lại dẫn đến nhiều sự lựa chọn khác. Nhưng sự lựa chọn này có thể ảnh tới sức mạnh, năng lực, thậm chí là tiền đồ của tu sĩ

Ba năm sau đó, niềm vui chóng tàn, khi gia tộc đang chuẩn bị ăn mừng một tu sĩ có tiềm năng đạt được Quỷ Sứ cảnh, cũng là lúc Kính gia bị năm đại gia tộc vây giết, toàn bộ tộc nhân của Kính gia đều gặp những kết cục rất thê thảm.

Còn nguyên chủ bị trùng ám chiêu của một người thuộc Lý gia, Lý Thiên Hằng, linh hồn bị trọng thương, dù còn sống nhưng sinh mạng gần như ngàn cân trêu sợi tóc.

Người xuyên không gọi là Lạc Xuyên, hắn thấy thấy nguyên chủ chỉ sống được hai năm nữa thôi. Trong lòng có chút lo lắng, lúc đó hắn sẽ phải tự mình ứng phó với thế giới.

Kết quả lại vượt qua ngoài dự đoán, hắn sống có thể thêm được một năm nữa, cũng thành công tham gia khảo hạch của Trấn Yêu ti.

Đôi khi Lạc Xuyên nhìn vào bóng người này mà trầm tư, đối phương vì lý do gì mà lại cố gắng như vậy. Rồi hắn cũng sẽ chết mà thôi, sao không dành thời gian cuối cùng để hưởng thụ. Dù có kiếm được đống vàng, người hưởng lợi đến cuối cùng vẫn là Lạc Xuyên hắn.

Trong mơ hồ hắn lại cảm thấy đối phương rất quen thuộc. Nhưng cả hai rõ ràng là người của hai thế giới khác nhau mà, làm sao mà gặp nhau trước đây được.

Lạc Xuyên thở dài, thân dựa vào cửa lẩm bẩm, ánh mắt đầy tâm sự, đôi môi mang theo vài tia nặng nề không nói nổi.

Lại nói, nơi Lạc Xuyên đang ở một là một trong số các khu vực thuộc sự quản lý của Trấn Yêu ti.

An ninh nghiêm ngặt, người không có phận sự, không được phép đi vào.

Mỗi năm Trấn Yêu ti sẽ tổ chức một lần khảo hạch quy mô lớn để tuyển chọn ra quân dự bị, nhằm bổ sung thêm lực lượng cho Trấn Yêu ti.

Cuộc thi sẽ có hai mục tiêu, một là hoàn thành nhiệm vụ, hai là biểu hiện xuất sắc để thu hút sự chú ý của khảo quan.

Mục tiêu thứ nhất là điều kiện hoàn thành bài khảo hạch, để trở thành quân dự bị.

Mục tiêu thứ hai là để phân loại khảo thí, hạ, trung, thượng, tinh anh. Những thí sinh tinh anh sẽ được cung cấp dịch vụ tốt nhất.

Khảo hạch như mọi năm, tìm kiếm bí phương thuật pháp trong khi vực được chỉ định. Điều làm nên sự đặc sắc cho kỳ thi này là thí sinh bị đưa vào khu vực chỉ định mà không hay.

Duyên Xuyên nghiên cứu rất kỹ quy trình, vậy nên đã sớm đoán ra được tên quản sự kia là ngươi đưa hắn đến khu vực được chỉ định.

Độ khó sẽ chia thành hạ cấp, trung cấp, thượng cấp.

Độ khó hạ cấp, khu vực chỉ định cũng rất nhỏ, dễ dàng tìm thấy thuật pháp. Bên cạnh đó bí phương lấy được cũng không phải là dạng ra gì, điểm số trong mắt khảo quan là không đáng kể.

Độ khó trung cấp cũng giống độ khó hạ cấp, chỉ khác là phạm vi tìm kiếm là lớn hơn rất nhiều, bí phương thuật pháp cũng cao cấp hơn. Điểm trong mắt khảo quan cũng được tăng lên đáng kể.

Điểm chung là không được ra khỏi khu vực được chỉ định.

Trong độ khó cấp và trung cấp sẽ có ba lần huyễn cảnh, đến một thời gian cố định chưa tìm được bí phương sẽ kích phát huyễn cảnh, thí sinh có thể tận dụng huyễn cảnh lần đầu để ghi điểm trong mắt khảo quan.

Độ khó cao cấp là độ khó đặc biệt nhất, những người tham gia độ khó này không có phạm vi hoạt động cố định, chính là nói là tự do di chuyển, thậm chí là xông vào khu vực hạ, trung để cướp lấy bí phương của người khác.

Độ khó này chính là tranh tranh đoạt đoạt, không từ bất cứ thủ đoạn nào để vượt qua thử thách. Những thủ đoạn này sẽ được khảo quan chú ý, ngay cả giết người cũng không thành vấn đề, thậm chí là ghi điểm trong mắt họ.

Nếu bị loại, sẽ không có cơ hội tham gia khảo thí vào Trấn Yêu ti lần nào nữa.

Những người thậm chí không thể tranh đoạt, bảo vệ thành quả của bản thân, thì không có tư cách gia nhập Trấn Yêu ti.

Cơ thể đã mệt mỏi vì mấy ngày không được ăn rồi, hắn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, giò lạnh luồng vào. Phút chốc căn nhà bên trong bị thay thế bởi hơi lạnh ban đêm.

Chiếc áo chỉ là một mảnh vải, chẳng thể sưởi ấm được cơ thể Lạc Xuyên. Hắn mệt mỏi, hắn muốn ngất đi, nhưng con tim mách bảo hắn phải đi lên, hắn thật không chịu nổi nửa rồi.

Giờ phút này Lạc Xuyên không quan tâm đây là mơ hay thật, hắn không muốn chịu lạnh nữa, hắn muốn ý thức lãng chìm vào cơn mê để hơi lạnh không còn ảnh hưởng tới hắn nữa.

Đôi mắt giật giật, sau đó lại mở to ra. Không biết vòng lặp này đã diễn ra đây là lần thứ mấy.

Đến một thời điểm, mí mắt của Lạc Xuyên đã cụp xuống, bàn tay thả lòng, toàn bộ cơ thể dựa hết vào tường, có xu hướng ngã về phía bên trái.

Tiếng xào xạc vang lên bên tai không dứt, nhưng hắn chẳng thể nghe thấy, cũng chẳng thể cảm nhận được hơi lạnh truyền đến toàn bộ cơ thể.

Hắn không muốn chịu cái lạnh nữa, hơi ấm cuối cùng cũng mất đi rồi, hắn sợ lạnh. Hắn muốn mình chìm đắm trong giấc mơ ấm áp vĩnh viễn.

Ánh trăng chiếu sáng đến khu rừng, bỗng một làn gió thoáng qua, cuốn bay đi mấy chiếc lá trên cây.

Tiếng xào xạc hoà cùng tiếng gió, trong mơ hồ tiếng dễ kêu, mọi thứ gần như là hoàn hảo của bản nhạc thiên niên. Vì bản nhạc này rất buồn.

Bẹp.

Âm thanh đôi chân nhảy lên từng cành cây vọng lại, đôi khi có những cành sắp gãy, bị một tác động nhỏ của một vài thí sinh liền sinh ra biến hoá, rời khỏi thân cây.

Một thiếu niên mặc bạch bào, so với bộ quần áo mấy năm của Lạc Xuyên, quả thật là xa hoa.

Ngũ quan không phải gọi là tinh xảo, nhưng có thể gọi là ưa nhìn.

Ánh mắt của hắn quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, đôi tai cảm nhận từng sự dao động xung quanh.

Rẹp.

Tiếng bước trên trên những phiến lá khô, Phương Chính nheo mắt cảnh giác, thù sẵn tư thế, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Âm thanh tiếng bước chân càng lúc càng đang tiến lại gần hơn, Phương Chính quay người lại, tung một cửa đá trực diện.

"Phương Chính là ta đây."

Đó là một thiếu nữ tóc hồng tầm mười bảy tuổi, mái tóc buộc thành đuôi ngựa, chiếc váy màu trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Nhìn thấy đối phương, Phương Chính mới dừng lại, nhưng lại khẽ nhíu mày.

"Là ngươi sao? Đường Nhược Vũ!"

"Gặp ta, ngươi không vui sao?"

Nàng nghe thấy lời này của hắn tỏ ra sắc mặt không tốt, hai tay chống nạnh, cặp má phồng to, đôi mắt không khỏi nheo lại nhìn đối phương.

Bất ngờ rơi vào tình cảnh này, Phương Chính vẫn có phần bối rối, hắn không biết phải giải thích thế nào.

"Vậy thế này đi, để bù đắp cho ta, ta có thể đi với ngươi được không?"

Giọt mồ hôi còn chưa kịp đổ, đối phương đã lên tiếng trước.

"Được!"

Nói xong hắn thở phào một hơi, tiếp tục đi tiếp.

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Ta tìm thấy một nơi khá kỳ lạ, nghi ngờ bên trong có giấu bí phương."

Phương Chính vẫn là một bộ dạng ngây thơ, tin người, không biết vì sao hắn lại có thể tu hành đến hiện tại.

Chắc là khí vận đi, bình thường lỡ một từ có thể dẫn một trận chiến sống còn. Đằng này người nghe hắn bí mật, còn không có ý định động thủ.

Phương Chính đảo ánh mắt từ cây này đến cây khác, vô tình va phải một cái cây cổ thụ, thân cao tám thước, lớp vỏ màu đen sần sùi, xung quanh bị che phủ bởi một đám cây nhỏ hơn.

Hai người lần lượt qua chướng ngại vật, tử khí phát ra nồng đậm, đến nỗi có thể nhìn thấy khí lượn lờ quanh đây.

Bất ngờ, miếng ngọc bội trong đầu Phương Chính phát sáng, dường như thứ năng lượng này là vật đại bổ với kim thủ chỉ của hắn.

Miếng ngọc bội bị rách đến mức bỏ đi, màu sắc đã sớm tàn phai, vết khắc trên đó đã mờ nhạt từ lâu, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy chữ "Tiên" được khắc trên đó.

Thời gian thật đáng sợ, ngay cả bảo vật của tiên cũng bị tra tấn đến mức này.

Thông U ngọc bội có phản ứng với luồng tử khí này, dường như đang có dấu hiệu hồi phục. Càng đi về sau, tử khí càng nặng, có lẽ bên trong có báu vật khó có thể hình dung được.

Một không gian u ám, một ngọn núi cao màu đen đứng sừng sững giữa nơi này, khí tức toả ra khiến người ta nghẹt thở, ấy vậy vẫn có một người chống lại áp lực đấy.

Hắn chính là chủ nhân của nơi này, ánh mắt ngước lên ngọn núi đó, lòng cảm thán, đến khi nào ta mới vượt qua ca ca của mình.

Một miếng ngọc bội hắn mang theo bên mình, bỗng phát sáng, xoá tan đi màn đêm u tối, tạo ra một chân trời mới cho hắn, ánh sáng soi rọi phía trước, tạo ra một con đường xuyên qua chân núi này. Vì thế nó có tên là Thông U.

Chỉ cần ở nơi này, có thể tối giản quá trình tu luyện, người ta cần lột da bảy lần để luyện, hắn chỉ cần bị thương ngoài da liền có thể luyện thành.

Ở đây có thể nói là làm ít được nhiều, tiêu hao ít tài nguyên nhất để đạt được thành quả cao nhất.

Đương nhiên không phải là miễn phí, để đổi lấy hiệu quả cần phải bỏ ra khí huyết, tử khí.

Mặc dù mang tên là Thông U, nhưng những thứ nó tạo ra có phải thực tại, hay chỉ là huyễn cảnh thôi.

Yêu Kính xem ra còn tốt hơn thứ này trăm lần.

Từ đằng xa ẩn hiện bóng hình một thiếu nữ tên Băng Cơ Uyển, nàng đang đứng đằng xa quan sát hai người bọn họ.

Thân mang váy trắng, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng như tuyết, mắt xanh như đại dương, đôi môi đỏ mọng như trái cà chua.

Thân ảnh được che giấu kỹ càng, sau một cái cây cổ thụ. Dù vậy vẫn không thể giấu được mái tóc xanh phất phới bên cạnh.

Hai người Phương Chính đến trước một cái cây, bỗng thân cây mở ra, tử vong khí tức ập đến.

Cả hai nhanh chóng bị hút vào bên trong, mọi thứ bên ngoài đang có xu thế bị hút vào bên trong.

Khí lưu tràn ra, phút chốc cơ thể nàng bộc phát ra một tràng hàn khí, hàn khí từ từ ngưng kết.

Dưới chân, mặt đất sinh ra biến động không nhỏ, chúng nhanh chóng hoá thành một tảng băng nhỏ nối liền đôi chân của nàng, giúp cơ thể trụ vững giữa lực hút mạnh mẽ này, nhưng cơ thể của nàng lại có cảm giác như bị xé rách.

Ánh mắt của nàng trầm tư lẩm bẩm: "Di tích tiên nhân!"