Trong giây lát, tất cả bắt đầu xây dựng lại, đường cong hình dáng và chi tiết ngũ quan của Lumian nhanh chóng tiến hành điều chỉnh.
Không bao lâu, chất lỏng màu trắng bạc giống như bị hấp thu hoàn toàn, lại giống như tự động bốc hơi lên, màu da của Lumian trở nên bình thường, còn trắng hơn hắn trước kia không ít.
Sau đó, thân hình của hắn chợt thấp xuống một chút, áo sơ mi màu trắng bị bộ ngực gồ lên làm căng chặt.
Lumian cúi thấp đầu, xem kỹ vài giây, không tiếng động lẩm bẩm:
“Thấp xuống hoặc cao lên chỉ có thể ở trong phạm vi 10cm…”
“Trước kia ta cao 1m76, chỉ cao hơn Aurora 8cm, nhưng hiện giờ đã là 1m81, ừm, chênh lệch 3cm vẫn còn ổn, người bình thường chưa nhìn ra được, hơn nữa, cho dù là nam hay nữ, tìm giày đặc thù để cho mình có vẻ cao lên một chút là chuyện vô cùng bình thường…”
“Giọng nói cũng có thể bắt chước, cái này thuộc về một phần của ‘thật sự biến hóa dáng vẻ của bản thân’…”
Lumian túm lấy quần bị rộng ra và áo sơ mi bị căng chặt, đi ra khỏi phòng 207, vào trong phòng vệ sinh, đưa mắt nhìn vào tấm gương ở trong đó.
Một cô nàng xinh đẹp được chiếu ra từ trong gương, nàng có mái tóc màu vàng dài lại dày, đôi mắt màu lam nhạt sáng sủa, cái mũi cao thẳng thanh tú và đôi môi đỏ mọng không dày không mỏng, xinh đẹp giống như ánh mặt trời buổi bình minh.
Chi tiết ngũ quan của nàng, đường cong khuôn mặt của nàng còn đang tiếp tục không ngừng điều chỉnh một cách tinh tế, qua mấy chục giây sau mới triệt để định hình.
Lumian kinh ngạc nhìn cô nàng ở trong gương, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vài giây sau, hắn thấp giọng cười nói:
“Đã lâu không gặp, Aurora.”
…
Franck trở về từ phố nước suối, bước chân nhẹ nhàng mở cửa phòng nhà trọ 601 ra.
Đập vào trong mắt nàng là một khuôn mặt giống mình như đúc.
Mái tóc cột đuôi ngựa màu nâu vàng, ánh mắt màu hồ nước sáng ngời mang cười, lông mày màu nâu dài chạm đến bên tóc mai, cánh môi đỏ hồng hơi mỏng…
Tinh thần của Franck lập tức căng thẳng, thốt ra:
“Ngươi là ai, vì sao lại giả trang ta?”
Franck kia cũng nói với nàng:
“Ngươi là ai, vì sao lại giả trang ta?”
Franck giận quá hóa cười, quấn quanh từng tầng tơ nhện đã âm thầm thả ra lúc mới vừa nói về phía đồ dỏm giả mạo kia.
Phừng, ánh lửa màu đỏ đậm bùng lên, thiêu đốt sợi tơ vô hình ở xung quanh.
Franck lập tức ngộ ra, chỉ vào Franck giả kia nói:
“Hay cho một Lục Nhĩ Mi Hầu, lại đến giả trang ta!”
Khuôn mặt của Franck giả kia nhúc nhích, biến trở về dáng vẻ của Lumian.
Thân thể của hắn theo đó cao lên không ít.
Sau khi lấy bông tai Lie xuống, Lumian tò mò hỏi:
“Cái gì là khỉ macaca có sáu lỗ tai vậy?”
Franck định vòng vo để lấp liếm, nhưng nghĩ tới những chuyện Lumian phải biết đều đã biết, vốn không cần phải giấu giếm điểm chi tiết nhỏ bé này.
Nàng lập tức đáp lại:
“Cố hương của ta và chị gái ngươi có rất nhiều thần thoại truyền thuyết, Lục Nhĩ Mi Hầu chính là một trong số đó, nó có thể nghe được tất cả bí mật của ngươi, cũng biến thành giống ngươi như đúc.”
Không đợi Lumian đáp lại, Franck hưng phấn hỏi:
“Ngươi kiếm được vật phẩm thần kỳ có thể thay đổi dung mạo vào dáng người rồi sao?”
“Ngươi không thấy ta bị thương sao?” Lumian giơ bàn tay trái bị quấn lấy mấy vòng băng vải màu trắng lên: “Ta nhận ủy thác của quý cô công lý, đi xuống tầng thứ tư huyệt mộ dưới lòng đất cầm một món đồ lên cho nàng, thù lao chính là cái này, Lie.”
Trong khi nói chuyện, tay phải của Lumian tung hứng vật phẩm thần kỳ có hình dáng bông tai kia.
“Như vậy sao.” Ngày hôm qua Franck đã đoán được Lumian đi huyệt mộ dưới lòng đất rất có thể là sắp xếp của Hội Tarot, do đó không hỏi khi ở trước mặt Jenna.
Nàng tò mò hỏi:
“Lấy cái gì vậy?”
Lumian ngẫm nghĩ, phát hiện cho dù là quý cô pháp sư, quý cô công lý hay quý cô Hella đều không yêu cầu mình giữ bí mật, vì thế trực tiếp đáp:
“Nước của suối phu nhân Samarie.”
“Thật sự có suối phu nhân Samarie sao?” Franck lập tức hoảng hốt.
Nàng cũng đã từng đọc vài bản tạp chí thần bí học lung tung lộn xộn của Trier, từng nghe nói đến lời đồn về suối phu nhân Samarie, còn tới huyệt mộ dưới lòng đất, đặc biệt ra chỗ được các nhân viên quản lý huyệt mộ đặt tên, nhưng không phát hiện ra chỗ thần kỳ gì cả.
“Có.” Lumian cân nhắc nói: “Ở chỗ sâu huyệt mộ dưới lòng đất, có liên quan đến Trier kỷ nguyên thứ tư kia.”
“Thần kỳ không?” Ánh mắt Franck lấp lánh sáng ngời hỏi.
Lumian liếc xéo nàng:
“Thần kỳ, nhưng chỉ thần kỳ đối với người phi phàm của con đường người nhặt xác, chiến sĩ và kẻ không ngủ thôi, nếu như ngươi muốn thử một lần, chỉ có một kết quả, đó là quên mất ngươi đã từng là ai, quên mất cố hương ngươi luôn nhắc đến, từ đây làm một ma nữ Trier chân chính.”
Franck rùng mình, theo bản năng lắc đầu:
“Vậy có khác nào đã chết chứ?”