Chương 832: Quảng trường hiến tế

Bạn bè biến mất? Lumian đang tay giơ ngọn nến màu trắng nhìn nam thanh niên điên cuồng chạy tới, lông mày khẽ động.

Ở huyệt mộ dưới lòng đất, biến mất rất bình thường, không bình thường là sao thằng cha này còn nhớ rõ có mấy người bạn như vậy, nhớ được bọn họ biến mất quỷ dị?

Hắn lại không phải là nhân viên quản lý huyệt mộ, trên thân cũng không phong ấn thiên sứ!

Một khi sự tình xuất hiện dấu hiệu khác thường, vậy nhất định tồn tại vấn đề!

“Dừng lại!” Lumian dùng tay phải đang không cầm gì rút súng lục ra, nhắm ngay vào người trẻ tuổi có mái tóc màu đen mắt màu nâu sắc mặt tái nhợt kia.

Trong ánh nến lay động, người trẻ tuổi kia điên cuồng lắc đầu nói:

“Cứu mạng! Cứu ta với!”

“Bọn họ đều biến mất!”

Hắn chỉ hơi chậm lại tốc độ, không hề dừng bước.

Đoàng!

Lumian trực tiếp bóp cò súng lục, để cho viên đạn màu vàng óng sượt qua thân thể của người trẻ tuổi kia bay ra phương xa, biến mất ở trong bóng đêm chỗ ánh nến không thể chiếu sáng tới.

Người trẻ tuổi kia cảm nhận được toan tính ngăn cản trong phát súng của Lumian, cuối cùng dừng lại, để lộ ra vẻ mặt hy vọng:

“Cứu ta với! Cứu ta với!”

Lumian thấy Hella ở bên cạnh vẫn luôn giữ yên lặng, không định trao đổi, chỉ đành tự mình mở miệng hỏi:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trong quá trình nói chuyện, hắn mượn dùng ánh nến hơi vàng ở trong tay ba người, thu hết hoàn cảnh của lối vào tầng thứ ba huyệt mộ dưới lòng đất vào trong mắt.

Khác với hai tầng trước đó, xung quanh ngôi mộ và hai bên cạnh đường đều chất đầy hài cốt trắng hếu, nơi này có một quảng trường cỡ nhỏ không hề có xác chết gì.

Quảng trường được lót thành từ đá màu xám loang lổ, trong kẽ hở không có một chút cỏ rêu và bùn đất, sạch sẽ đến khiến cho người ta khó tin.

Ở vị trí trung tâm của nó, hai bên trái phải có dựng hai cây cột màu xám trắng do đá lớn chồng chất lên thành, ngoài mặt bị phong hóa nghiêm trọng, để lại những dấu vết bong tróc.

Nhưng tuy vậy, Lumian với thị lực xuất chúng vẫn có thể phân rõ ràng bên trên hai cây cột chia ra minh khắc thánh huy thái dương và thánh huy tam giác, có các ký hiệu hoa hướng dương, trục khuỷu, thanh nối xung quanh chúng nó.

Xung quanh quảng trường, nơi ánh nến không thể chiếu sáng lên, bóng tối nồng đậm, giống như có vô số bóng dáng đang đứng sừng sững ở trong đó, liếc mắt nhìn tới khiến cho Lumian nổi da gà.

Người trẻ tuổi tóc màu đen mắt màu nâu sắc mặt tái nhợt này tỏ vẻ sợ hãi đáp lại:

“Ta không rõ, bọn ta đang chuẩn bị đi ra khỏi quảng trường hiến tế Mặt Trời Vĩnh Hằng và Thần của Hơi Nước và Máy Móc này, thăm dò ngôi mộ cổ đại ở tầng thứ ba, bọn họ đột nhiên giẫm phải cái gì, lần lượt từng người ngã sấp xuống, kể cả ngọn nến trong tay đều rơi xuống mặt đất, thoáng chốc tắt lụi.”

“Ta, ta đi ở tuốt đằng sau, nhìn thấy bọn họ cứ biến, biến mất như vậy!”

“Biến mất?” Lumian cố ý hỏi lại một câu như vậy.

Đối với hắn, vấn đề mấu chốt nhất không phải là biến mất như thế nào, mà là vì sao người chứng kiến còn nhớ rõ chuyện biến mất này.

“Đúng, biến mất!” Người trẻ tuổi kia gật đầu thật mạnh: “Bọn họ thật sự giống như lấy tốc độ cực nhanh bốc hơi khỏi trước mắt ta vậy, ta, ta vô cùng sợ hãi, không dám đi tìm bọn họ, cũng không dám quay trở về trên mặt đất, chỉ có thể chờ đợi ở quảng trường hiến tế này, ca ngợi Thái Dương, trước khi ngọn nến của ta sắp đốt hết, cuối cùng đã có người đến!”

Nhìn ra được, lần này ngươi không bị quỷ dị ăn mòn, có thể thuận lợi chạy đi, tín ngưỡng đối với Mặt Trời Vĩnh Hằng chắc chắn sẽ thành kính không ít… Lumian tạm thời không phân biệt được đối phương có dị thường gì hay không, đành phải tùy ý hỏi một vấn đề:

“Các ngươi là sinh viên sao?”

Người trẻ tuổi kia lại gật đầu lần nữa:

“Đúng thế, bọn ta là sinh viên của trường sư phạm École Normale Supérieure Trier, kết nhóm đến đây mạo hiểm, tên ta là Gérard.”

Lumian không nhịn được phì cười, thậm chí định mời kẻ này tham gia vào hành động tìm kiếm suối phu nhân Samarie của mình và Hella, dù sao cơ hội để cho sinh viên như vậy có thể sống sót đến khi tốt nghiệp là rất mỏng manh, không bằng lưu lại làm mồi câu, phát huy sức lực còn lại.

Khi hắn đang suy nghĩ làm cách nào để xác định Gérard có vấn đề hay không, Hella đột nhiên mở miệng, giọng lạnh như băng nói:

“Bọn ta đưa ngươi lên.”

Có lòng tốt như vậy? Lumian cảm thấy ngạc nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hella.

Ở trong ấn tượng của hắn, có lẽ kể cả máu của quý cô này đều lạnh.

Gérard cảm kích đến chảy cả nước mắt nước mũi, vừa không ngừng nói cảm ơn, vừa tới gần hai người.

Lumian quan sát từng cử động của hắn, cũng lấy một ngọn nến màu trắng từ trong túi vải ra, vứt qua.

Gérard luống cuống tay chân đón lấy, dùng ngọn nến cũ chỉ còn một mẩu ngắn ngủn để đốt ngọn nến mới lên.