Chương 849: Vết sẹo

Theo thời gian trôi đi, Lumian cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình chậm rãi hạ xuống, cho dù ánh mặt trời ở bên ngoài thùng xe ngựa công cộng có mãnh liệt nữa thì cũng không thể ngăn cản nổi biến hóa như vậy.

Suy nghĩ của hắn càng ngày càng không linh hoạt, làn da chỗ mu bàn tay càng ngày càng tái nhợt.

Cuối cùng, Lumian kiên trì đi tới khu chợ.

Lúc nhảy xuống khỏi xe ngựa công cộng, tay chân của hắn đều giống như trở nên cứng ngắc.

Hắn mới vừa rẽ vào phố áo khoác trắng, một quý ông đi tới đối diện đột nhiên hơi ngơ ngác, khẽ kêu lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Lumian theo bản năng nhìn sang bên cạnh, quan sát hình ảnh phản chiếu của mình ở trên cửa sổ kính của quán cà phê.

Mái tóc trong vàng mang đen giống như đã có nhiều ngày chưa gội, sắc mặt tái nhợt đến lộ ra màu xanh, chỗ cổ mơ hồ có vết lốm đốm xác chết màu tím đỏ và dấu vết hư thối, hai mắt lạnh như băng lại trống rỗng, giống như một thi thể đã chết nhiều ngày.

Lumian cười nói với quý ông kia:

“Thế nào, ta đóng giả xác sống đến giống như thật đấy chứ?”

Hắn nghe thấy giọng nói của mình gần lạnh như băng giống với Hella.

Quý ông không tiếng động chửi rủa một câu, vòng qua kẻ thoạt nhìn như chuẩn bị tham gia vũ hội hóa trang.

Lumian hiểu rõ ô nhiễm ở trên người mình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn nhanh bước chân hơn, dùng tư thế giống như không quá hài hòa chạy vào trong căn phòng an toàn còn chưa trả kia.

Hắn cấp tốc bố trí xong tế đàn, mở trang giấy ra, viết một bức thư ngắn gọn cho quý cô pháp sư:

“Ta hoàn thành xong ủy thác của quý cô công lý, lấy được nước suối phu nhân Samarie, nhưng ta cũng gặp phải ô nhiễm, càng ngày càng nghiêm trọng, quét sạch như thế nào đây?”

Gấp giấy viết thư ngay ngắn chỉnh tề lại, Lumian gọi người đưa tin của quý cô pháp sư đến.

Người đưa tin con rối kia lơ lửng ở bên trên ánh nến màu lam nhạt, nó nhìn Lumian, khen ngợi gật đầu:

“Ta rất thích khí chất như hiện giờ của ngươi, trừ bỏ tóc bóng dầu quá.”

Khí chất sắp chết sao? Kể cả kích động nói lảm nhảm của Lumian đều ít hơn trước kia rất nhiều.

Sau khi nhìn theo người đưa tin con rối rời đi, hắn đặt cho mình thời hạn chờ đợi trong mười lăm phút, vượt qua thời gian này, quý cô pháp sư còn chưa hồi âm, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác để giải quyết ô nhiễm ở trên thân, ví dụ như cử hành nghi thức, trực tiếp khẩn cầu với ngài Kẻ Khờ.

Tích tắc, tích tắc, kim đồng hồ của đồng hồ bỏ túi ‘mượn’ từ sàn nhảy Brise dịch chuyển theo nhịp điệu cố định, nhưng trước đó Lumian đã phát hiện ra nó chậm hơn thời gian bình thường gần mười phút, giống như càng tới gần suối phu nhân Samarie, kim đồng hồ dịch chuyển càng chậm vậy.

Đột nhiên, từng mảnh ánh sao bay ra từ trong hư không, lập tức ngưng tụ thành một cánh cửa thần bí lại ảo mộng.

Cánh cửa rộng mở, quý cô pháp sư mặc váy dài màu nâu vàng đi ra, phía sau cánh cửa là bóng tối sâu thẳm, lấp lóe ánh sao.

Người cầm giữ lá bài trong bộ ẩn chính của Hội Tarot kia liếc nhìn Lumian, nhẹ nhàng gật đầu nói:

“Khẩn cầu tinh lọc của thiên sứ về phía ngài Kẻ Khờ.”

Vẫn phải khẩn cầu về phía ngài Kẻ Khờ sao? Lumian không hỏi nhiều, lập tức đã bố trí xong tế đàn, cử hành nghi thức.

Thắp ngọn nến lên dựa theo trình tự chính xác, nhỏ vào nước cất thảo mộc, sau khi thiêu đốt thảo dược, hắn lùi ra đằng sau một bước, nhìn vào ánh nến, trầm giọng tụng niệm:

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí ở trên màn sương mù màu xám, ông vua vàng đen nắm giữ may mắn…”

“Ta khẩn cầu với ngài.”

“Khẩn cầu ngài tinh lọc ô nhiễm ở trên thân ta…”

Đợi đến khi nghi thức hoàn thành, Lumian lại một lần nữa nhìn thấy thiên sứ được ngưng tụ ra từ tia sáng, lại được mười hai đôi cánh ánh sáng bao bọc lấy.

Dưới tình huống trong mắt chỉ còn lại ánh sáng, hắn cảm nhận trong cơ thể có lạnh lẽo đang bốc hơi lên, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng khôi phục.

Không bao lâu, thiên sứ trở về, Lumian đưa mắt nhìn vào kính toàn thân ở trong phòng, phát hiện sắc mặt, mái tóc, ánh mắt của mình đã khôi phục hoàn toàn, đốm xác chết màu tím đỏ cũng triệt để biến mất, chỉ có mấy dấu vết hư thối vẫn còn tồn tại, nhưng không có dấu hiệu chuyển biến xấu, thứ này có vẻ như cần có thời gian để khép lại.

Lumian thành tâm cảm ơn ngài Kẻ Khờ, kết thúc nghi thức.

Hắn đang định nhìn sang quý cô pháp sư, chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nâng tay phải lên, nhìn vào trong lòng bàn tay.

Miệng vết thương do khoáng thạch Địa Huyết ăn mòn vẫn còn đó, tuy rằng không còn đỏ tươi ướt át giống như khi vừa dung nhập rỉ sắt, nhưng cũng không tính là ảm đạm, như thể dùng máu điểm mấy vết sẹo ở đó vậy.

Cảm nhận được điên cuồng và thô bạo mơ hồ truyền đến từ trên bàn tay phải, Lumian càng nghi ngờ cau mày hỏi:

“Thứ này không thể tinh lọc sao?”