Dưới ánh trăng màu đỏ ửng chiếu rọi, tròng mắt Safari mơ hồ, mái tóc màu nâu rối tung, trên thân thể trắng nõn được khảm các gương mặt nhân loại.
Trong chúng nó có khuôn mặt xinh đẹp, có khuôn mặt dữ tợn, có khuôn mặt tuấn tú, có khuôn mặt âm độc, ánh mắt của chúng đều đồng thời nhìn về phía Gabriel.
Gabriel hoảng hốt, gần như kinh hãi kêu thành tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói có cảm giác xa cách mãnh liệt của Safari lại vang lên.
Gabriel đột nhiên hoàn hồn, phát hiện các gương mặt kia chỉ là tranh sơn dầu gần như chân thật, vải vẽ tranh sơn dầu chính là thân thể của Safari.
Nghĩ đến nghề nghiệp của đối phương là người mẫu nude, Gabriel không hỏi nhiều, thở hắt ra nói:
“Ngày mai ta phải dọn đi rồi, cảm ơn cổ vũ mấy tháng này của ngươi.”
Hắn mới vừa dứt lời, Safari đã chìa tay phải ra, ánh mắt trở nên mê ly.
Gabriel không tự chủ được đi vào.
Nửa tiếng sau, Gabriel nằm ở trên giường, ôm Safari, chân thành nói:
“Đi đến phố St. Michel cùng ta nhé.”
Safari kiên định lắc đầu:
“Ta cũng phải chuyển đi, đi đến nơi khác.”
Gabriel hỏi tới:
“Đi đâu vậy?”
“Đi đến một nơi gọi là Hostel, nơi đó có bạn của ta.” Giọng nói của Safari lại một lần nữa mang theo vẻ trống rỗng.
Gabriel lại khuyên nhủ nhiều lần, nhưng đều bị người mẫu nude này từ chối.
Hắn đành phải ảm đạm rời đi, Safari để trần thân thể xuống giường, nhìn theo hắn ra cửa.
Lúc này, ánh trăng màu đỏ bị che khuất, trong phòng tăm tối lạ thường, các mặt người sơn dầu ở bên ngoài thân Safari đột nhiên như sống lại, ào ào há miệng về phía bóng lưng của Gabriel.
Cuối cùng chúng nó vẫn bình tĩnh lại, Gabriel lễ phép đóng cửa phòng.
…
Buổi sáng hôm sau, Lumian giống như bình thường, chạy bộ luyện quyền, tìm kiếm bữa sáng.
Sau khi trở lại khách sạn Golden Rooster, hắn nhìn thấy cửa phòng của Gabriel ở bên cạnh đã rộng mở, không có bóng người, cũng không có hành lý.
Lumian tò mò đi lên tầng ba, phát hiện phòng 309 cũng như thế.
Hắn lập tức chậc chậc thành tiếng, cười đi trở về phòng 207.
Không bao lâu, người đưa tin con rối xuất hiện, vứt một bức thư gấp thành khối vuông và một chiếc mặt nạ màu trắng bạc lên trên bàn gỗ.
Thù lao của quý cô công lý đã đến rồi sao? Lumian vui vẻ trong lòng.
Lumian không lập tức chạm vào mặt nạ màu trắng bạc, hắn mở bức thư ra trước, đọc kiểu chữ tuyệt đẹp không giống với quý cô pháp sư:
“Đây là thù lao như đã hứa.”
“Lie.”
“Nó có thể để cho ngươi thật sự biến hóa dáng vẻ của bản thân, điều chỉnh hình thể ở trong phạm vi nhất định, thay đổi chiều cao.”
“Đồng thời, ngoại hình của nó có thể tùy tiện sửa đổi, có thể là bất cứ dáng vẻ gì ngươi hy vọng.”
“Khi ngươi đeo nó, cảm xúc của ngươi sẽ bị phóng đại, ngươi phải biết khống chế bản thân, bằng không sẽ có vấn đề không nhỏ.”
“Mặt khác, xin hãy nhớ kỹ.”
“Đừng bị lạc lối trong lời nói dối.”
“Lại có thể mang theo bên người mà không bị ảnh hưởng?” Lumian đọc xong nội dung bức thư, phản ứng đầu tiên không phải là vui sướng vì tác dụng của Lie phù hợp với nhu cầu của hắn, mà ngạc nhiên vì tác dụng phụ của vật phẩm thần kỳ này kém hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Phải đeo vào mới có thể bị phóng đại cảm xúc!
Nói cách khác, Lumian có thể để nó ở trong vật chứa ví dụ như túi, ví tiền, luôn luôn mang theo bên người, không cần phải thừa nhận bất cứ tác dụng phụ gì cả.
So sánh với Lie, Tử Tế cần phải ngâm ở trong rượu mạnh, lấy ra dùng và bảo quản đều tương đối phiền toái, Tra Tấn thì chỉ cần mang theo thôi đã chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Cảm thán xong, Lumian không nhịn được tự giễu hai câu:
“Tại sao lại là tác dụng phụ của ảnh hưởng cảm xúc chứ?”
“Như vậy tổ hợp lại, cho dù là tu sĩ hành khất, cũng sẽ nổ mạnh tại chỗ thôi nhỉ…”
Gặm nhấm tăm tối đến từ sinh vật khế ước, dao động dục vọng vốn từ Tra Tấn, ‘món quà’ bị Huyết hoàng đế Alista Tudor cho, cuối cùng đều sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, cộng thêm Lie nữa, đó tuyệt đối là hiệu quả của 1+1+1+1 lớn hơn 4.
Lumian vốn từng bị thương và ký ức thống khổ, mới vừa kết thúc điều trị tâm lý khôi phục trạng thái bình thường cảm thấy nếu như mình không muốn trải nghiệm hay nói cách khác là triển lãm điên cuồng chân chính, trôi về phía vực sâu mất khống chế, tốt nhất đừng để cho găng tay Tử Tế và Lie đồng thời phát huy tác dụng.
Lie dùng để tham gia vào hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù, đó lấy tụ hội trao đổi làm chủ yếu, không dùng đến Tra Tấn, thời điểm khác thì ta dùng khuôn mặt của Niese thay thế cho Lie…” Lumian suy ngẫm một lúc, ném túi vải có chứa găng tay Tra Tấn lên trên giường.
Làm xong chuyện này, hắn mới cầm lấy mặt nạ Lie màu trắng bạc, bao trùm nó lên trên mặt.
Mặt nạ kia bỗng nhiên hòa tan, giống như thủy ngân thẩm thấu vào trong làn da của Lumian, bao trùm lấy đầu hắn.