Chương 1: Ngươi đừng bỏ ta lại mà.

Chương 1: Ngươi đừng bỏ ta lại mà.

Bịch.

Cót két.

Tiếng ném đồ cất lên, cùng lúc đó tiếng chốt cửa kêu lên kỳ dị, ngoài tiếng gõ cửa còn có tiếng van xin không ngừng phát ra cùng một phía, hơi thở gấp gáp như bị tụt hơi, dù vậy miệng vẫn không dừng lại.

"Quản sự, ta biết sai rồi, làm ơn tha cho ta. Ta sợ lắm, ngươi làm ơn tha cho ta đi."

Đáp lại là sự thờ ơ.

Buổi chiều hoàng hôn toả sáng đẹp đẽ, như cánh thần mặt trời ảm đạm che phủ một bầu trời, phút chốc bị bao phủ bởi màn đêm u tối.

Tiếng quạ kêu kéo theo tiếng ồn kì lạ, phát ra từ căn nhà gỗ, à không. . . Nó đã phát ra từ sớm, từ lúc hoàng hôn còn chạng vạng.

Ngôi nhà hoang này thật kỳ lạ, toàn thân đều được làm bằng gỗ, nếu kiểm định, có thể thấy nó được làm bằng gỗ quý, gỗ đào là loại gỗ rất đắt từ bấy giờ.

Ngoài căn nhà đã sớm mục nát, cửa kính cũng bị vỡ đi nhiều cái, nhìn từ ngoài lại còn tưởng chúng là mạng nhện.

Căn nhà có hai tầng, khá tiện nghi, nhưng điều làm cho nơi này trở nên kỳ quái, là nó tách biệt với thế giới bên ngoài.

Nói đúng hơn là căn nhà nó được dựng lên ở trong rừng, còn là nơi người chết an táng, nghĩa địa trong rừng.

"Tha, tha cho. . . Ta đi, làm. . làm ơn!"

Không nhận lại được gì, thiếu niên dựa vào tường thẩn thờ, một lúc sau lại càng kêu to hơn.

Tiếng kêu cứu của một người thật bất lực làm sao.

Nếu theo sáo lộ ra bài, người này tự nhiên sẽ chết. Sau đó có một linh hồn khác thay thế cuộc sống của hắn, còn mang theo hack phản công số mệnh.

Nếu đó là main, còn ta không phải là main mếch gì hết. Vậy ngươi chắc chắn sẽ có một cỗ ma tính kinh người, không sợ chết? Trở thành một đại ma đầu người người kính sợ?

"Duyên Xuyên đừng kêu nữa, ngươi mà chết rồi, ta và ngươi cũng chết luôn đấy. Ta sợ ma lắm!!"

Một hồn thể màu trắng cất tiếng, lởn vởn quanh một cậu thiếu niên, hắn tầm mười tám tuổi, toàn thân khô kiệt sức lực, quần áo chất vá từ nhiều loại vải khác nhau, gầy như que củi, có vẻ không được ăn nhiều ngày rồi.

Ọ ọt ọt. . .

Tiếng bụng réo lên yếu ớt, cơ thể cố gắng xoay người lại, dựa vào cửa, ngẩn mặt lên trời, không được bao lâu đầu lại nghiêng về phía bên phải.

Có năm cỗ thi thể được xếp ngăn nắp, chợt, hai mắt Duyên Xuyên trắng rã, ngất lịm đi.

Hắn cũng tồn tại ở dạng hồn thể, khuôn mặt không giấu khỏi sự tức tối, chân dậm dậm xuống đất.

"Ngươi, ngươi đúng là đồ vô dụng, loại người như ngươi làm sao có thể sống mà không có ta, chết? Vậy thì cùng chết đi."

"Sợ ma? Cả ta cũng sợ lắm luôn, ngươi là đồ ích kỳ chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân, không quan tâm nữa, ta không muốn sống nữa."

Duyên Xuyên không kìm nén được sự uốt ức từ bấy lâu, nước mắt rơi xuống như hoàng hà vỡ đê.

Hồn thể màu trắng vươn tay ra, miệng há ra như muốn nói gì đó, nhưng Duyên Xuyên kịp phản ứng, gạt bàn tay bẩn thỉu đó ra, ném ra ánh mắt khinh miệt dành cho hắn, cổ họng nuốt một ngụm, đưa tay về lau vào áo, gạt đi nước mắt, quay đầu bỏ đi.

Hồn thể màu trắng vẫn vươn tay ra, đuổi theo hắn, giọng nói không nỡ.

"Duyên Xuyên ta, ta biết lỗi rồi, ngươi có thể ở lại được không?"

"Kí sinh trùng."

"Ngươi đừng bỏ ta mà!!"

Duyên Xuyên quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt đầy sự khinh bỉ, sau đó quay đầu đi về phía trước, càng đi, hắn dần biến thành tàn ảnh, rồi thành từng hạt cát, cuối cùng là lụi tàn theo mây gió.

Hắn từ bỏ thân thể, từ bỏ cuộc đời sống lay lắt này, và cả hồng trần.

Chỉ riêng một người vẫn cố chấp ở lại.

"Ngươi đi thì cứ đi đi, ta là kí sinh trùng thì là kí sinh trùng, được chưa, mẹ nó, lão tử vô dụng thì làm sao, chính ta cũng áy náy lắm chứ!!!"

"Từ giờ ta là, Kính Duyên Xuyên!"

Nói tới đây, mọi chuyện là, hồn thể kia là cư dân ở thế kỷ 21 xuất thân từ một ngôi nhà ở nghĩa địa, cha mẹ hắn không biết bị gì mà bỏ hắn ở đây, mặc dù đó là biệt thự. . . Nhưng nó được xây trên nghĩa địa.

Chỉ nhớ hắn ngây thơ nói.

"Ngôi nhà này đẹp vậy, sao nhà mình không ở lại đây luôn, mà lại chuyển nhà nữa ạ?"

Nói xong, bà hắn bị đột quỵ qua đời, các thành viên trong gia đình nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị, vội vàng chạy lên máy bay tẩu thoát.

"Mọi người đi đâu vậy? Cho con đi với!!"

Giữa đường bọn họ xuýt gặp tai nạn mấy lần.

Cuối cùng là hắn phải sống cả đời ở nghĩa địa.

Nhà lại còn gần núi nữa, quá đáng hơn là trường học lại ở dưới chân núi.

"Nhà xa quá, chán muốn chết, ước gì có xe tải ở đây."

Một lần đang trên đường đi học, bị xe tải tông bay xuống vực, cứ thế chết bất đắc kỳ tử. An nghỉ ở tuổi mười bảy.

"Cháu của ta, cháu đừng khóc nữa! Ta sẽ bảo Kính Thiên không bắt nạt cháu nữa. Ngoan, ngoan, ta sẽ dậy dỗ nó thật tốt, cháu đừng khóc nữa."

Một bà lão khẽ đưa tay lên vuốt ve đầu một cậu bé, nó lấy hai tay lau đi nước mắt trên mặt, vừa lau vừa khóc.

Ta đồng thời xuyên qua thế giới này, dưới dạng một linh hồn đi theo Kính Duyên Xuyên, nói cách khác là hai hồn một thân xác.

"A a a. . . "

"Đau chết mất."

Vào khoảng khắc này, ta té xuống đất.

Một lúc sau, Duyên Xuyên ngẩn đầu lên, hắn nhìn thấy ta, chỉ riêng hắn mới nhìn thấy được ta, nhưng ta lại có cảm giác bà của hắn đang cười với ta.

Tiếng khóc cũng dần dừng lại, thân thể bất giác đứng lên, ánh mắt loé lên như một đứa trẻ vừa mới khám phá một chân trời mới.

Thân chủ là một thiên tài, năm hắn mười ba tuổi, tu vi đã đạt bán thi cảnh.

Kính Duyên Xuyên. Nhưng hắn chỉ lấy Duyên Xuyên thôi, vì Kính gia không còn tồn tại nữa.

Kính gia, một gia tộc kì bí, mỗi người sinh ra đều có một quỷ dị vật ở bên cạnh, nó khắc sâu vào linh hồn, nói đúng hơn là dựa vào bản ngã, linh hồn của họ, mà hình thành thuật pháp này, Yêu Kính là linh hồn của họ, họ chính là Yêu Kính.

Một gia tộc có sức uy hiếp cực lớn đối với nhiều thế lực, Yêu Hồn Kính, gọi tắt là Yêu Kính.

Một linh hồn kí gửi một lần dùng, sao chép thuật pháp của một người có cùng, hoặc dưới cảnh giới bản thân.

Ngoài ra còn có thể chống lại trạng thái dị hoá, tinh thần bất ổn, hồn thể.

Yêu Hồn Kính chính là truyền thừa huyết mạch của Kính gia.

Hồn thể này cũng có tên riêng, hắn là Lạc Xuyên, lạc chính lạc lối ở mọi phương thế giới, Xuyên chính là qua không gian và thời gian. Chính xác là những gì nguyên chủ từng nói.

Hồn thể này mới bắt đầu điều khiển thân thể, ánh mắt ngạc nhiên không thôi, ngay khi nguyên chủ vừa chết đi, hắn liền thay thế điều khiển cơ thể, điều mà hắn không thể làm được suốt 10 năm qua, hai tay đưa đến trước mắt, nắm nắm, trải nghiệm xúc cảm kỳ lạ.

Nhưng không được bao lâu, hắn nhìn thấy năm cỗ thi thể ở bên cạnh, chúng của hai nam và ba nữ, nổi bật nhất là năm bộ đồ màu trắng, khuôn mặt trắng rã, làn da thiếu sức sống.

Cảm giác phấn khích liền bị thổi bay bằng năm cỗ thi thể, hắn sợ, rất sợ, đặc biệt sợ ma.

Duyên Xuyên chống tay xuống sàn, bắt đầu đứng dậy, ánh mắt lại liếc liếc về phía bên phải để đề phòng, miệng nuốt một ngụm nước bọt.

Ực.

"Mười hai năm qua, ta cũng biết đây thế giới là gì, "Quỷ đạo tu tiên, ta có thể miễn trừ đại giới" nhân vật chính có một cái năng lực, có thể miễn trừ đại giới. Chỉ cần có đủ tuổi thọ, vô luận thuật pháp gì, cũng có thể miễn trừ đại giới nắm lấy, tùy tiện đạt tới đẳng cấp cao hơn."

"Chính xác mà nói, đây là một thế giới song song, toàn đại lục chia thành hai vực, Tây Tháp, Đông Ngục. Giữa biên giới của cả hai có một đống quỷ vật nguy hiểm, chúng bắt đầu ngăn cách hai vực càng sâu, có dấu hiệu bành trướng, mở ra một nơi trải dọc đại lục, gọi là Đại Cấm Khu."

Duyên Xuyên đưa tay lên, ánh mắt chuyện động phía cửa kính, nơi màn đêm âm u vẫn đang còn chiếu vào.

Ánh đuốc lập loè trong đêm tối, chiếu lên những chiếc bóng ma quái.

Vù vù.

Ngọn gió thổi vào một hơi, giây tiếp theo, chiếc bóng gần như nuốt trọn Duyên Xuyên, nhưng có một thật khiến hắn lo lắng hơn.

"Yêu Kính."

Yêu Kính cả đời chỉ công nhận một chủ nhân, sinh mạng gắn liền với một người. Vì chủ nhân là nó, nó là nguyên chủ, cơ thể cũng chính là bọn họ.

Bảo vệ chủ nhân không phải trách nhiệm của nó, vì bảo vệ chủ nhân cũng chính là cách nó tự bảo vệ bản thân mình.

Lúc trước Lạc Xuyên đã muốn thay thế Duyên Xuyên điều khiển cơ thể lúc hắn còn sống, nhưng lại bị Yêu Kính ngăn cản lại

Đó là vì không được sự cho phép của Duyên Xuyên. Nên Yêu Kính nghĩ hắn đang cố đoạt xá bản thể, gây ảnh hưởng tới linh hồn nguyên chủ, trực tiếp ngăn cản tác động từ thể xác có thể ảnh hưởng tới linh hồn, kể cả tác động linh hồn tới linh hồn.

Nguyên nhân thật sự là gì không ai biết, chỉ biết Duyên Xuyên thật đã chết. Nếu không nhân chủ bây giờ, Yêu Kính này sẽ chết dần chết mòn.

"Yêu Hồn Kính, ngươi chỉ công nhận Kính Duyên Xuyên, nhưng giờ ta mới là Duyên Xuyên."

Lạc Xuyên cũng rất sợ, sợ năm cái xác bỗng dưng tỉnh lại, bổ nhào về phía hắn, nhưng Yêu Hồn Kính sắp chết, hắn không lo được nhiều như vậy.

Một thuật pháp có thể sao chép thuật pháp khác, lại còn có thể chủ động bảo vệ chủ nhân. Bảo vật như thế ai mà không muốn.

Hắn muốn dùng Yêu Kính ngay bây giờ, thời gian còn lại chỉ đủ để Duyên Xuyên thực hiện một lần, nếu thất bại thì vĩnh viễn mất đi Yêu Kính, thành công, tiền đồ vô hạn.

"Phú quý hiểm trung cầu."

"Không thành công thì thành nhân, câu này ta rất thích."

Nói xong, Duyên Xuyên dũi thẳng tay về phía trước, hai mắt nhắm nghiền lại, trong đầu hiện lên hình dáng của Yêu Hồn Kính.

Hư không vặn một lúc, từ không trung hiện ra một chiếc kính hình tròn màu trắng, kích thước to bằng quả bóng.

Sau khi nguyên chủ chết, Yêu Kính không khấm khá bao nhiêu, trên thân xuất hiện nhiều vết nứt, mỗi lúc càng nhiều.

Nếu không nhanh chóng nhận chủ, chỉ sợ một giây nữa Yêu Kính sẽ chết.

Yêu Kính phóng thích một đoàn nồng nặc huyết vụ, thân kính từ từ nứt ra như mạng nhện tràn lan.

Keng.

Âm thanh kính vỡ vang lên trong căn phòng kín, kèm theo uy áp kinh người, chiếc bình trên bàn bị rung lắc dữ dội, uy áp này quá mức đáng sợ, "keng" nó không chịu được liền rơi xuống đất, nát thành từng mảnh, nháy mắt mọi đồ đạc trong phòng đều theo nó bị vỡ nát, cửa sổ trông giống mạng nhện, đang lan ra xa hơn, "keng" âm thanh thâm thúy vang kên, mọi cửa kính liền vỡ vụn.

Mỗi một nơi Yêu Kính vỡ ra, y như rằng huyết vụ từ đó phun ra dày đặc, đến khi chỉ còn một phần ba đoạn kính, cuồng phong gào thét.

Vụn kính từ khắp nơi bị hút tới phía trung tâm căn phòng, trong chốc lát khung cảnh trở nên cực kỳ quỷ dị.

Vụn vặt của vô số mảnh kính tụ tập trên năm cỗ thi thể, vút một cái, tạo ra vết chày xước, máu tươi chảy ra, hướng về phía đoàn huyết vụ, một màu đỏ yêu dị tràn ngập căn phòng.

Đến khi mảnh kính cuối cùng trên tay Duyên Xuyên hoá thành vụn, gió từ bên ngoài cũng giảm mạnh, ngón tay của một trong số năm cỗ thi thể bất giác chuyển động, âm thanh phì phì phát ra nhỏ bé.

Yêu Kính, có thể sao chép mọi loại thuật pháp, chỉ cần thứ đó tồn tại, và có chủ nhân.

Cách nhận chủ của Yêu Kính rất đơn giản, đó là sử dụng nó.

Sau khi dùng xong, trong cơ thể đưa đến một cảm giác kỳ lạ, có lẽ là lời mắc bảo của cơ thể, dường như chỉ cẩn chạm vào ai, tin tức lưu về người đó.

Tâm niệm vừa động, hồng quang chớp động, một bảng thông tin đột ngột hiện ra, bên trên hiển thị.

【 Lạc Xuyên 】

【 Tuổi tác: 18 】

【 Thọ Nguyên: 5 năm 115 ngày 】

"Thứ này thật sự tồn tại?"

Lạc Xuyên toàn thân run rẩy, đưa hai tay đến trước mặt, đôi mắt trợn tròn, tâm trạng hoản loạn không thôi, lời nói phát ra đầy nghi hoặc.

"Không gian chi lực!"

"Yêu Kính chắc chắn có bí mật! Nguyên nhân Kính gia bị diệt môn là gì? Thứ này quá mức nghịch thiên."

Lạc Xuyên từng nhờ Duyên Xuyên làm một việc, đó là điều tra tin tức của một người, hắn tên Nhậm Thanh, nhưng rồi hai năm sau hắn nhận được tin chẳng có ai tên như vậy cả.

Đúng vậy chẳng có ai tên như thế cả, giống như cái tên này chính là một điều tối kị của thế giới.

Chuyện Yêu Kính có thể sao chép lấy năng lực của một người, thậm chí còn không biết đối phương có tồn tại hay không, chỉ có một thứ có thể lý giải được chuyện này, Yêu Kính đem theo không gian chi lực, vượt qua hàng ngàn xa số thế giới, chỉ để lấy năng lực của một người. Cái này quá mức nghịch thiên, chỉ sợ là thứ này trước đây đã dính tới một tồn tại cao cấp hơn.