Hắn đây là tự mình trải nghiệm và hiểu rõ.
Jenna biết Lumian cần vàng, tiền bồi thường lấy được đều là đủ loại trang sức bằng vàng, giá trị tính theo vàng ròng ước chừng 3000 pelkin.
Nàng nói với Lumian:
“Này, bán nó cho ngươi.”
Lumian hơi trầm mặc:
“Chờ ta đi sàn nhảy Brise lấy tiền.”
Tiền giấy và đồng bạc ở trên người hắn cộng lại chỉ có hơn 600 pelkin.
Đến buổi tối, Lumian phát hiện mình lại không có chuyện gì để làm, tạm thời trở nên vô cùng rảnh rỗi.
Hắn nhàn nhã quay trở về khách sạn Golden Rooster, tiến vào quán bar dưới tầng hầm ngầm, nhìn thấy Charlie đang cầm một chai bia, ba hoa với một đám người.
Lumian cười, hắng giọng hô:
“Ta mời tất cả mọi người uống một ly rượu!”
Trong tiếng hoan hô đồng thanh của hai ba mươi ngời, Lumian bổ sung thêm:
“Charlie trả tiền!”
Vẻ mặt của Charlie lập tức ngớ ra.
Lumian cười he he, lại hô lớn:
“Nếu như hắn nhảy thoát y, vậy ta có thể trả cho hắn!”
Gần đây những người thường xuyên đến quán bar ở tầng hầm ngầm này đã nghe đến chết lặng bài ‘giảng’ của Charlie ‘như thế nào là người tử tế như thế nào là người văn minh’, lúc này có cơ hội trêu chọc thằng cha kia, đều hết sức hưng phấn, ai nấy đều kêu lớn tiếng lên.
Charlie mặc áo sơ mi trắng, áo gile màu đen thoải mái đang do dự xem nên trả tiền rượu cho gần ba mươi người hay là nhảy thoát y.
Rất nhanh, hắn buông chai bia trong tay xuống, nhảy lên trên một chiếc bàn tròn.
Trước kia khi hắn uống say ở đây, chuyện gì mà chẳng đã từng làm, nhảy thoát y có gì đáng sợ chứ?
Lumian cười vỗ tay, lấy ra một tờ tiền giấy mệnh giá 20 pelkin, vỗ lên trên quầy bar, nói với ông chủ Pawar Nissen:
“Mỗi người một ly, thích uống gì thì uống.”
Nói xong, hắn bưng ly Lanti Proof lên, nhìn xem Charlie đang vụng về xoay hông, cẩn thận cởi nút áo sơ mi trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người.
“Kịch liệt một chút! Thô bạo một chút!” Lumian dùng giọng điệu nhìn xem náo nhiệt cao giọng kêu.
Các vị khách khác cũng ồn ào theo.
Mồ hôi đổ ra trên trán Charlie, lo lắng bạo lực xé rách quần áo sẽ làm hỏng áo sơ mi.
Nó không phải là áo sơ mi cũ bằng vải lanh giá rẻ!
Hắn ngẫm nghĩ, thừa dịp nút áo bên trên áo sơ mi đã cởi ra, dứt khoát dùng phương thức như cởi áo len.
Lumian lại uống một ngụm Lanti Proof, ngồi trở lại quầy bar, nhìn Gabriel đeo kính đen, mặc quần yếm sẫm màu, buồn cười hỏi:
“Hôm nay sớm vậy?”
Không phải nhà soạn kịch có thói quen thức đêm này đều sau rạng sáng mới xuống đây uống một ly sao?
Gabriel nâng ly rượu Absinthe màu xanh lá lên, vẻ mặt bình thản cười nói:
“Ngày mai ta sẽ chuyển đi.”
“Vở ‘Người theo đuổi ánh sáng’ trình diễn rồi sao?” Lumian lập tức có suy đoán.
Gabriel vò mái tóc màu nâu rối bù của mình, cười nói:
“Còn chưa có, nhưng sau khi tập luyện một khoảng thời gian, cho dù ngài Lopp hay là đạo diễn và diễn viên của rạp hát Renaissance đều rất coi trọng, vô cùng tự tin, ta cũng không cần lo lắng đến vấn đề sinh hoạt như thế nào sau khi chuyển đến một nơi đắt đỏ hơn và tiêu hết 1000 pelkin tiền nhuận bút tạm ứng, ngươi biết đấy, ta đã không còn viết những câu chuyện thấp kém thô tục cho những tờ báo nhỏ nữa.”
“Ngươi định chuyển đi đâu vậy?” Lumian thuận miệng hỏi.
Gabriel tỏ vẻ hướng tới nói:
“Phố St. Michel của khu 2, nơi đó có rất nhiều tác giả, họa sĩ, cách đó không xa chính là bảo tàng quốc gia, trung tâm nghệ thuật Trier, các loại phòng trưng bày và điêu khắc với hình thái khác nhau.”
Khu 2 còn được gọi là khu nghệ thuật hay khu tài chính, một nửa cổ xưa, rất có khí tức văn hóa, một nửa là kiến trúc xa hoa thịnh hành trong mười mấy năm gần đây, đây là nơi đặt trụ sở chính của các cơ quan tài chính như ngân hàng trung ương Intis, ngân hàng Trier, ngân hàng Suchite, ngân hàng tín dụng tài sản cùng với các nơi như sở giao dịch chứng khoán Trier, thị trường tương lai Intis.
Phố St. Michel là con phố ở bên rìa khu này, tiền thuê tương đối rẻ, hấp dẫn không ít tác giả và họa sĩ định cư.
“Nơi tốt đấy, ném cục gạch xuống có lẽ đánh ngã được ba tác giả hai họa sĩ, a, còn có nhà thơ có lẽ chết rồi đều không ai phát hiện ra.” Lumian hồi tưởng lại chế nhạo của Aurora đối với con phố St. Michel, dùng lời của mình nói ra, chưa từng quên châm chọc nhóm nhà thơ nghèo khó nhất.
Gabriel ngượng ngùng uống một ngụm rượu Absinthe:
“Nhưng ở trong đó đúng là nơi thích hợp nhất để trao đổi sáng tác, không giống như nơi đây, chỉ có buổi tối mới tương đối yên tĩnh một chút, nhưng cũng chỉ là tương đối, còn có những con rệp đáng ghét…”
Nói đến đây, Gabriel đột nhiên nhớ ra người bên cạnh mình không chỉ là trùm băng đảng xã hội đen vừa thô bạo hung ác lại có khí chất nhân văn, còn là ông chủ đương nhiệm của khách sạn Golden Rooster, nên vội vàng ngậm miệng lại.
Vào lúc này, Charlie đã nhảy thoát y xong, mặc lại áo sơ mi một lần nữa, đẩy những vị khách đang có lời bình luận ‘ác ý’ về dáng người của hắn ra, ngồi xuống bên cạnh Lumian, giống như lơ đãng nói: