Quốc Vương Vạn Tuế
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 2: Tranh vanh sơ hiển.
Chương 86: Tiên hoa hòa cẩu thỉ. (Hoa tươi cùng phân chó)
Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Đương nhiên, sở dĩ Tôn Phi chú ý đến mỹ thiếu niên tóc vàng kia, cũng không phải là nhất thời hứng khởi nổi cơn biến thái. Trên thực tế hắn là nam nhân một trăm phần trăm, đối với nam nhân không có một chút hứng thú. Mà bởi vì khí tức từ trên người mỹ thiếu niên thần bí kia, đem lại cho Tôn Phi một cảm giác phi thường kỳ dị, lúc thì to lớn giống như biển khơi cuồn cuộn mạnh mẽ, lúc thì bé nhỏ gầy yếu giống như bấc đèn sắp tắt, khí tức lúc mạnh lúc yếu, phi thường kỳ dị.
Có thể nói hôm nay xung đột cùng Giáo Đình, ngoài việc dùng hình thức “Thánh kỵ sĩ’ trấn trụ được Mazola cùng Luciano rồi không hiểu ra sao kiếm được cả một thân phận “Đại nhân”, thì làm cho Tôn Phi khắc sâu ấn tượng nhất chính là mỹ thiếu niên thần bí này.
Hơn nữa, Tôn Phi còn dám khẳng định, kỳ thực lúc chiếc xe ngựa đi sát qua hắn, thần bí mỹ thiếu niên kia cũng đang chăm chú quan sát mình.
Hai bên ngã tư đường mọi người bắt đầu tản đi.
Tôn Phi một trái một phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Angela cùng JiMa. Hai cô gái xinh đẹp líu ríu trò chuyện, mỉm cười. Màu vàng của trời chiều chiếu rọi trên người, phía sau bọn họ kéo ra ba cái bóng không đồng nhất, dáng vẻ hoàn mỹ mà tràn đầy ấm áp.
- Alexander! Tại sao hai vị kia gọi ngài là đại nhân? Chẳng lẽ ngài định gia nhập Giáo Đình sao?
Tiểu La Lỵ tóc vàng JiMa giống như con chim sẻ sức sống mười phần, sôi nổi líu ríu hỏi han.
- Ta cũng không biết! Không chừng đầu óc bọn hắn nhất thời choáng váng, nhận lầm người chứ!
Tôn Phi thuận miệng đáp.
- Nhận lầm người? Làm sao có thể… Hừ, ngài có tính toán gì vậy!
Tiểu La Lỵ tức giận, muốn bỏ tay Tôn Phi ra nhưng không biết tại sao lại luyến tiếc bàn tay ấm áp kia, chần chờ một chút cuối cùng vẫn để cho Tôn Phi nắm bàn tay nhỏ bé của mình, tức giận khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, khẽ lầm bầm gì đó.
Tôn Phi cười cười không nói.
Việc này đúng thật là không có cách nào nói rõ ràng. Bởi vì đám kia chính là đã nhận lầm người.
Hơn nữa theo lời nói của Mazola vừa rồi cũng khiến Tôn Phi cảnh giác.
Không nghĩ tới Thần Thánh Giáo Đình nhanh như vậy đã biết sự tình phát sinh trong trận chiến lúc trước ở Hương Ba Thành, hơn nữa còn xác định được trên cầu đá từng xuất hiện qua vong linh ma pháp. Trong chuyện này để lộ ra tin tức nhiều lắm.
Đầu tiên, Tôn Phi ít nhất có thể xác định được tử khí ma pháp của Tử Linh pháp sư không thể cùng Thần Thánh Giáo Đình tồn tại. Xem ra sau này muốn sử dụng “Tử linh pháp sư hình thức” nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, ngàn vạn lần không thể lộ ra sơ hở. Trước khi thực lực có thể cùng Thần Thánh Giáo Đình so sánh, vẫn nên làm ra vẻ đáng thương thật tốt, miễn cho nhóm thần sư cuồng nhân biến thái thích chơi lửa này bắt được sẽ đóng cọc cho thiêu sống như nướng thịt một con gà. . .
Tiếp theo, Thần Thánh Giáo Đình nhanh như vậy biết được có chiến đấu trên cầu đá, có thể thấy được hệ thống tình báo đáng sợ đến mức nào. Thế giới này có tốc độ thu thập tin tức còn vượt xa kiếp trước có sức mạnh của điện thoại và internet, đoán chừng là có cách gì đó mà Tôn Phi không biết. Bởi vậy có thể suy đoán, năng lực tình báo của tứ cấp đế quốc Sander xa xa không bằng Thần Thánh Giáo Đình. Nhưng nếu bọn hắn thật sự muốn điều tra về Hắc Giáp Quân, chỉ sợ có thể nhanh chóng tra ra. Cứ như vậy, Hương Ba Thành sẽ phải chịu thiên đại uy hiếp rồi, nếu làm không tốt thì đến lúc đó ngay cả chuyện bản đồ Thần Ma di chỉ, cũng sẽ bị loan ra…
Tôn Phi cảm giác làm quốc vương cũng thật đủ đau đầu. Ngay cả một ngày được tiền hô hậu ủng, mỹ nhân trong ngực cũng không hưởng đến, ngược lại, vấn đề cải cách như một ngọn núi treo trên đầu, cần phải xác định hướng đi, cần phải làm sao tính toán, điển hình của đội cứu hỏa, trời sinh lao khổ mạng.
Sau khi trở lại hoàng cung, sớm đã có người hầu chuẩn bị xong bữa tối.
Tôn Phi không thể ăn uống như tập quán ở cái thế giới này – mỗi ngày trừ thịt nướng và nước trái cây, thì chỉ có bánh mỳ đen cùng sữa tươi. Phối hợp như vậy, ăn một hai bữa còn có một chút có hương vị khác, nhưng nếu phải ăn nhiều hơn thì thấy đồ ăn này, Tôn Phi đã thực sự muốn ói.
Bất quá chứng kiến hai người Angela cùng JiMa ăn uống ngon lành, Tôn Phi không còn cách nào khác đành phải xoa xoa cái mũi ngồi xa xa một chút, dáng vẻ ủy khuất cầm một quả táo mà cắn lên.
- Xem ra có cần phải tiếp tục sửa đổi một chút thói quen ăn uống của Hương Ba Thành. Ít nhất cũng phải thông báo tuyển dụng vài đầu bếp có thiên phú lại đây đào tạo và huấn luyện, dạy cách làm đồ ăn Trung Quốc, Kentucky Fried Chicken, MacDonald linh tinh. Nhưng mà không chừng cả Azeroth đại lục cũng không có nhiều nguyên liệu như vậy. Hơn nữa mình cũng không biết phối phương, chắc chắn là làm không được. Nhưng làm mấy món thịt băm, gỏi cá, gà xé phay, vạn tiên lẩu – dăm ba món ăn bình dân ven đường, hẳn là có thể đi?
Tôn Phi một bên âm thầm cân nhắc, một bên chứng kiến trước bàn ăn Angela và JiMa hai người đã sớm vui vẻ mặc vào bộ thiết kế Pirates Of The Caribbean cùng hàng loạt nữ trang. Hiển nhiên kế hoạch cải cách trang phục bước đầu đã thành công. Điều này khiến cho Tôn Phi được khích lệ, tin tưởng mười phần bắt đầu cân nhắc lên một hồi cách mạng ẩm thực.
Vương hậu điện hạ tương lai dùng khăn ăn trắng tinh lau dầu ăn trên cái miệng nhỏ nhắn như là muốn dụ người phạm tội, nghe được câu hỏi của Tôn Phi, mừng rỡ, yêu kiều cười nói:
- Thật không tin nổi, chàng biết không, toàn thành bây giờ các cô bé đều lấy làm vẻ vang khi mặc một bộ váy do chính tay Alexander bệ hạ thiết kế. Nhóm Eliza đại thẩm mấy ngày nay cũng quá bận rộn mà vẫn không làm kịp. Một số phu nhân quý tộc thậm chí đã đặt trước mười ngày một lần mấy chục bộ. Ngay cả các thương nhân vải tơ trong thành cũng đều phát tài, bán hết hàng… Alexander, chàng biết người trong thành gọi kiểu quần áo mới này là gì không?
- Gọi thế nào?
- Trí tuệ của Quốc vương Alexander!
Tiểu La Lỵ JiMa trong miệng còn đang đấu tranh gian khổ với miếng thịt nướng, nghe vậy vộng vàng hồi đáp:
- Mọi người mệnh danh cho bộ y phục này là “trí tuệ của Quốc vương Alexander”. Phu nhân Louis tử tước từng đi qua đế đô St. Petersburg của đế quốc Zenit, gặp qua đủ mọi quý tộc, cũng tuyên bố cho dù là nhóm phu nhân đó cũng không có mặc qua y phục tinh mỹ như vậy.
Khuôn mặt của Tôn Phi đỏ lên.
Không nghĩ tới ăn cắp bản quyền Pirates Of The Caribbean, mấy bộ thời trang thiết kế lại có thể gây chấn động lớn như vậy. Mình có nên đem mấy bộ quân phục của nữ hải tặc đạo nốt tới đây không nhỉ? Sau đó, một đạo linh quang đột nhiên từ trong đầu hắn mơ hồ hiện ra, lại không thể nắm chắc rõ ràng. Tôn Phi lắc đầu, đột nhiên liếc mặt lấy vẻ mặt “Ngươi biết rồi đấy”, cười mờ ám hỏi:
- Ách… Đúng rồi, Angela, hắc hắc, kia… Cái bộ cuối cùng ta thiết kế kia… Ừ, bộ y phục bên trong đó, hiện tại có được hoanh nghênh không?
Angela lập tức đỏ mặt.
Bất quá lần này cô gái không giống như lần trước đỏ mặt chạy trốn mà ra vẻ trấn định ngồi yên tại chỗ, mỉm cười thong thả nói:
- Món đồ chàng gọi là Mimi hộ giáp kia, là món đồ nhỏ. So với mấy bộ y phục còn được hoan nghênh hơn. Eliza đại thẩm bọn họ dựa vào bản thiết kế của chàng sửa đổi một chút, lại làm ra màu sắc bất đồng, đã sớm được nhóm thiếu nữ trong thành lén lút lưu truyền rồi.
Thiếu nữ khi nói lời này, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không hề lo lắng, hết sức bình tĩnh, tận lực trấn định thong dong một chút... Nhưng có trời mới biết hai tay của nàng dưới bàn ăn đã đem tà váy xoắn lại thành một đoàn nhàu nhĩ, trái tim giống như con nai rầm rầm nhảy loạn. Nàng chỉ là muốn biểu hiện trước mặt Alexander một phong thái mà Vương hậu tương lai phải có, giống như các phu nhân quý tộc trong thành.
Những biểu hiện thần kỳ gần đây của Tôn Phi, chẳng những tạo cho đám thần tử như Brooke áp lực cực lớn, mà còn khiến Vương Hậu tương lai cảm nhận được giữa hai người đang có một khoảng cách vô hình. Nàng ở phía sau đang âm thầm cố gắng, để cho mình thoạt nhìn càng xứng đôi với Quốc vương Alexander vĩ đại.
Thời gian Alexander vẫn còn ngu ngốc, rất nhiều người cho rằng Angela là bông hoa nhài cắm bãi * trâu, cảm thấy đáng tiếc. Nhưng hiện tại, vai trò của hai người sớm đã từng chút đảo ngược.
Hiện giờ Alexander chẳng những đã khôi phục như người bình thường, lại lấy một tốc độ điên cuồng trở nên mạnh mẽ không ai tưởng tượng nổi. Chỉ trong một thời gian ngắn không đến một tháng cũng đã đem Hương Ba Thành đệ nhất cao thủ Frank-Lampard trở thành quá khứ, trở thành đệ nhất cao thủ trong vương quốc, cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng, được vạn dân kính ngưỡng…
Mà bản thân Angela thì sao?
Nàng cảm giác từ trước tới nay mình chỉ có chút lương thiện, có chút đơn thuần, có chút nhỏ yếu, có chút điểm hồ đồ tiểu cô nương. Ngoài các việc nhỏ vụn vặt, cô cảm thấy mình dần dần đã không theo kịp cước bộ của nam nhân trước mắt, giờ hắn đã không cần nàng quan tâm bảo hộ, như là một cái ô tinh xảo, có thể che nắng che mưa nữa rồi.
Cho nên trong khoảng thời gian này Angela luôn luôn cố gắng cải biến chính mình.
Hôm nay khi đám tu sĩ Giáo Đình như hổ như sói gán bình dân vô tội tội danh có quan hệ với vong linh pháp sư tà ác, Angela đứng ra phản bác, thực ra đã rất run rẩy sợ hãi, nhưng không biết vì sao mình lại đứng ra. Coi như nàng là Vương hậu tương lai của Hương Ba Thành, nhưng trong mắt Thần Thánh Giáo Đình cũng không khác bình dân là mấy. Chỉ cần “Rắn đuôi chuông” kia nói một câu, rất có thể sẽ đem mình đưa lên cọc thiêu sống… Nhưng vừa nghĩ tới Alexander ở phía sau nhất định sẽ không do dự đứng ra bảo vệ con dân của mình, Angela không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng dậy, cố nén sợ hãi trong lòng, đem ý nghĩ của mình nói ra – đáng tiếc, khiến Angela uể oải chính là mình không giúp đỡ được cái gì. Nếu Lampard thúc thúc cùng Alexander không đúng lúc tới, sự tình có lẽ đã bết bát hơn.