Nhìn thấy lại có một ánh nến mờ nhạt cháy lên, sinh viên này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, đi theo bước chân của Hella và Lumian đi vào cầu thang làm bằng đá thông lên trên tầng thứ hai.
Mới vừa đi chưa đến mười bước, Gérard đột nhiên ngẩn ra.
Lumian nhìn xem, phát hiện cảm xúc hoảng sợ lưu lại ở trên mặt hắn đã biến mất toàn bộ.
“Một mình ngươi quay trở về trên mặt đất không có vấn đề gì chứ?” Hella lại mở miệng lần nữa, nhưng lời nàng nói ra hoàn toàn khác trước.
Gérard nở nụ cười:
“Không có vấn đề gì, cảm ơn ngọn nến của các ngươi, haizzz, bị mất ngọn nến dự phòng chính là phiền toái.”
Hả… Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lumian, hắn thử dò hỏi:
“Một mình ngươi đến tầng thứ ba huyệt mộ để mạo hiểm sao?”
Gérard tự hào gật đầu:
“Đương nhiên, ta có đầy đủ can đảm và kinh nghiệm.”
Cuối cùng đã quên mất vài người bạn học kia… Trước đó không quên là bởi vì ở trong quảng trường hiến tế sao? Quý cô Hella thấy được một điểm này, cho nên mới đề nghị đưa hắn lên? Lumian có điều hiểu ra gật đầu.
Sau khi nhìn theo Gérard leo lên cầu thang, thông qua lối vào phòng chứa hài cốt cũ rời khỏi nơi này, Lumian và Hella quay trở về quảng trường hiến tế.
Một lần này, khi Lumian nhìn hai cây cột hiến tế tượng trưng cho Mặt Trời Vĩnh Hằng và Thần của Hơi Nước và Máy Móc, cảm giác đối với chúng nó đã hoàn toàn khác trước.
Đó có lẽ đại biểu cho che chở của thần linh!
Có thể coi như là tượng trưng cho cái nhìn chăm chú và che chở của thần linh, sau khi hai cây cột đá trải qua năm tháng dài lâu ở chỗ sâu của huyệt mộ dưới lòng đất này, vẫn không thể tránh khỏi xuất hiện các dấu vết phong hóa và ăn mòn.
Lumian căn cứ vào tâm tính thêm nhiều che chở thì nhiều thêm nắm chắc, thử một lần cũng không tổn thất gì cả, mặt nhìn cây cột hiến tế có minh khắc thánh huy thái dương kia, hơi ngửa người ra, dang hai tay:
“Ca ngợi Thái Dương!”
Hella lặng yên nhìn xem, không cắt ngang cầu nguyện của hắn.
Chờ Lumian kết thúc ca ngợi ngắn gọn, hai người nhờ vào vạch đen trên đỉnh đầu và cột mốc đường ở bên cạnh quảng trường, bước vào trụ cột đêm Krismona ở phía Bắc.
Lumian giơ ngọn nến màu trắng lên, mới vừa thoát khỏi quảng trường hiến tế chưa tới vài bước, đột nhiên có dự cảm, đưa mắt nhìn xuống dưới chân.
Không biết từ khi nào, một bộ hài cốt chồng chất ở ven đường phủ đầy nấm mốc xanh đen đã gục xuống, xương tay vắt ngang đường, giống như muốn túm lấy mắt cá chân của người đi đường.
Nếu như mới vừa rồi Lumian đi nhanh một chút, quan sát hoàn cảnh hơi sơ ý một chút, rất có khả năng đã vấp phải xác chết này!
Điều này khiến cho hắn thoáng chốc nhớ lại miêu tả của Gérard:
Mấy người bạn của sinh viên này đã đạp phải cái gì đó, ngã trên đất, làm tắt ánh nến, cho nên mới bị huyệt mộ dưới lòng đất này ‘nuốt chửng’, kể cả dấu vết tồn tại đều triệt để biến mất!
Bọn họ đạp phải những hài cốt đã ngã xuống này sao? Lumian như có đăm chiêu một cước đá văng xương tay kia ra.
Trong tiếng bốp, hắn và Hella tiếp tục tiến lên trước, nhưng chưa được vài bước, bọn họ lại gặp một bộ hài cốt trắng hếu đã ngã một nửa thân ở trên đường.
Lumian nhíu mày, theo bản năng nhìn lại về chỗ mới vừa rồi suýt nữa đã đạp phải.
Ánh nến mờ nhạt khuếch tán sang bên kia đã vô cùng mỏng manh, nhưng Lumian mượn dùng thị lực của thợ săn nên vẫn miễn cưỡng thấy rõ đủ loại chi tiết.
Đồng tử của hắn đột nhiên trợn to, phát hiện xương tay trắng bệch bị mình đá văng ra đã lại trở về vị trí ban đầu, tiếp tục đảm nhiệm chướng ngại vật của người qua đường!
“Chúng nó còn sống sao? Sinh vật bất tử ư?” Tinh thần Lumian căng thẳng nhìn quanh một vòng, sau đó mở miệng hỏi.
“Không phải, nhưng có khả năng là vậy.” Hella đáp lại ngắn gọn.
Thấy Lumian có vẻ mờ mịt, nàng giải thích thêm:
“Hiện giờ có lẽ chúng nó nhận lấy ảnh hưởng của hoàn cảnh chỗ sâu huyệt mộ, có được dị thường nhất định, chờ nguy hiểm và khủng bố tiềm tàng bên trong hoàn cảnh bùng nổ ra, tất cả chúng nó chắc chắn sẽ biến thành sinh vật bất tử.”
Tất cả biến thành sinh vật bất tử… Lumian vừa tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, theo bản năng rùng mình.
Hài cốt của một tầng này, cho dù hoàn chỉnh hay không hoàn chỉnh, ít nhất có đến trên trăm bộ, số lượng có lẽ còn nhiều hơn một cấp, nếu như chúng nó đã thành sinh vật bất tử oán hận người sống, sự việc sẽ khủng bố đến cực điểm!
Thấy Hella không có ý định quay lại, Lumian cũng đi theo, hai người dựa vào chỉ dẫn của cột mốc đường và vạch đen ở trên đỉnh đầu, xuyên qua vô số bộ hài cốt có ý đồ ‘ngăn cản’ kia, thong thả đi tới mục đích.
Không biết qua bao lâu, bọn họ chưa hề gặp được bất cứ một người sống nào nữa cuối cùng đã đi đến trụ cột đêm Krismona.