Chương 848: Nước suối chân chính (2)

Nàng không hề nghi ngờ việc mình và Jenna phối hợp bất ngờ tấn công là có thể đánh bại đối phương, chính là không ngờ lại thoải mái như vậy, đơn giản như vậy.

Một giây sau, người đàn ông kia khó nhọc mở miệng dưới ba tầng khống chế của lửa đen, tầng băng và tơ nhện, lộ ra âm thanh mỏng manh:

“Các ngươi đang phạm tội!”

Hắn vừa dứt lời, sâu trong lòng đất giống như đã xảy ra chấn động kịch liệt, có một tảng đá ở trên đỉnh trần đường hầm đột nhiên rơi xuống, đánh thẳng vào đầu Jenna.

Jenna nhào tới trước, lăn lộn tránh né, nhưng vẫn bị hòn đá rơi xuống liên tục nện trúng hai lần.

Franck cũng ở trong tình huống tương tự, cảm giác còn tiếp tục như vậy nữa thì toàn bộ đường hầm sẽ sụp đổ, cho dù nàng có tấm gương thế thân, cũng không thể bảo đảm chắc chắn có khả năng ra khỏi đoạn đường hầm này.

Nàng không do dự, tay phải nắm chặt, để cho lửa đen còn sót lại ở trong cơ thể của người ủy thác kia lại bùng nổ.

Lửa đen thiêu đốt lên linh thể, người đàn ông ăn diện kiểu phù thủy kia nhanh chóng mất đi sinh mệnh.

Chấn động của đường hầm theo đó dừng lại, chỉ còn có bụi bặm tràn ngập giữa không trung.

Franck thở phào nhẹ nhõm, không lãng phí thời gian, nhanh chóng bố trí nghi thức thông linh, Jenna thì xoa bả vai và thắt lưng, cảnh giới bốn phía, đề phòng có người đi ngang qua.

Một lát sau, Franck hoàn thành thuật thông linh gương ma thuật, cầm tấm gương kia, nhìn khuôn mặt tái nhợt xanh xao, khí chất hơi cao ngạo kia nói:

“Ngươi biết được bao nhiêu về bí mật của mỏ đá hang sâu?”

Linh hồn của người đàn ông kia mờ mịt đáp lại:

“Có người muốn dùng máy móc kéo dài sinh mệnh, có người muốn dùng máy móc đạt được sinh mệnh.”

“Một nhóm người của tu viện Thung lũng sâu đang trượt xuống vực sâu.”

Nói đến mờ mịt, không thể kỹ càng hơn một chút sao? Franck hỏi tới:

“Ngươi là người của tổ chức nào, tại sao lại định lợi dụng sự mất tích của người gác cổng?”

Người đàn ông đang định mở miệng trả lời, bên trong tấm gương đột nhiên tràn ngập lên một tầng sương mù biến hóa không ngừng.

Rắc rắc!

Tấm gương trong tay Franck lập tức vỡ vụn.

Rầm!

Thân thể của người đàn ông bị tầng băng và tơ nhện bọc lấy kia theo đó nổ mạnh, máu thịt hóa thành sương mù, bao phủ khu vực này.

Gần như đồng thời, Franck vỡ tan giống như tấm gương, hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất.

Bóng dáng của nàng nhanh chóng xuất hiện ở cửa vào đường hầm, xuất hiện ở bên cạnh Jenna.

“Quả nhiên có vấn đề.” Franck nghiêm túc nhìn sương mù máu có hình dáng không xác định kia, nhìn nó dần dần rơi xuống, hòa vào trong mặt đất.

Lúc này, thi thể kia đã biến thành một bãi thịt nát, chỉ còn những vật phẩm trên thân được chế tạo từ kim loại là nguyên vẹn.

Franck và Jenna thoáng lục tìm, tìm được một chiếc chìa khóa làm từ đồng thau và tiền xu giá trị 200-300 pelkin.

Các nàng không dám tiếp tục lưu lại, sau khi dọn dẹp xong dấu vết đã rời khỏi nơi đây.

Đại khái hai ba phút sau, một đôi chân đeo đôi ủng màu nâu dài tới gối xuất hiện ở bên cạnh bãi bùn máu thịt kia, cầm một bình nước màu vàng, thu nhỏ, có bấc đèn nhô ra ở trong tay.

Ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu rọi lên lối vào huyệt mộ dưới lòng đất ở quảng trường Purgatoire, chiếu lên trên thân Lumian, khiến cho hắn có cảm giác giống như từ quốc gia của người chết quay trở về thế giới của người sống, lạnh lẽo trên thân đều bị xua tan không ít.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Hella với sắc mặt vẫn tái nhợt, đốm xác chết màu tím đỏ và dấu vết hư thối còn chưa khép lại, cười nói:

“Tuy rằng không phát sinh chiến đấu chân chính trên ý nghĩa, nhưng đây là một lần ta cách tử vong gần nhất.”

“Người có thể lưu lại ấn ký lâu dài trong nước suối nhợt nhạt đều đã từng là đại nhân vật.” Hella nói một câu đơn giản.

Lumian vừa đi đến bên rìa quảng trường vừa thuận miệng hỏi:

“Suối phu nhân Samarie rốt cuộc có ích lợi gì vậy, cũng không thể thật sự dùng nó để lãng quên quá khứ lãng quên thống khổ đấy chứ?”

Hella lắc đầu:

“Đối với ta, nó có thể sử dụng để đại diện cho một nghi thức nào đó, hay nói cách khác, trở thành một phần chủ chốt của nghi thức khác.”

Lumian không thể hiểu được, cũng không hỏi tới.

Rất nhanh, hắn phát hiện cho dù mình đã chân chính rời khỏi huyệt mộ dưới lòng đất, cảm giác lạnh lẽo trên thân thể và suy nghĩ lắng đọng kia vẫn không hề triệt để biến mất.

Chúng nó đã bị xua tan hơn phân nửa giống như biến thành một phần của bản thân, đợi đến ban đêm sẽ chậm rãi sinh trưởng.

“Dị thường trên thân chúng ta còn đó.” Lumian trầm giọng nhắc nhở Hella.

Hella gật đầu:

“Ta có biện pháp để xử lý, có lẽ người kêu ngươi đi lấy nước suối cũng có biện pháp.”

Lumian ừm một tiếng, tạm biệt Hella, đi đến trạm xe ngựa công cộng.

So với dị thường giống như dần dần chết đi này, điều hắn lo lắng hơn là khoáng thạch Địa Huyết và rỉ sắt quỷ dị đã ăn mòn nhập vào bàn tay mình.