Chương 862: Tạm biệt

“Gần đây bận quá, đã có mấy ngày ta không tới đây, vừa về nhà là chỉ muốn đi ngủ, nhìn xem, nhìn đi này, cái này là phiền não của làm người tử tế đấy, haizzz, sao lại có thể đột nhiên nghĩ đến chuyện mở một cuộc điều tra quy mô lớn về tên tội phạm truy nã đến từ thôn Cordu chứ?”

A, học được thông minh không ít đấy nhỉ? Lumian có ý định rèn luyện phương thức nói chuyện cười đáp lại:

“Chuyện về thôn Cordu thì có liên quan gì đến Shire Dubois ta chứ?”

Kể từ sau khi có được khuôn mặt của Niese khế ước từ chỗ bọ ngựa mặt người, hắn đã không cần lo lắng đến chuyện bị chính phủ nhận ra nữa.

Charlie thấy Lumian tràn đầy tin tưởng, không nhắc đến chuyện này nữa, hết sức phấn khởi nói bản thân lại được đồng nghiệp giới thiệu cho một nữ giáo viên, tuy rằng đối phương không nhìn trúng hắn, nhưng cũng chứng minh hắn đang bước gần thêm một bước về phía người tử tế chân chính.

Uống đến sắp rạng sáng, Gabriel ngày mai chuyển nhà và Lumian tiễn Charlie, đi dọc theo cầu thang lên trên tầng hai.

Gabriel nhìn vách tường hành lang chỉ có một chiếc đèn tường khí đốt, dán báo chí và trang giấy màu hồng phấn rẻ tiền, đột nhiên hơi cảm khái.

“Khi sắp rời đi rồi mới cảm thấy nơi này cũng có chỗ có thể dư vị.”

“Khi ta mới vừa chuyển đến, cho rằng dựa vào tài hoa của bản thân, không bao lâu sau là có thể thoát khỏi khách sạn giống như đống rác này, ờm, giống như địa ngục này, ai ngờ vừa vào ở chính là mười tháng, cho dù chuyển đến phố St. Michel, có lẽ ta cũng sẽ thường xuyên nhớ tới quán bar nhỏ vừa xuống lầu là có thể đến, nhớ tới rượu Absinthe khiến cho ta vừa tỉnh táo lại say đắm, nhớ tới hương vị gay mũi của lưu huỳnh, nhớ tới những con rệp đáng ghét này, nhớ tới những người đã cho ta tia sáng ở trong bóng tối, cô Safari, Charlie, cùng với, ngươi.”

Gabriel vừa nói chuyện vừa dừng lại, giơ tay chạm lên khe nứt vách tường nơi tờ báo rớt xuống đã để lộ ra.

“Có phải tác giả các ngươi thích đột nhiên trữ tình, thao thao bất tuyệt không?” Lumian trào phúng một câu.

Gabriel lúng túng cười nói:

“Ta không rõ các tác giả khác có phải như vậy không, còn ta thì ngẫu nhiên sẽ như vậy.”

“Ta ở trong này gần một năm, nhìn thấy không ít vị khách thuê đột nhiên biến mất, hoặc vội vã rời đi, hoặc đau khổ kết thúc sinh mệnh của bản thân, nhưng ngày hôm sau, không, chỉ trôi qua chừng một tiếng, lại sẽ có vị khách thuê mới vì theo đuổi phồn hoa của Trier, vì theo đuổi giấc mộng ở trong lòng nên đến đây, vào ở trong căn phòng bọn họ lưu lại. Phần lớn trong bọn họ đều thất bại, biến mất giống như bụi bặm, nhưng sẽ luôn có một nhóm lại một nhóm người đến, có lẽ sẽ có một hai người thành công như vậy.”

“Đây là nguồn cảm hứng cho kịch bản ‘Người theo đuổi ánh sáng’.”

“Ngươi xem như là người thành công kia.” Lumian đang nhớ tới lời ca ‘đây là thủ đô vui vẻ, đây là Trier vĩnh hằng’ bà Michelle đã hát khi treo cổ, không trào phúng tâm tình của Gabriel.

“Hy vọng thế.” Trên mặt Gabriel tràn đầy thần sắc chờ mong.

Hắn một lần nữa cất bước, lên đến tầng hai, nhưng hắn không dừng lại, giống như định tiếp tục lên trên.

“Ngươi đi đâu vậy?” Lumian đại khái có thể đoán được đáp án, nhưng vẫn hỏi theo lễ phép.

Gabriel chỉ lên tầng trên:

“Đi tạm biệt cô Safari, cảm ơn nàng vẫn luôn cổ vũ ta.”

Lumian nở nụ cười chế nhạo, đặt tay lên môi, huýt sáo:

“Chúc ngươi có một buổi tối mộng ảo!”

“Ta không có!” Gabriel lại theo bản năng phủ nhận.

Lumian xoay người lại, về phòng 207, vẫy tay nói:

“Chẳng lẽ một người không thể có một buổi tối mộng ảo sao?”

Gabriel á khẩu không trả lời được.

Sau khi nhìn theo Shire đi vào phòng, hắn hắng giọng, tiếp tục lên trên tầng ba.

Dọc theo đường đi, hắn đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, bao gồm lần đầu tiên gặp được người mẫu nude Safari, lần đầu tiên trò chuyện về sáng tác với nàng, lần đầu tiên nhận được cổ vũ…

Hắn biết rõ, người mẫu nude là một nghề nghiệp có thu nhập rất thấp, nam người mẫu được chào đón nhất cũng mới tám chín mươi pelkin một tháng, người mẫu bình thường khả năng chỉ sáu bảy mươi, tương đương với tiền lương phục vụ thực tập ở khách sạn, còn nữ người mẫu càng chỉ có chừng bốn mươi pelkin, vốn không thể nuôi sống được bản thân, chỉ có thể làm một công việc bán thời gian, không có ai bởi vì lười biếng, ham hưởng thụ nên mới chọn lựa phơi bày cơ thể của mình, trở thành người mẫu của họa sĩ cả.

Safari cũng giống như thế, chịu đựng chê trách chỉ vì kiếm nhiều tiền một chút, vì để thay đổi tình cảnh trước mặt.

Gabriel đứng lại ở bên ngoài phòng 309, nhẹ nhàng gõ cánh cửa kia.

“Mời vào.” Giọng nói có phần trống rỗng của Safari truyền ra.

Gabriel đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Safari đang đứng ở đằng trước bàn gỗ bên cạnh cửa sổ, váy dài màu thủy lam đã tuột khỏi thân thể nàng, nằm thành một đống ở trên mặt đất.