Chương 91: Thần Chi Sủng Nhi.(con Cưng Của Thần)

Quốc Vương Vạn Tuế

Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao

Quyển 2: Tranh vanh sơ hiển.

Chương 85: Thần chi sủng nhi.(Con cưng của thần)

Nhóm dịch nguoibantot8

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: 4vn.eu

Luciano quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, màn này khiến mọi người đều rung động.

Ngã tư hai bên đường Hương Ba Thành, các cư dân cảm thấy quả thực là mộng đẹp hoang đường. Thần Thánh Giáo Đình, một danh từ đáng sợ cỡ nào? Cao cỡ nào không thể chạm tới? Cho dù là một con chó giữ của Thần Thánh Giáo đình, khi đi trên đường, so sánh với quý tộc bình thường còn muốn tôn quý hơn. Thế mà bây giờ, vị thủ lĩnh kỵ sĩ Giáo Đình cao ngạo không ai bì nổi này, giờ lại cúi đầu khẩn cầu, cà người run rẩy quỳ gối van xin quốc vương trẻ tuổi Alexander khoan dung… Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Ngay khi người dân vẫn còn đang kinh nghi bất định chuyện tình khiến họ càng thêm điên cuồng đã xảy ra. . .

“Rắn đuôi chuông đầu hói hai chân” - Thần sư Mazola cũng khom người giống như chó nhà có tang, vội vàng hấp tấp bò đến trước mặt Tôn Phi, dùng một loại tư thế khiêm tốn mà người Hương Ba Thành chưa bao giờ nhìn thấy, hối hả hôn lên ủng da của Tôn Phi, phục trên mặt đất giọng run run nói:

- Đại nhân tôn quý, Mazola hèn mọn khẩn cầu ngài tha thứ… Trước đó chúng thần chưa biết thân phận tôn quý của ngài, đúng là tội đáng muôn chết. Xin ngài tha thứ cho hai kẻ hèn mọn, đáng thương chúng ta đi!

Thấy hai vị BOSS lúc này đều mất hết uy phong quỳ xuống mặt đất cầu xin, hơn trăm tên kỵ sĩ hộ tônhs cùng các tu sĩ ngây ngẩn cả người, nhìn lẫn nhau, chần chừ vài giây. Sau đó một đám học theo, toàn bộ quỳ trên mặt đất, ngay cả đến hơi thở, cũng không dám.

Tuy trong Giáo Đình, bọn hắn thân phận hèn mọn, đại đa số cũng không biết trên người vị quốc vương trẻ tuổi kia xuất hiện kim sắc “chiến hoàn” ý vị như thế nào. Nhưng cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, bọn người kia theo Mazola cùng Luciano làm xằng làm bậy một thời gian dài như vậy, cả đám đều là kẻ giỏi nhìn mặt lựa lời. Ít nhất thì từ thần thái của hai vị BOSS có thể phân biệt ra được, lần này rốt cục bọn hắn đụng tới thiết bản, gặp người không thể chọc nổi.

- Xin đại nhân thứ tội!

Hơn trăm người phục trên mặt đất cùng kêu lên cầu xin.

- Đại nhân? Ha, vậy ngươi nói xem, ta là cái loại đại nhân nào?

Tôn Phi cười như không cười nhìn đám người Giáo Đình quỳ trên mặt đất, đột nhiên mở miệng hỏi.

- Đại nhân… Ngài… A, đúng đúng đúng rồi, ngài không phải đại nhân, ý của ta là… Ta … Ta … Ta…

Cho dù “Một giây có thể nghĩ ra ngàn điều độc kế”, nhưng lần này lúc nguy hiểm đến tính mạng, “Rắn đuôi chuông” Mazola lại lắp bắp, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.

Đại nhân vật thân mang kim sắc “chiến hoàn” là đối với hắn mà nói chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Huống chi là hai tầng kim sắc “chiến hoàn”? Mazola từng có may mắn được một lần nghe các thần sư cấp cao thảo luận trong Thánh lễ Misa tại St. Petersburg, được chính miệng Zenit đế quốc Giáo Tông Serge Jeiel điện hạ nói về kim sắc “chiến hoàn” – “thần chi sủng nhi”(con cưng của thần). Tất cả những vị “thần chi sủng nhi” đều là Thần long thấy đầu không thấy đuôi. Trước khi bọn họ chính thức tiến vào trung tâm nắm giữ đại quyền trong Thần Thánh Giáo Đình, đều bị Giáo Hoàng bệ hạ tự mình cử đi chấp hành một số nhiệm vị bí mật, hoặc là đi lịch lãm một số chuyện không thể lộ ra. Thân phận bọn họ bí ẩn, địa vị cao quý, tương lai đều có thể cạnh tranh ngôi vị Giáo Hoàng, không thì cũng có thể đảm nhiệm chức Giáo Tông trong một siêu cấp đế quốc nào đó, nắm trong tay giáo quyền, tiềm lực phát triển cũng không phải giống như Mazola – một gã phụ trách giáo đường ở cái nước phụ thuộc cấp sáu có thể sánh bằng. Nhân vật như thế, sao có thể không khiến Mazola không sợ hãi?

Thật không ngờ chính mình vô tình lại gặp được một nhân vật lớn như vậy, nhưng hiển nhiên lại cấp cho đối phương ấn tượng phi thường xấu. Mazola giống như đặt mình trong hầm băng, lạnh thấu xương tủy. Theo bản năng hắn muốn nói vài câu nịnh nọt để bù lại, nhưng vừa nghĩ tới đối phương có thể là do giáo hoàng bệ hạ phái tới nơi này thực hiện nhiệm vụ bí ẩn, hắn lại không dám nói ra thân phận vị đại nhân này… Chết tiệt, rốt cục là nên xưng hô Alexander đại nhân hay làm bộ như không biết?

Mazola hoàn toàn không biết làm thế nào.

Mà Tôn Phi nhìn đám người Giáo Đình đang phát run mà quỳ trên mặt đất, trong lòng đã đoán được một chút manh mối. Vốn hắn không dùng hình thức người man rợ cấp 20 mà lại chuyển đến hình thức Thánh kỵ sĩ cấp 12 là muốn lợi dụng thánh kỵ sĩ linh khí lực lượng tiến hành đục nước béo cò, không ngờ lại chính là chó ngáp phải ruồi đụng trúng vài manh mối.

- Ngươi, đứng lên, đi xin lỗi người bị thương đi.

Tôn Phi không hề lo bị lật tẩy, ra vẻ thần bí, cũng không nhiều lời, nhắc tới chuyện lúc trước, đưa tay chỉ vào thủ lĩnh kỵ sĩ Luciano lạnh giọng nói.

- Dạ… dạ… dạ.

Thủ lĩnh kỵ sĩ Luciano nghe được câu này, như là được đại xá.

Hắn và Mazola đi tới trước mặt nữ tử bị roi đánh trên lưng lúc trước, sắc mặt thân thiệt cực điểm giống như là thấy được cha mẹ của mình. Luciano nâng nữ tử bị thương dậy, thần sư Mazola thì tập trung toàn lực thi triển cấp cao Thần Thuật cực kỳ hao phí tâm lực – “trì dũ thuật”, chỉ thấy một đạo bạch quang trong tay của hắn nở rộ, bao phủ vết thương sau lưng nữ tử kia. Hiệu quả kỳ tích xuất hiện, dưới bạch quang chiếu xuống, vết thương ghê người rất nhanh tiêu thất.

Thấy một màn như vậy, ánh mắt Tôn Phi bỗng sáng lên.

Loại thánh lực chữa thương này của Thần Thánh Giáo Đình cùng “sinh mệnh trị liệu dược thủy” tại thế giới Diablo hiệu quả không sai biệt lắm, nhưng lại có chỗ thần bí và độc đáo. Từ đó có thể thấy, Thần Thánh Giáo Đình có thể trở thành bá chủ tại đại lục to lớn Azeroth, đích thực đúng là đúng là nội tình sâu không lường trước được.

- Vừa rồi ngươi dám ra tay với Angela? Thật sự là đáng chết một vạn lần!

Tôn Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Mazola, ngữ khí lành lạnh.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân, ta thật sự váng đầu, không bao giờ dám nữa…

Vừa nghe Tôn Phi nhắc tới việc này, Mazola cả người run rẩy, phục sát đất ghé vào dưới chân Tôn Phi, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin:

- Đại nhân, ta biết sai rồi, từ nay về sau Mazola nhất định chỉ có mình đại nhân, như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, nguyện vì đại nhân mà chết!

Độc xà bị dọa đến quá mức rồi.

Tôn Phi có chút chán ghét lui xuống một bước. Hắn cũng hiểu được trước mắt bất luận là thực lực của chính mình hay Hương Ba Thành đều không thể cùng Thần Thánh Giáo Đình tranh chấp, thực lực của hai bên thực sự chênh lệch quá lớn, chẳng khác nào bụi bậm so sánh với thái dương. Cho nên lúc này cũng không có thể hành động quá mức theo cảm tính. Mắt thấy việc hôm nay đã tạm giải quyết, nên lui một bước để ngày sau chậm rãi tính toán, vì thế khoát tay nói:

- Quên đi, lần này ta sẽ không truy cứu. Nhưng sau này khi các ngươi làm việc ở Hương Ba Thành, cẩn thận cho ta một chút. Nếu còn dám chọc giận ta, đến lúc đó đừng trách ta vô tình!

- Dạ dạ dạ!

Mazola nghe vậy, cao hứng muốn khóc lên.

May mắn là vị Đại nhân này khoan hồng độ lượng không truy cứu, nếu không lấy thân phận của đối phương trong Giáo Đình, cho dù là đem hắn cùng Luciano đánh chết đương trường, chỉ sợ đến lúc đó Giáo Tông điện hạ ngược lại sẽ nói đấy là trừng phạt đúng tội hai người bọn họ. Chỉ cần làm hạ lửa giận của vị đại nhân này, Mazola tự tin tuyệt đối có vô số thủ đoạn giúp vị đại nhân này có niềm vui. Chỉ cần có thể đem mình và vị đại nhân tiền đồ vô lượng này buộc chắc cùng một chỗ… Sách sách sách, Mazola ngẫm lại, không nhịn được cười lớn trong lòng, đây là cơ hội ngàn năm có một, chính mình cần phải nắm chắc.

- Tốt lắm! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa. Các ngươi phái người đưa toàn bộ những người bị thương này về nhà đi, tiến hành bồi thường… Lập tức biến khỏi trước mặt ta đi!

Tôn Phi như là đuổi ruồi, thần sắc rõ ràng không kiên nhẫn.

- Dạ dạ dạ…

Mazola cùng Luciano hai người giống như gà mổ thóc liên tục gật đầu, vội vàng xoay người phân phó đám tu sĩ:

- Có ai không? Nhanh chóng đưa mấy đứa trẻ bị thương này về nhà đi… Hmm, các ngươi quá thô bạo rồi, mỗi hộ bồi thường mười mai kim tệ… Àkhông, bồi thường hai mươi mai kim tệ!

Chứng kiến có người bị thương, khó hành động, con mắt Maazola khẽ đảo, lập tức phân phó nói:

- Dùng xe ngựa của ta… Dùng xe ngựa của ta đưa những người bị thương quay trở về, đừng để bọn họ chịu thêm thống khổ nữa.

Đám tu sĩ nghe vậy ngẩn ngơ, chăm chú nhìn thấy Mazola, tưởng như mình nghe lầm. Phải biết rằng cái xe ngựa này là do Thần sư đại nhân vất vả lắm mới lấy tới tay, ngày thường mang ra dùng cũng tiếc, thế mà hôm nay lại muốn dùng để chở dân đen?

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi làm đi, ngu xuẩn!

Mazola giận dữ mắng thuộc hạ, sau đó xoay người hướng tới Tôn Phi cười nịnh:

- Đại nhân, ta xử lý như vậy, ngài có hài lòng không?

Hai mươi mai kim tệ đã bằng với thu nhập cả năm của một gia đình bình thường tại Hương Ba Thành. Mới vừa rồi những người bị đám Giáo Đình kỵ sĩ làm bị thương, đa số chỉ là vết thương ngoài da, duy chỉ có nữ tử trung niên bị roi ngựa gây hôn mê cũng đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn được bồi thường một trăm mai kim tệ. Mazola cùng Luciano hai người lúc này coi như tiền mất tật mang, vừa bị mất mặt lại mất của.

Lửa giận trong lòng Tôn Phi ít nhiều cũng đã giảm bớt, gật gật đầu, phất tay nói:

- Được rồi! Cút đi!

Thái độ quả thực không có chút kiên nhẫn nào.

Mazola cùng Luciano hai người chẳng những không tức giận, mà ngược lại cảm thấy được đây mới là tư thế mà “Thần chi sủng vật” đại nhân nên có, vâng vâng dạ dạ gật đầu lia lịa, lại liên tục giải thích, sau đó mới cẩn thận cười nịnh rồi từ từ lui bước, mang theo đám thủ hạ rời đi.

Chưng kiến các tu sĩ Giáo Đình hung ác chật vật rời đi, ngã tư hai bên đường Hương Ba Thành các cư dân lúc này như tỉnh mộng, Alexander bệ hạ công chính nhân từ lại một lần nữa bảo vệ bọn họ, khiến bọn họ kinh hỉ vỗ tay như sấm. Tất cả mọi người đều hoan hô, hô to:

- Quốc vương vạn tuế…

Angela xinh đẹp cùng tiểu la lỵ tóc vàng JiMa đứng trong đám người, ánh mắt nhìn về phía Tôn Phi đã tràn ngập vẻ mê luyến.

Lampard giữa tiếng hoan hô, xoay người một mình rời đi.

Mà Tôn Phi lại lộ ra sắc mặt kì quái, xa xa nhìn về bóng lưng đám Thần Thánh giáo đình. Thời điểm bọn chúng ở cạnh hắn, Tôn Phi từ cửa sổ cỗ xe ngựa tinh xảo kia thoáng thấy được hình ảnh một mỹ thiếu niên tóc vàng gương mặt mang dáng vẻ đang bị bệnh, nhưng lại có một đôi mắt trong suốt, xanh thẳm như biển khơi, khiến Tôn Phi có cảm giác kỳ quái, khó nói nên lời.

Hắn là ai vậy?

Không biết vì cái gì, lúc này trong lòng Tôn Phi đột nhiên đối với thiếu niên kia tràn ngập tò mò.